Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1293: Mục tiêu - Tế người sống (2)




Ánh sáng đỏ trên người chị Hắc lóe lên, đám sương màu đỏ bay ra, tụ lại thành hai hình người ở trước mặt cô ta.

Kim San San trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào hai kẻ người không phải người quỷ không phải quỷ kia. Khi đám sương màu đỏ trên người họ tản đi, quỷ khí lộ ra, gương mặt hung tợn của Từ Trú và Hách Trí Ý trong thoáng chốc xông đến trước mặt Kim San San, dán sát vào mặt cô ta, không còn khoảng cách.

Vô thức, Kim San San chạy ra phía sau.

Hai con ma đó giống như trêu đùa, vây quanh Kim San San, móng tay sắc nhọn cào lấy cánh tay và đùi của Kim San San.

Kim San San căn bản không có cách nào chống đỡ lại, bỗng chốc quỳ rạp xuống đất.

Hai con ma kia tiến lên, vừa phát ra tiếng cười kỳ dị, vừa nhào tới bóp cổ Kim San San, cùng nhau hợp sức, không bao lâu đã bẻ gãy cổ của Kim San San.

Cả người của Kim San San bị đưa lên thật cao.

Cô ta không nhìn hai con ma mà nhìn chị Hắc, vẻ mặt mờ mịt.

Trên gương mặt của chị Hắc nở một nụ cười lạnh.

Phía sau lưng chị Hắc, chủ cửa hàng nhỏ kia cười hì hì, tay đang thõng xuống cầm cây cờ trong tay đưa lên. Phía trên có ghi một dòng chữ to rõ nghĩa: “Đánh tiểu nhân, một lần 20 tệ, trăm lần thử trăm lần linh.”

Ánh mắt của Kim San San trợn to.

Trong nháy mắt, trên người Kim San San xuất hiện một cảm giác đau đớn khó chịu.

Cổ của Kim San San giống như bị sợi dây băng lạnh quấn lại, cột sống cổ bị gãy, nhưng trong suy nghĩ của cô ta lại xuất hiện hình ảnh Bảo Gia Tú. Tiếp theo đó, người cô ta chịu một cú đánh rất mạnh, giống như bị một chiếc xe chạy với tốc độ cao tông phải, nghiền ép, hình ảnh xuất hiện trong đầu cô ta là vụ thảm kịch tai nạn xe trên đường Quảng Nguyên. Chặt đầu, trong ngôi nhà ma ám ở một nơi nào đó chủ nhà trong giấc ngủ bị ma nhập, cắt đầu của chính con gái mình. Cắt cổ tay, trong nhà vệ sinh của một ký túc xá trường học, nữ sinh bị ma quấy rối, sụp đổ dẫn đến tự sát. Sinh khó, trong phòng phẫu thuật khoa sản của bệnh viện, trong bụng của một người phụ nữ có thai bò ra một con ma sơ sinh…

Nơi mà năm người bọn họ từng thám hiểm qua, bây giờ từng cái một tái hiện trên người của Kim San San. Người bị ma giết chết trước đó nhận phải nỗi đau đớn như thế nào thì Kim San San bây giờ cũng phải nếm trải nổi đau đớn như vậy.

Tôi cắn răng nín chịu, Kim San San lại phát ra tiếng kêu thê lương.

Mạc Hiểu Linh móc điện thoại ra, đang xem cái gì đó.

“Cô khống chế hả?” Chị Hắc hỏi.

“Sở hữu năng lực ba mươi năm, thế nào cũng phải có tiến bộ chứ.” Mạc Hiểu Linh lãnh đạm nói: “Tiếp theo, chắc có thể chịu được hai năm nữa.”

“Lượng tiêu hao của cô lớn quá, nếu không, tôi vẫn có thể cùng cô hợp tác.” Chị Hắc nhàn nhã nói.

Mạc Hiểu Linh không lên tiếng.

Chị Hắc đột nhiên nói: “Kim San San, cô có nhớ bạn trai của cô là Ngô Tập Nhân cũng từng xem qua vài cảnh chết chóc không?”

Đầu óc của Kim San San bị đau đớn giày xé như tương bỗng nhiên tỉnh táo. Cô ta khó khăn nhìn chị Hắc và Mạc Hiểu Linh.

“Nếu như cô không chịu nổi mà chết đi, thì những gì còn lại tôi sẽ cho Ngô Tập Nhân gánh chịu.” Mạc Hiểu Linh nói.

Kim San San trợn to hai mắt, lại một cơn đau đớn nữa vồ đến: “Á á á…”

“Thật lợi hại, chất lượng rất tốt.” Chị Hắc thật sự khen ngợi.

