Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1288: Mục tiêu - Khu nghỉ dưỡng núi quảng nguyên (3)




Thầy Bói không từ chối, liền lấy bài Tarot của mình ra, xáo bài, rồi quăng bài ra, những lá bài trong tay bay ra một dãy, trải thành một hàng trên bàn.

“Mỗi người lật một lá.” Thầy Bói nói.

Những người khác cùng lúc đưa tay ra, rất ăn ý, mỗi người chọn một lá bài, và cùng lúc lật ra.

Bốn lá bài, phân biệt ra thì có Chariot ngược, The Empress, Strength và Wheel of fortune.

Kim San San cầm lá Chariot ngược lập tức trở thành một tiêu điểm.

Kim San San ngẩn người ra, nhìn lá bài Chariot mà mình quen thuộc, rồi lại nhìn Thầy Bói.

Trước đây, cô ta từng nhận được hai lá bài Chariot của Thầy Bói, nhưng hai lá bài đó lúc rút được đều là Chariot xuôi vị.

Mặc dù tôi không hiểu nhiều về bài Tarot, nhưng cũng có nghe Tí Còi nói sơ qua, xuôi vị thường là chỉ một việc thuận lợi, quá trình và kết quả tích cực và chính diện, nhưng lá bài ngược luôn luôn biểu thị cho việc không thuận lợi, biểu thị cho quá trình và kết quả có sự rắc rối và thất bại. Tính trên sự việc là như vậy, nếu tính trên người, cũng gần như thế, người trước đại diện cho phẩm chất tốt đẹp, người sau đại diện cho khuyết điểm.

Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên Tí Còi xem bói bài Tarot, là lúc bạn gái cũ cậu ta và cậu ta quen nhau chưa bao lâu, tự mình tìm thầy bói xem bói, bói ra được một kết quả tốt. Sau đó, bạn gái cậu ta luôn hài lòng về cậu ta, luôn luôn yêu thương. Tí Còi sau này mới biết còn có một việc như vậy, lúc đó còn muốn đi đút lót người thầy bói mà bạn gái cũ của cậu ta hay tìm đến.

Tôi nhìn sang Kim San San.

Kim San San có hơi lo lắng, giống như một tín đồ rút được thăm, tìm thầy lý giải lá thăm đó mà nhìn về phía Thầy Bói.

Thầy Bói nhìn rồi đưa tay ra lật một lá bài.

Tôi từ trong ý thức của Kim San San biết được, từ khi cô ta biết Thầy Bói đến nay, thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Thầy Bói cũng tham gia.

“Cậu muốn đi?” Mạc Hiểu Linh buột miệng hỏi.

“Ừ.” Thầy Bói mở lá bài ra, đó là lá bài xuôi vị quyền trượng kỵ sĩ.

“Lá này…” Mạc Hiểu Linh vô cùng kinh ngạc hỏi: “Lá này hình như không giống với lá bài của chúng tớ.”

Phía dưới lá bài trong tay Thầy Bói cũng có chú thích, ghi chú tên của lá bài, nhưng lại có thêm một liên từ, “Knight of Wands”.

“Đó là Major Arcana. Còn chúng ta là Minor Arcana.” Lưu Lương Vượng giải thích.

Thầy Bói nói với Kim San San: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Kim San San ngẩn người ra, hơi cảm động: “Thầy Bói, thật ra anh không cần… Chắc sẽ không sao đâu, có chị Hắc mà.”

“Nếu thật sự không được, chúng ta có thể đổi địa điểm.” Chị Hắc nói.

Thầy Bói im lặng, ngược lại cũng là làm rõ thái độ của mình. Anh ta đưa tay ra thu lại mấy lá bài Tarot trên tay của từng người, không giải thích nhiều ý nghĩa của lần bói này, ba lá bài khác không được chọn cũng bị thu về, đặt trên mặt bàn.

Kim San San hơi ngượng ngùng hỏi giấy tờ tùy thân của Thầy Bói, giúp anh ta đặt vé máy bay và khách sạn. Quen biết bao nhiêu năm rồi, bây giờ cô ta mới biết Thầy Bói tên thật là Lan Gia Ngôn.

Cô ta đỏ mặt, đi đặt vé cho mấy người họ.

Trên mạng cũng không tìm được bao nhiêu tin tức liên quan đến khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên. Mấy người họ cũng không quan tâm mấy đến những tin tức tìm được trên mạng. Trước đây đều là đi thẳng đến những nơi đó, để Mạc Hiểu Linh nhìn qua, tiếp theo là chị Hắc xử lý, Lưu Lương Vượng và Kim San San hoàn toàn đi theo cưỡi ngựa xem hoa.

Kim San San trực tiếp ở phòng khách bận rộn làm việc. Mạc Hiểu Linh giúp cô ta chọn thời gian và vị trí. Chị Hắc ở lại phòng khách xem tivi, Lưu Lương Vượng thì đi đến nhà bếp.

Tôi nhìn Thầy Bói cầm bài Tarot quay về phòng, suy nghĩ một chút rồi đi theo anh ta.

Thầy Bói vào phòng liền tiện tay đóng cửa, lấy bài Tarot của mình ngồi ở trước bàn.

Anh ta ngồi im lặng rất lâu, mới lấy ba lá bài Tarot trước đó lật từng lá ra, đặt trên bàn.

