Hình ảnh của cảnh mộng lướt qua rất nhanh.
Mạc Hiểu Linh đã lớn, phải đi ra ngoài chứ không thể ở mãi trong nhà được. Mà đi đến nhiều nơi, cũng có nghĩa là cô ta sẽ nhìn thấy nhiều cảnh tượng tử vong hơn.
Trong ý thức của tôi tràn ngập các phân cảnh hồn ma giết người, còn mắt tôi thì lại nhìn thấy cảnh tượng Mạc Hiểu Linh bị tác dụng phụ hành hạ.
Cô ta đã lớn, đủ khả năng để mô tả chuyện mà mình gặp phải. Nhưng cha mẹ cô ta không những không hiểu, mà còn cảm thấy bất an. Bởi vì sau khi lớn lên, mắt của Mạc Hiểu Linh vẫn còn “rất tốt”, vẫn có thể nhìn thấy.
“Không được kể với người ngoài đó.”
“Con nhìn nhầm rồi.”
“Con mà còn nói dối nữa, cha sẽ đánh đòn con đấy!”
Thái độ của cha mẹ Mạc Hiểu Linh càng lúc càng cứng cỏi. Bà nội đang sống chung cũng không thể bao dung nổi cho sự “quái dị” của cô ta, trái lại họ còn thấy xúi quẩy.
Bà ta không hề có ý trọng nam khinh nữ, nhưng vì mê tín nên họ cho rằng Mạc Hiểu Linh có mắt âm dương, mà như thế là vận rủi. Bà ta không nói chuyện với Mạc Hiểu Linh, cũng không dám nhìn thẳng Mạc Hiểu Linh. Thậm chí còn nhiều lần gây chuyện, muốn dọn qua ở với con gái chứ không ở với con trai nữa.
Từ đó, Mạc Hiểu Linh trở nên trầm mặc, càng ngày càng lặng lẽ, có nhìn thấy thứ gì cũng không kể cho người nhà nghe nữa.
Tôi nhìn thấy cô ta nằm khóc trong chăn, cắn răng chịu đựng tác dụng phụ.
Cảnh mộng thay đổi.
Mạc Hiểu Linh vẫn đang nằm trong chăn. Lần này tác dụng phụ khiến cô ta phát sốt và đau đầu, thân thể rã rượi yếu ớt, nằm rũ trên giường, không nhúc nhích được.
Mẹ của Mạc Hiểu Linh ngỡ là con mình bị bệnh, đến sờ má sờ trán để cảm nhận thân nhiệt của con.
Trong cơn mơ màng, cảnh tượng tử vong mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy tràn vào trong đầu của người mẹ.
Tôi nhìn thấy mặt bà ta biến sắc, vội vã xô Mạc Hiểu Linh ra, gào toáng lên. Mạc Hiểu Linh giật mình thức giấc, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ mình té lăn ra sàn nhà.
“Mẹ ơi…” Cô bé kêu lên, tiếng kêu hệt như của mấy con chó, con mèo vừa được sinh ra, vô cùng yếu ớt.
Mẹ của Mạc Hiểu Linh lăn lộn trên sàn nhà, đau đớn đến mức không ngừng gào thét.
Bên ngoài đã có người chạy vào.
Cha của Mạc Hiểu Linh ôm lấy vợ mình.
“Chuyện gì vậy? Em thấy khó chịu chỗ nào? Linh Linh…” Người đàn ông cũng chỉ nhìn Mạc Hiểu Linh một cái rồi rụt ánh mắt lại ngay.
Ông bà nội của Mạc Hiểu Linh cũng đã chạy vào, mỗi người một tiếng, rất ồn ào.
Họ đã gọi xe cứu thương, nhưng xe chưa kịp đến, thì mẹ của Mạc Hiểu Linh gào lên một tiếng muốn động trời, tiếng hét cứ thế kéo dài đến độ cao đỉnh điểm, thì bất chợt tắt ngấm. Mắt vẫn trợn trừng, đầu và tay của bà ta đã rũ xuống.
