“Năng lực của em lâu nay vẫn có thể giết người được sao?”
Tiếng nói của Vạn Quý Sinh kéo tôi trở lại trong bóng tối.
Tôi đã nghe thấy Vạn Quý Sinh trưởng thành hỏi như vậy.
“Bắt đầu từ khi nào vậy? Em nhận ra năng lực của mình có thể… giết người từ bao giờ?”
Mạc Hiểu Linh chỉ nhìn thấy bóng tối, Vạn Quý Sinh đang nắm tay cô ta, vừa khiến cô ta thấy an tâm, vừa khiến cô ta thấy bất an. Cô ta trở tay lại nắm lấy tay Vạn Quý Sinh, tuy đã mở miệng ra nhưng chẳng biết trả lời thế nào.
Bắt đầu từ khi nào?
Từ lâu lắm rồi, kể từ khi cô ta giết chết mẹ mình, kể từ khi cô ta giết người lần đầu tiên, cô ta đã biết đại khái năng lực của mình ra làm sao rồi. Bao nhiêu năm đã trôi qua, cô ta sử dụng năng lực của mình mỗi ngày một thuần thục hơn, nói thẳng ra là nắm vững kĩ năng giết người điêu luyện hơn.
Cùng một năng lực, nhưng rơi vào tay những người khác nhau, sẽ có kết quả khác nhau.
Mạc Hiểu Linh chọn cách giết người, để giải quyết sạch mọi nguy cơ “vỡ đê” có thể tồn tại.
Tôi nghĩ, nếu năng lực này rơi vào tay Diệp Thanh, e là sẽ trở thành một phương pháp dùng để tiêu diệt hồn ma.
Mạc Hiểu Linh im lặng, cụp mắt xuống và vẫn chỉ nhìn thấy bóng tối.
“Không thể nào khống chế được…”
Người lên tiếng là chị Hắc.
Trong lòng Mạc Hiểu Linh thoáng rúng động, khe khẽ quay qua.
“Loại năng lực này rất khó… rất khó khống chế…” Chị Hắc chật vật nói tiếp: “Dù cô ấy đã cố gắng hết sức… gắng hết sức để khống chế… nhưng cũng chỉ đủ để bảo vệ cậu…”
Bàn tay đang nắm tay Mạc Hiểu Linh chợt siết chặt.
“Chắc cậu cũng nhận ra đúng không? Loại… năng lực này… cô ấy sẽ cho người ta nhìn thấy, rồi sẽ… Phần lớn những lúc như thế, tự cô ấy có thể… khống chế được… Thế nhưng, nếu như không thể khống chế nổi…” Chị Hắc nói chuyện nửa vời không rõ ý, âm lượng cũng dần nhỏ xuống: “Chúng tôi đã gặp phải… gặp phải một con ma…”
Một bàn tay khe khẽ chạm vào khóe mắt của Mạc Hiểu Linh, rồi rụt lại.
Hình như Vạn Quý Sinh tin những lời chị Hắc nói.
“Anh xin lỗi.” Đột nhiên Vạn Quý Sinh nói.
Mạc Hiểu Linh ngớ người.
“Anh xin lỗi. Vì những lời anh nói lúc đó… anh xin lỗi. Lúc đó anh chỉ là một thằng con nít chẳng hiểu gì cả. Anh chỉ… chỉ thấy năng lực của em rất ngầu. Bản thân anh chỉ muốn mạo hiểm, giống như các nhân vật trong phim, đi bắt ma, thám hiểm, làm một số chuyện tốt đẹp. Chứ anh chưa hề nghĩ cho em.” Vạn Quý Sinh cay đắng nói.
Tôi hơi nghi ngờ rằng anh ta không hoàn toàn tin những lời chị Hắc nói. Nhưng bây giờ, sự hổ thẹn và ăn năn của anh ta là chân thật.
Xét trong tình huống lúc đó, Mạc Hiểu Linh chỉ là một cô học sinh cấp hai, Vạn Quý Sinh lớn hơn cô ta mấy tuổi, cũng chẳng trưởng thành gì lắm. Mạc Hiểu Linh vốn không có ai quản giáo, Vạn Quý Sinh thì giấu cha giấu mẹ, hai người lén lén lút lút hành động. Đã vậy, những “người thầy” mà họ gặp được cùng lắm là những người như ông Tôn - cũng là một gã tay mơ, nhưng ưa mạo hiểm. Cho nên, cái kết của sự việc ra sao, không cần nghĩ cũng biết.
