Tôi bị cú tấn công đó làm cho bừng tỉnh.
Âm khí lạnh lẽo đập vào đầu, khiến tôi giật mình tỉnh táo trở lại.
Tuy đã nhìn thấy trần nhà trong phòng ngủ của mình, nhưng tôi vẫn chưa thể định thần lại ngay.
Cảnh mộng liên quan đến Mạc Hiểu Linh quá dài, giai đoạn chìm trong bóng tối sau cùng càng không biết là đã kéo dài trong bao lâu.
Nhớ đến bóng tối ấy, tôi lại phát hoảng, vội vàng ngồi dậy chụp lấy điện thoại.
Lúc nhìn đồng hồ, tôi còn phải nhớ lại để xác định được thời gian.
Bóng tối chỉ kéo dài suốt một đêm mà thôi. Có điều hôm nay tôi đã ngủ quá giấc rồi.
Dù sao cũng đã muộn, nên tôi cũng lười không vội vã đi làm.
Tôi gọi qua cho Tí Còi. May sao hôm này bắt đầu cuộc bỏ phiếu lần hai, các tổ trưởng phải đến các khu dân cứ để sắp xếp, nên cũng không cần phải đến phòng làm việc để báo cáo. Tôi báo cho đám Tí Còi một tiếng, sau đó cúp máy rồi ngồi thừ ra.
Tôi sờ đầu mình.
Bị đánh một cái có lẽ là thật. Còn cái người đánh, tôi đại khái cũng đã đoán ra là ai.
Vấn đề duy nhất là chỗ của Mạc Hiểu Linh và con ma trong núi Quảng Nguyên.
Lúc đó, tôi có cảm giác sức lực của mình tuôn trào ra, hay nói đúng hơn là tôi đã sử dụng năng lực của mình.
Nhưng tôi có tóm được con ma đó và làm nó suy yếu hơn không?
Tôi không quá kỳ vọng là mình đã giết chết nó. Nếu quả thật đã giết nó thành công, thì tôi đã không chìm vào trong bóng tối.
Mà vừa nhớ đến loại bóng tối ấy, tôi không khỏi thấy ớn lạnh.
Nó khác hẳn với chuyện mà Cổ Mạch đã trải qua. Cổ Mạch bị kéo vào một dị không gian khi đang còn tỉnh táo. Bản thân anh ta cũng đã kể, khi mình ở trong cái dị không gian ấy, không ngừng nghe thấy tiếng nhạc. Lặp đi, lặp lại, rồi lặp lại… Tuy rất nhàm chán, nhưng thời gian ở nơi ấy vẫn trôi. Có thể bản thân Cổ Mạch không bị ảnh hưởng bởi sự lưu chuyển của dòng thời gian ấy, nhưng bản thân thời gian trong dị không gian vẫn đi tới, đó là sự thật.
Còn bóng tối mà tôi đã cảm nhận được là một loại khác. Ý thức của tôi đã chìm vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn, hoàn toàn không cảm thấy thời gian có trôi đi. Cũng giống như ngủ một giấc, suốt cả đêm, vài tiếng đồng hồ cứ thế qua đi; nhưng cũng giống tất cả mọi thứ đều ngưng đọng, thời gian không còn đi tới, mọi thứ đều đứng lại.
Nhưng nếu như chỉ là như vậy, thì có thể tôi đã không cảm thấy lo sợ, mà chỉ là hoang mang không thích ứng kịp.
Có một cảm giác nữa khiến tôi cảm thấy nổi da gà.
Đó là tôi thấy ngay tại thời khắc ấy, thời gian của tôi đã bị đánh cắp.
Không liên quan gì đến những sự vật khác, chỉ có thời gian của tôi là bị đánh cắp. Cũng giống như lúc người ta biên tập một bộ phim nhựa, đoạn phim soạt một cái bị cắt bỏ, rồi được dán liền trở lại. Nếu đổi lại thời đại kĩ thuật số ngày nay, thì giai đoạn thủ công ấy sẽ được lược bỏ, chỉ còn lại vài tiếng click chuột lách cách.