Câu nói này của cô ta không đầu không đuôi, nhưng kết hợp với ánh mắt của cô ta, thì lại khiến cho người ta rất nhanh hiểu ra, cô ta đang tán thưởng Kim San San. Sự tán thưởng này càng làm cho người ta căm tức.

Nụ cười hiện trên gương mặt của chị Hắc bây giờ nhiều hơn so với lúc trước.

Trong nụ cười của cô ta có rất nhiều sự ác độc và tự đắc.

Biểu hiện kiên cường của Kim San San vựơt qua dự liệu của tôi.

Cô ta đã cố gắng chịu đựng sự đau khổ bởi tác dụng phụ từ năng lực của Mạc Hiểu Linh.

Đến khi tất cả ảo ảnh kết thúc, cô ta đã mệt lừ, hai mắt trở nên vô hồn, không thể có nổi một chút tức giận.

Từ Trú và Hách Trí Ý đang bóp cổ cô ta, mắt cũng ác độc nhìn cô ta, lực trên tay vẫn chưa buông lỏng. Nhưng chút lực ấy vẫn chưa đủ để giết chết người, chỉ có thể làm cho Kim San San thấy khó thở.

Chị Hắc nhìn sang Mạc Hiểu Linh: “Cô ổn chưa?”

Mạc Hiểu Linh quan sát Kim San San, khẽ gật đầu: “Ừ.”

Chị Hắc nhếch khóe môi.

Cô ta vừa cười, Từ Trú và Hách Trí Ý liền bắt đầu ra tay.

Hai con ma đó nhô răng nanh ra, trên tay cố sức ra lực.

Kim San San rên rỉ, người căng ra, hai tay muốn cào xé hai con ma, nhưng lại không thể nào đụng đến hai con ma đó. Chân của cô ta đá trong không trung, vô thức giãy dụa.

Nhưng không bao lâu sau, Kim San San bị ngạt thở đến chỉ nhìn thấy một màu đen trước mắt, mất dần ý thức.

Tất cả hơi sức của cô ta đều đã dùng hết để chống cự lại tác dụng phụ của năng lực Mạc Hiểu Linh rồi.

Đôi mắt khó khăn nhìn sang chị Hắc và Mạc Hiểu Linh, nhìn những người dân làng Tang Hoa đứng xung quanh, dùng hết chút hơi thở cuối cùng.

Lá phổi không còn ôxy đã ngừng hoạt động, tiếp đến là trái tim.

Tay chân của Kim San San rũ xuống lắc lư theo quán tính, sau khi đong đưa hai cái liền bất động.

Trong phút chốc cô ta ngừng thở liền có âm khí xông ra từ cơ thể, mạnh mẽ đẩy hai con ma kia ra.

Thi thể của cô ta rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Trên mặt chị Hắc lộ ra vẻ mừng rỡ.

Mạc Hiểu Linh ngẩn ra, theo bản năng lui về sau hai bước.

Những người dân Tang Hoa không phải ai ai cũng có mắt âm dương, cũng có thể tất cả họ đều không nhìn thấy ma. Lúc này, bọn họ không còn tiếp tục cười hi hi ha ha nữa, mà mờ mịt nhìn thi thể của Kim San San.

Dáng vẻ hồn ma của Kim San San rất đáng sợ, không còn hình dạng của con người nữa, mà ngược lại giống như một con dã thú, đánh thẳng tới Hách Trí Ý và Từ Trú, cắn xé linh hồn của bọn họ. Hai con ma phát ra một tiếng huýt sáo dài, làm rung động những công trình xung quanh khiến bụi rơi xuống.

Những người dân bị dọa hoảng sợ lui về phía sau, la hét ồn ào, hình như đang hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chị Hắc cười thành tiếng, muốn xem Kim San San làm sao ăn được hai con ma do chính tay mình nuôi.

Cảnh tượng này và lúc họ gặp mặt lần đầu tiên giống nhau y đúc, cảnh tượng con ma kia đẩy người đàn ông xuống lầu và ăn mất hồn ma của ông ta.

Tôi đột nhiên nghĩ ra, đây chắc hẳn là cách mà chị Hắc nuôi ma. Cô ta dụ dỗ con người đi giết con người, rồi lại biến con người thành ma, khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau. Cách làm này tương tự như nuôi sâu độc, chỉ có điều “con sâu độc” mà chị Hắc nuôi không phải là loại sâu truyền thống, mà là ma.

Kim San San mang theo oán khí và ác ý trên người, ưu thế áp đảo nuốt chửng Hách Trí Ý và Từ Trú. Tay chân của cô ta chạm đất, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đôi mắt đỏ máu nhìn sang Mạc Hiểu Linh và chị Hắc, trong cổ họng phát ra tiếng gào rít uy hiếp.

Người cô ta đột nhiên căng lên, giống như mũi tên rời cung, bắn về phía hai người đó, đồng thời há miệng to như một chậu máu, ngụm nước bọt ghê tởm chảy ra, còn có đầu lưỡi dài màu đỏ tươi bắn ra.