Bước chân đầu tiên đặt sai hướng, thì những bước tiếp theo cũng sẽ sai.
Có thể Mạc Hiểu Linh đã từng có cơ hội để quay đầu lại, nhưng cô ta đã đánh mất.
Còn Vạn Quý Sinh, có thể anh ta cũng đã từng có cơ hội để ngăn Mạc Hiểu Linh lại, nhưng sau này anh ta còn có cuộc sống của riêng mình. Học hành thi cử, thử việc đi làm… Đời sống của một người bình thường cũng đủ bận rộn lắm rồi.
Thời gian mà Vạn Quý Sinh và Mạc Hiểu Linh bên cạnh nhau rất ít và anh ta cũng không tham gia vào các cuộc mạo hiểm nữa. “Mạo hiểm” của Mạc Hiểu Linh, Vạn Quý Sinh chỉ xem đó như một sở thích của cô ta, chỉ coi rằng Mạc Hiểu Linh đã đi xa hơn trên con đường đam mê từ thời thơ bé.
“Anh xin lỗi, nếu như anh sớm…” Vạn Quý Sinh hối hận nói.
Mạc Hiểu Linh run rẩy, siết chặt tay Vạn Quý Sinh: “Không phải lỗi của anh, đều là do chính em, là em… là bản thân em không tốt.” Cô ta đang vô cùng bối rối.
Vạn Quý Sinh hít thở thật sâu, hỏi: “Mắt của em vẫn còn cách chữa được chứ? Cần phải làm sao? Các vị… có cách nào không?”
Câu hỏi sau là dành cho chị Hắc.
Chị Hắc nói: “Có thể thử xem sao.”
Vạn Quý Sinh siết chặt tay Mạc Hiểu Linh: “Tạm thời gác qua những chuyện khác, trước mắt phải tìm cách chữa mắt đã. Những chuyện khác…” Vạn Quý Sinh chợt ngập ngừng.
Nhịp tim của Mạc Hiểu Linh tăng nhanh.
“Những chuyện khác sau này hãy tính.” Vạn Quý Sinh lựa chọn cách chạy trốn.
E là những chuyện mà Mạc Hiểu Linh đã làm trong đời sống thường ngày không giống như anh ta tưởng tượng lắm. Chỉ là bây giờ, Mạc Hiểu Linh bị thương mù mắt, tình cảm từ thời thơ ấu cho đến lớn vẫn còn, nên Vạn Quý Sinh không nhẫn tâm bỏ mặc Mạc Hiểu Linh. Nhưng tương lai anh ta có làm thế không, thì không ai dám chắc.
Mạc Hiểu Linh gượng cười.
Chắc đây là cái kết tốt đẹp nhất rồi chứ nhỉ?
Mạc Hiểu Linh hồi tưởng lại thái độ của Vạn Quý Sinh đối với mình. Cô ta thấy, có thể từ rất lâu, Vạn Quý Sinh đã nhận ra điều gì đó.
Vạn Quý Sinh luôn luôn giữ liên lạc với cô ta, hỏi han cô ta quan hệ với mọi người trong nhóm quái dị như thế nào. Mỗi lần họ có chuyện gặp gỡ để đi tìm nhà ma, anh ta đều quan tâm hỏi han vài câu. Cô ta đến Dân Khánh, anh ta cũng đi theo. Đây có lẽ không phải tình cảm nam nữ hay tri kỉ, mà đơn thuần chỉ là một loại giám sát mà thôi.
Bóng tối trong cảnh mộng vẫn tiếp nối.
Mạc Hiểu Linh mù, tôi cũng chẳng thấy gì theo.
Nhưng cô ta nghe được rất nhiều âm thanh.
Tôi cũng thông qua những âm thanh ấy, nắm bắt được một vài thông tin.
Giọng nói của chị Hắc là một trong những âm thanh mà tôi có thể nhận ra.