Con ma đó… kinh khủng nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Nó không chỉ có thể ảnh hưởng tới năng lực của Mạc Hiểu Linh, khiến năng lực của cô ta nảy sinh ra ảo giác; mà nó còn ảnh hưởng tới linh hồn của tôi.
Tôi cảm thấy lạnh buốt, sinh ra cảm giác sợ hãi. Có điều, nghĩ đến một con ma khác đứng sau lưng tôi, thì tôi chỉ biết cười khổ mà thôi.
Thay đồ ra khỏi phòng.
Mẹ tôi đang xem tivi trong phòng khách vừa trông thấy tôi thì sững người.
“Con chưa đi làm à?” Mẹ tôi hỏi.
Cha đang không có ở nhà, có lẽ ra ngoài đi dạo rồi.
Tôi đành chống chế vài câu, vội vàng tắm rửa rồi đi ngay.
Sau lưng còn văng vẳng tiếng mẹ nói với theo, bảo tôi mang bịch bánh ăn dọc đường. Thoáng chốc, tôi có cảm tưởng giống như mình trở lại cái thời còn cắp sách đi học.
Tôi lắc đầu, ném cái suy nghĩ lung tung ấy ra khỏi đầu.
Đây chẳng phải là một hiện tượng tốt lành gì cả.
Mải miết xuyên không trong những giấc mộng, khiến tôi sau khi trở lại hiện thực cứ có cảm giác không chân thực. Hôm nay là năm nào tháng nào, phải ngẫm một lát tôi mới nhớ ra.
Ngồi xe đến thôn Sáu Công Nông, tôi không vào uy ban khu dân cư, mà đi thẳng một lèo đến tòa lầu số 6.
Dẫu sao cũng phải nói chuyện với Diệp Thanh.
Trong cảnh mộng vừa rồi, tốt xấu gì tôi cũng đã trực diện với âm khí của con ma đó, chứng kiến sức mạnh mới mà nó phô bày ra, vậy nên kế hoạch của Diệp Thanh có thể phải điều chỉnh. Dù trong kế hoạch của anh ta, tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là nằm mơ.
Mở cửa phòng nghiên cứu ra, tôi giật mình nhận ra âm khí trong này đã có sự biến đổi rất tế nhị.
Không giống như âm khí của con ma trong núi Quảng Nguyên. Âm khí của Diệp Thanh không rộng lớn như vậy, mà là rất cô đặc. Nhưng hôm nay, âm khí trong phòng nghiên cứu đang cô đặc quá mức. Tôi cảm thấy âm khí của Diệp Thanh đã bị giảm thiểu.
“Diệp Thanh?” Tim tôi đập chệch một nhịp, vội vàng đóng cửa lại, hét lên.
Nếu như Diệp Thanh bị tiêu hao năng lượng quá mức, có lẽ lại phải cần đến tôi tìm một con ma thích hợp để anh ta “tẩm bổ”. Mà tự anh ta cũng có thể đi kiếm thức ăn được. Bất luận thế nào, thì đều có nghĩa là tình trạng hiện tại của Diệp Thanh không ổn và khả năng mất kiểm soát là cực cao.
Tôi gọi thêm mấy tiếng nữa, đi loanh quanh trong phòng nghiên cứu một vòng.
Cánh cửa đó không xuất hiện, cuối dãy hành lang vẫn đang treo tranh. Chiếc chuông trên bức tranh bị mẻ một miếng, vết nứt nhìn đã rõ nét hơn. Điều này khiến tâm trạng tôi càng thêm nặng nề.
Đang nhìn chiếc chuông, đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng mình có thứ gì đó.
Tôi quay phắt lại, chẳng thấy gì, cả âm khí cũng không nắm bắt được.
“Diệp Thanh?” Tôi lại kêu lần nữa.
Tôi dè dặt đi ngược trở lại, kiểm tra các phòng ở hai bên hành lang. Trong phòng vẫn chứa đầy các thùng giấy, chỉ có mấy đồ linh tinh, không có người, cũng chẳng có ma.
Tôi lại đi ra đằng trước, đến gian phòng nghỉ.