Mạc Hiểu Linh hoảng loạn vội vàng lui lại, trốn sau lưng của chị Hắc.

Chị Hắc kinh nghiệm có thừa, trên người lại lóe lên ánh sáng đỏ.

Sương mù màu đỏ chắn ngay trước mặt Kim San San.

Đám sương mù đó rất to, ngưng tụ thành một người đàn ông cao hai mét, hình dáng của người này rất giống với phần tử phản động bị giam trong nhà tù phương Tây, cạo đầu trọc, thân hình khắc đầy hình xăm, khôi ngô cường tráng có thể nói là dị dạng. Cơ bắp của hắn ta rất nhiều, rất không bình thường. Mà chiếc đầu của hắn ta còn rất to, cái miệng đầy răng nanh. Tôi quét mắt nhìn, phát hiện hàm răng của con ma này có tới ba hàng, rất giống với cá mập.

Hắn há to miệng, rít gào, rồi xông về phía Kim San San.

Mạc Hiểu Linh nhíu mày hỏi: “Cô chuẩn bị để ai ăn ai vậy?”

“Sao cũng được.” Chị Hắc không quay đầu: “Tôi chỉ cần hai ba con ma là đủ dùng rồi.”

“Để lại Kim San San, cũng có thể dùng Lưu Lương Vượng một lần.” Mạc Hiểu Linh đột nhiên nói.

Chị Hắc cười ra tiếng, châm chọc nói: “Cái tên mập chết bầm đó cũng không có tiềm chất như Kim San San. Cậu ta chỉ là trình độ thức ăn gia súc thôi.”

Mạc Hiểu Linh không nói nữa.

“Ngược lại là Thầy Bói…”

Chị Hắc nói sâu xa.

Mạc Hiểu Linh nói: “Cô cảm thấy cậu ta có thể mắc lừa không?”

Chị Hắc tiếc rẻ thở dài, lại xoay chuyển nói: “Thực ra thì, Ngô Tập Nhân cũng khá.”

Kim San San đang đánh nhau với con ma đầu trọc đến mức tao sống mày chết đột nhiên rít gào lên, không để ý đến thân mình, xô con ma đầu trọc ra, muốn công kích chị Hắc.

Chị Hắc rất kinh ngạc.

Nhưng Kim San San chưa đến gần chị Hắc, thì đã bị con ma đầu trọc từ phía sau lưng đánh tới, đạp lên người, xé mất cánh tay.

Kim San San đau đớn đến không ngừng kêu thét thảm thiết.

Tôi cảm thấy cô ta đã hoàn toàn bị kích động phát ra hung tính trong một trận chiến đấu chém giết như thế này, một cảm giác lạnh lẽo từ phía sau lưng tôi phát ra.

Âm khí trên người Kim San San bắt đầu thay đổi.

Năng lực của cô ta hình như xuất hiện sự nhảy vọt về chất, cái đầu quay thẳng 180 độ, há to miệng cắn ngực trái của con ma đầu trọc. Hàm răng của cô ta đâm vào người của con ma đầu trọc. Hất đầu một cái, tim của con ma đầu trọc đột ngột bị cô ta lôi ra ngoài.

Con ma đầu trọc bị thương nặng, lùi một bước.

Trên người hắn ta không có máu chảy ra, chỉ có âm khí tiết ra ngoài va đập hỗn độn.

Kim San San quay người lại nhảy lên người của con ma đầu trọc, đưa hai tay ra, móng tay mọc dài hơn, xuyên thẳng qua đỉnh đầu của gã đầu trọc. Cô ta ôm chặt lấy đầu của con ma đầu trọc, mở hộp sọ của hắn ta ra, vùi đầu ăn hết não của hắn.

Con ma đầu trọc ngã ầm xuống đất.

Kim San San chưa từ bỏ công kích, cũng không quay đi tấn công chị Hắc và Mạc Hiểu Linh. Cô ta đạp lên người con ma đầu trọc, tham lam từng chút một ăn hết con ma đầu trọc.

Tầm nhìn của tôi bị giới hạn.

So với cảnh mà Kim San San nuốt chửng Từ Trú và Hách Trí Ý, thì cảnh tượng này càng giống với việc ăn thịt người, chứ không phải là sự thôn tính giữa hồn ma lẫn nhau nữa.

Kim San San cứ như vậy mất hết nhân tính, hoàn toàn biến thành một con ác ma, sau khi ăn sạch sẽ một con ác ma khác thì ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Chị Hắc.

Chị Hắc đưa tay ra: “Lại đây.”

Không một chút do dự, Kim San San hóa thành ánh sáng đỏ, bay vào trong người của chị Hắc.