“… Tôi là người của phái Ngũ Sắc, có truyền thừa gia tộc. Có điều, cũng chẳng liên quan gì đến huyết thống cả. Ông nội tôi vốn không phải con ruột của ông cố, mà là được mua về. Ông cố thì lại là một đứa bé thuộc họ hàng xa được nhận làm con thừa tự. Đến thế hệ tôi, cha tôi vốn dĩ muốn kiếm vợ lẽ để sinh con trai. Bằng không chắc cũng mua con. À, sau này quả thật ông ấy cũng đã mua một đứa bé. May mà mẹ tôi có đề phòng, vợ bé ở bên ngoài của cha tôi không sinh được đứa con trai nào. Còn đứa bé trai được mua ấy cũng bị mẹ tôi giải quyết…”
“… Tôi không hề có quan niệm hẹp hòi ích kỉ ấy đâu. Tôi có thể dạy cô phương pháp luyện ma, truyền lại cho cô những thứ của phái Ngũ Sắc…”
“… Tổ tiên của tôi, người đầu tiên luyện ma, bản thân đã là một con ma rồi…”
“… Bây giờ, ma chưa chắc đã luyện ma được… Sau khi tôi chết… Tôi sắp chết rồi…”
“… Cô hãy luyện tôi thành con ma đầu tiên của mình… Sau đó…”
Giọng đàn ông già nua chen vào.
“… Cô gặp phải một thứ cực hung ác rồi đó. Oán khí này… chậc chậc… không xong rồi, tôi bó tay.”
Sau đó, lại xuất hiện giọng niệm chú kì quái của phụ nữ.
“… Hey! A ya ha! Um ba la… Nhìn thấy chưa?”
Vạn Quý Sinh dịu dàng an ủi: “Không sao, chắc chắn sẽ tìm được người có thể chữa được cho em. Không phải nôn nóng.”
Bóng tối vẫn kéo dài.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cảnh tượng ma quái giết người, cũng thấy được cảnh người ta bị nguyền rủa mà chết…
Tạm thời, Mạc Hiểu Linh có thể khống chế được tác dụng phụ.
Có Vạn Quý Sinh ở bên cạnh khiến cô ta vừa thấy rất vui, nhưng cũng thấy phiền phức. Cô ta không thể thoải mái tìm người để phóng thích bớt tác dụng phụ, tất cả đều phải tự gồng mình lên chịu đựng. Thậm chí, dù có nhìn thấy cảnh tượng tử vong, cô ta cũng không dám nói cho Vạn Quý Sinh biết.
Thời gian qua đi, sức khỏe của chị Hắc cũng đã đến cực hạn.
Dựa vào chỉ dẫn của Chị Hắc, Mạc Hiểu Linh chuẩn bị luyện chị Hắc thành hồn ma đầu tiên của mình.
“Phải tìm một nơi thật đặc biệt. Đây là lần đầu cô luyện ma, sẽ phải tiếp nhận hồn ma lẫn âm khí, vì vậy phải đến một nơi thật đặc biệt.” Chị Hắc thều thào.
Mạc Hiểu Linh kề tai bên môi của cô ta để lắng nghe hướng dẫn.
A Trang rất vâng lời chị Hắc, hình như cũng hiểu rất rõ sự tình của phái Ngũ Sắc, một mình quán xuyến hết mọi chuyện.
Mạc Hiểu Linh không dám nói chuyện này cho Vạn Quý Sinh biết.
May sao, Vạn Quý Sinh vẫn phải đi làm, dù cho có xin nghỉ phép thì cũng không thể xin nghỉ vô thời hạn được.
A Trang lái xe, đưa hai người phụ nữ đến nơi mà chị Hắc chỉ định. Mạc Hiểu Linh không biết đó là đâu. Tuy không mấy tin tưởng chị Hắc và A Trang, nhưng cô ta cũng chẳng sợ họ.
Xe đã dừng lại, A Trang khênh xe lăn xuống, bồng chị Hắc đặt vào, sau đó dìu tiếp Mạc Hiểu Linh xuống xe.
Mạc Hiểu Linh đang cầm gậy dành cho người mù, lắng nghe tiếng xe lăn mà đi theo.
Qua âm thanh và cảm nhận đất đai dưới chân, đây có lẽ không phải thành thị, mà là một nơi kiểu như thôn làng trong núi.
A Trang nhắc Mạc Hiểu Linh sắp quẹo cua, rồi đưa tay kéo cô ta đi một đoạn.
Vừa rẽ qua, thì bóng tối trước mắt Mạc Hiểu Linh đã được ánh sáng thay thế.
Cô ta đã nhìn thấy cảnh tưởng tử vong. Mà khung cảnh nơi này còn khá là quen mắt nữa.