Ý thức của Mạc Hiểu Linh bắt đầu mờ nhạt, cơn đau đớn trong người đã thuyên giảm. Thần kinh bất giác được thả lỏng, khiến cô ta ngất xỉu.
“Mẹ đã nói từ lâu rồi! Nó là một mối họa! Nó sẽ khắc chết cả nhà chúng ta đó!” Bà nội của Mạc Hiểu Linh hoảng sợ nói.
Họ không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng mẹ của Mạc Hiểu Linh đi kiểm tra bệnh tình của con rồi đột ngột lăn ra chết. Mà biểu hiện trước khi chết của bà ta rất giống với bộ dạng của Mạc Hiểu Linh những lúc chịu đựng đau đớn.
Tôi cảm thấy có chút đồng tình với Mạc Hiểu Linh.
Chuyện sau này tạm thời không tính. Còn trong thời khắc này, Mạc Hiểu Linh chỉ là một bé gái không người giúp đỡ. Chưa đến mười tuổi đầu đã mất mẹ, bị cha đưa vào bệnh viện, một thân một mình không người chăm sóc. Mà bệnh của cô bé cũng chẳng ai trị được.
Người thân của các bệnh nhân cùng phòng đều rất xót xa cho Mạc Hiểu Linh. Họ không biết gì cả, nên vẫn thường xuyên bày tỏ thiện ý với cô ta. Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện cũng ưu ái quan tâm đến Mạc Hiểu Linh nhiều hơn.
Còn Mạc Hiểu Linh thì không dám đi đâu cả, sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng tử vong nữa. Cô ta vẫn còn sốt, thỉnh thoảng còn thiếp đi một cách mất tự chủ, ý thức cũng chẳng tỉnh táo mấy.
“Ngày xưa cũng chính cái giường bệnh này, có một bé trai bị mẹ mình vứt lại trong này.”
“Vứt ở trong này?”
“Đúng vậy. Hình như là không có cha, chỉ có mẹ thôi. Nhập viện đã mấy tuần mà mẹ của thằng bé chẳng chi trả tiền viện phí, người cũng chẳng thấy đâu. Thằng bé liên tục đòi tìm mẹ, cứ gọi mẹ suốt, nhìn tội nghiệp lắm.”
“Tìm được không? Bệnh viện không tìm sao?”
“Tìm rồi mà có ra đâu. Bệnh tình của thằng bé cũng tệ lắm. Điều trị mãi không bớt, bệnh nhỏ biến thành bệnh to, rồi mất. Là chúng tôi gom tiền để hỏa táng, rồi đưa thằng nhỏ đến chôn ở nghĩa trang đấy.”
Những lời Mạc Hiểu Linh nghe được trong cơn mê man đã đi vào tai tôi.
Chợt tôi cảm thấy có một làn âm khí xuất hiện dưới gầm giường. Có thứ gì đó men theo chân giường bò lên.
Âm khí này tôi thấy khá quen. Đây chính là âm khí mà khi Mạc Hiểu Linh còn là trẻ sơ sinh đã từng nhìn thấy.
Kể ra cũng trùng hợp, mà cũng có thể do đây là sự sắp đặt của số phận. Cô ta vào cùng một khoa, cùng một bệnh viện và nằm lên đúng ngay chiếc giường đó. Đây có lẽ chính là tình trạng mà những người có năng lực như chúng tôi đều sẽ gặp phải.
Mạc Hiểu Linh trong lúc này hoàn toàn không khả năng kháng cự. Âm khí từ từ chui vào trong người của cô ta, định xâm nhập vào tim để chiếm lấy thân thể.
Tôi cảm thấy âm khí này vẫn chưa được chính quy. Cả hình thái của hồn ma cũng chẳng ngưng tụ được. Đứa bé đã chết đi ấy chưa hoàn toàn biến thành ma, mà chỉ là một chấp niệm muốn tìm mẹ còn sót lại.