Mấy chiếc giường đều chẳng có gì thay đổi. Nhà bếp và phòng vệ sinh ở bên cạnh cũng trống trơn.
Tôi bước vào phòng, quan sát thật kĩ chiếc giường duy nhất có trải đệm và chăn. Chăn không hề được mở ra, trên đệm cũng không có vết lõm xuống. Theo lý mà nói thì Diệp Thanh không thể có ở đây. Tôi đưa tay mò thử, cũng chẳng chạm được gì.
Tôi rời khỏi gian phòng, đi ra ngoài. Phòng làm việc cũng im hơi lặng tiếng. Thường ngày Diệp Thanh hay đứng bên cửa sổ. Trong quá khứ, anh ta hay đứng ở chỗ đó, chắc là nhìn về cái nơi mà Ngô Linh được chôn. Sau khi Ngô Linh sống lại, hình như anh ta đã không còn đứng đó nữa.
Tôi quay trở về phòng khách.
Trên hai chiếc ghế sofa không có vết tích gì, Diệp Thanh cũng không có ở đây.
Tôi gọi thêm vài tiếng nữa, sau khi không nhận được hồi đáp, đành tiu nghỉu quyết định rời đi.
Bước chân vừa đặt xuống chợt chạm phải thứ gì đó.
Tôi giật mình rút chân lại ngay, khẽ gọi “Diệp Thanh”.
Không có hồi đáp.
Tôi khụy người xuống, chầm chậm thò tay tới mò mẫm trên sàn nhà.
Tôi không nhìn thấy bóng của Diệp Thanh, cũng không nhìn thấy luồng âm khí kì quái ấy, chỉ có thể mò bừa dưới sàn như người mù.
Bất chợt, tay tôi chạm phải một mái tóc mềm mềm.
Đây là cái đầu.
Tôi vừa nhẹ lòng, vừa cảm thấy căng thẳng.
Thực ra tôi chẳng có cách nào chắc chắn đây có phải là Diệp Thanh hay không. Nếu không phải thì…
Đột nhiên, trong đầu tôi hiện ra một chuỗi hình ảnh.
Tôi nhìn thấy dãy núi Quảng Nguyên, nhìn thấy con quái vật do âm khí tích tụ thành.
Mạc Hiểu Linh rơi xuống đường. Không biết cô ta đã chết từ khi nào. Thi thể vẫn còn nằm trên đường, linh hồn rơi vào trong thân thể, tiếp tục nằm sấp trên đường mê man.
Tôi cũng đang rơi xuống, sau khi tiếp đất, tôi lập tức ngất ngay.
Con quái vật do âm khí tích tụ thành đột nhiên co rút lại nhanh chóng. Giống như lớp vỏ sừng bị vỡ ra, biến thành bột, rồi tan thành mây khói.
Hai luồng âm khí chia nhau ra bay về hai hướng, một bay vào trong núi Quảng Nguyên, một luồng còn lại thì đáp xuống bên cạnh tôi.
Tôi nhìn thấy luồng âm khí đó biến thành một cái bóng thon dài, khuôn mặt và thân hình đều mờ ảo. Hình như anh ta có nhìn tôi một cái, rồi đi về phía Mạc Hiểu Linh.
Cái bóng đi ngang qua Mạc Hiểu Linh, không hề dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước.
Tôi nghe thấy những tiếng nói lao xao, âm thanh không rõ ràng, nên chẳng thể nhận ra là ai nói và đang nói cái gì.
Hồn ma và thân thể của Mạc Hiểu Linh đột nhiên vỡ vụn, tan thành mây khói ngay lập tức.
Ngay sau đó, anh ta đến bên cạnh chị Hắc, rồi chị Hắc cũng tan biến.
Cái bóng đó vẫn tiếp tục tiến tới, đi vào đám sương mù trong núi, chẳng thấy đâu nữa.
Tôi định thần lại, thân thể lập tức đau buốt, đau đến vã cả mồ hôi.
Tôi cảm thấy mình giống như bị đấm một đấm, thân xác tan thành trăm mảnh.
Đây là ảo giác, nhưng đau đớn là thật.
Tôi bàng hoàng nhìn xuống bên dưới bàn tay mình.