Mạc Hiểu Linh đã cảm thấy khó chịu, cựa mình. Bên tai cô ta không ngừng vang lên tiếng gọi líu ríu của trẻ nhỏ, lặp đi lặp lại “Mẹ ơi”.
Mẹ ơi… mẹ ơi…
Mẹ chết rồi.
Bất chợt Mạc Hiểu Linh nhớ đến. Cô ta nhớ lại cảnh tượng mẹ mình ngã xuống sàn nhà, lăn lộn vì đau đớn. Cái cảnh tượng ấy không hề đẹp mắt chút nào, chẳng giống cách chết của mấy cô diễn viên xinh đẹp trong phim.
Mạc Hiểu Linh có cảm giác là một ngày nào đó, mình cũng sẽ chết y như vậy.
Tiếng kêu bên cạnh im bặt.
Giọng nói non nớt biến thành tiếng gào lảnh lót: “Chưa! Chưa chết!”
Mạc Hiểu Linh rùng mình, lấy lại tỉnh táo, mở mắt ra.
Cô ta ngơ ngác nhìn xung quanh.
Cô y tá đang trò chuyện chạy lại: “Con tỉnh rồi à? Con thấy trong người sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Mạc Hiểu Linh đờ đẫn nhìn cô y tá rồi lắc đầu.
Cô y tá thở dài: “Cha của con hơi bận, những lát nữa sẽ đến thăm con thôi.”
Mạc Hiểu Linh vẫn im lặng. Cô ta đã nghe được lời bà nội nói, cô ta đã hại chết mẹ mình và cha sẽ không đến đâu.
“Chị nói dối!” Tiếng nói của bé trai ấy lại vang lên.
Mạc Hiểu Linh cúi mặt nhìn xuống vùng tim của mình. Cô ta cảm thấy hơi khó thở và cũng rất chắc chắn tiếng nói ấy vang ra từ trong ngực mình.
Bất kể là đang xảy ra chuyện gì, thì bây giờ Mạc Hiểu Linh cũng chẳng thấy sợ chút nào. Cô ta đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng tử vong khủng khiếp và cũng đã mấy lần trải qua cái cảm giác suýt chết rồi.
Tôi nhận ra, hiện tại Mạc Hiểu Linh đã xem nhẹ cái chết. Cái chết của một ai đó giờ đây đã không còn đáng sợ đối với cô ta. Dù người chết có là mẹ của cô ta, thì cô ta cũng chẳng thấy xúc động mấy.
Thân thể khiếm khuyết của hồn ma ấy đã đi theo Mạc Hiểu Linh suốt một thời gian rất dài.
Nó mãi vẫn chưa ngưng tụ thành hình, cũng không có tư duy rõ ràng, chỉ biết không ngừng gọi mẹ, ảnh hưởng đến Mạc Hiểu Linh qua tiềm thức. Mà Mạc Hiểu Linh không phải một cô bé bình thường. Cô ta cảm thấy tiếng kêu đó rất ồn, cảm thấy bé trai đang ở bên trong thân thể mình làm mình thấy khó chịu.
Chỉ vậy thôi.
Cha của Mạc Hiểu Linh cuối cùng cũng đã đến đón cô ta xuất viện. Ông ta không dám chạm vào Mạc Hiểu Linh, mà chỉ xách túi quần áo, bảo Mạc Hiểu Linh đi theo mình.
“Đã chuyển con qua trường học nội trú rồi. Thủ tục chuyển trường đều đã làm xong.” Cha của Mạc Hiểu Linh nói.
Mạc Hiểu Linh không tiếp lời.
“Đến trường, nhớ học hành chăm chỉ, nghe lời thầy cô đó.” Cha của cô ta vẫn tự nói một mình.
Mạc Hiểu Linh bất chợt khựng lại bước chân, nhìn ra đường.