Trên ba lá bài này, một lá viết là “Ace of Wands”, hai lá bài còn lại không viết tên, ký hiệu số, nhưng tôi nhìn ra được, ba lá bài này và Knight of Wands đều là cùng một dãy, người trong hình vẽ đều cầm một cây gậy có hình quyền trượng. Người trên lá bài Knight of Wands cưỡi trên ngựa; trên lá Ace of Wands thì không có người, chỉ có cánh tay khổng lồ của thần thánh đang cầm quyền trượng; trên lá bài có ký hiệu “III” là hỗ trợ quyền trượng, bối cảnh ngóng nhìn ra xa; trên lá bài ký hiệu “VIII” không có người, chỉ có vô số quyền trượng cắm vào đất.

Ý nghĩa của bài tôi hoàn toàn không hiểu, ba lá bài đều đúng hướng, chắc hẳn là tượng trưng cho chuyện tốt.

Thầy Bói phát ra tiếng thở dài, giống như đang thương xót cho cái gì đó, thu dọn hết mấy lá bài lại.

Tôi nhìn Thầy Bói, mới phát hiện anh ta lúc này và anh ta lúc đầu tôi nhìn thấy có chút khác biệt.

Nên nói như thế nào nhỉ… Không phải là thay đổi về dung mạo bên ngoài, mà là sự thay đổi về khí chất, vốn là trầm mặc ít nói, có một chút hướng nội đến mức tự kỷ, còn cho người khác một ấn tượng chanh chua, cay nghiệt. Bây giờ cũng trầm mặc ít nói như vậy, hướng nội tự kỷ, nhưng không cay nghiệt nữa, ngược lại hơi ủ dột giống như đang có tâm sự nặng nề gì đó.

Tôi nhìn sang bộ bài Tarot của anh ta, lại nghĩ đến chuyện của Kim San San.

Chị Hắc và Mạc Hiểu Linh không có ý tốt, Lưu Lương Vượng thì không biết chuyện này, Thầy Bói thì sao? Anh ta không biết? Anh ta cũng không bói ra được sao?

Tôi không chắc chắn được chuyện này.

Thầy Bói ngồi thẳng người, xào lại bài, tự mình rút. Ba lá bài chụp thành một tam giác ngược, sau đó được anh ta lật lên dựa theo trình tự.

Lá thứ nhất là Chariot ngược, lá này khiến tim tôi đập chệch một nhịp. Không ngờ, Thầy Bói lại lật lá thứ hai lên, cũng lại là Chariot ngược. Tôi vô thức nhìn sang Thầy Bói. Thầy Bói không có chút gì kinh ngạc. Anh ta mở lá thứ ba, vẫn là Chariot ngược.

Dù hiểu biết của tôi về bài Tarot rất hạn chế, nhưng cũng biết là mấy chục lá bài Tarot không hề có mặt bài trùng nhau.

Thầy Bói lấy ba lá bài xếp lại, xào chúng một lần nữa.

Lần này tôi nhìn anh ta chằm chằm, xác nhận là anh ta xào bài không có bất cứ vấn đề gì.

Anh ta đổi cách bói khác, lần này không phải là ba lá bài, mà liên tiếp lật lên mười mấy lá bài, xếp chúng thành một vòng tròn. Kết quả toàn bộ mười mấy lá bài đều là Chariot ngược.

Tôi cảm thấy việc bói toán của Thầy Bói có vấn đề.

Sắc mặt của anh ta rất khó coi, lấy tất cả lá bài xào lại một lượt, tiếp theo, giống như cách chia trên bàn đánh bài vậy, dàn bài ra trên bàn, rồi cầm lá bài cuối cùng lên, đẩy lá bài đầu tiên ra và từ đó tuột xuống.

Toàn bộ bài bị lật lên và toàn bộ đều là Chariot ngược!

Thầy Bói không chịu tin, xào bài làm lại một lần nữa. Lần này dứt khoát từ bỏ động tác lật bài, đặt thẳng mặt chính của lá bài hướng lên, dàn ra.

Kết quả một chút cũng không thay đổi.

Thầy Bói nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, giống như chấp nhận từ bỏ.

Trong lòng tôi thấy nặng nề.

Tôi cơ bản có thể xác định, Thầy Bói có một chút năng lực. Không phải năng lực đặc biệt, mà là tu luyện qua… Thầy Bói của phương Tây đại khái là không được dùng từ “tu luyện” để miêu tả, nhưng có thể nói là ý đó.

Thầy Bói đã từ bỏ, anh ta cũng không thể nào “nói chuyện một mình” để cho tôi biết câu trả lời được, tôi đành trở về phòng khách.

Bên trong phòng khách, Kim San San đã đặt được vé máy bay và khách sạn, dọn dẹp đồ chuẩn bị về nhà.

Trước khi đi, cô ta gõ cửa phòng của Thầy Bói.

Mạc Hiểu Linh chuẩn bị tiễn cô ta nên cũng cùng đi qua, giúp Kim San San gọi Thầy Bói.

Một lúc sau, phía trong cánh cửa mới có tiếng bước chân vang ra.

“Chuyện là... tôi đi về đây. Giấy tờ tùy thân của anh đây. Vé máy bay đặt là sáng ngày kia.” Kim San San nói.

Thầy Bói im lặng nhận lấy giấy tờ tùy thân.

“Tôi nói mọi người làm sao vậy? Có cần phải như thế không? Không sao đâu, chị Hắc giỏi như vậy, sẽ bảo vệ được chúng ta mà. Còn có mình nữa! Nếu mình nhìn thấy chuyện không tốt, sẽ lập tức kêu mọi người chạy. Phản ứng của mọi người cũng đừng chậm quá đó!” Mạc Hiểu Linh cười hì hì nói.

Kim San San bật cười.

Thầy Bói lấy giấy tờ tùy thân bỏ vào túi, không tiếp lời.

“Được rồi, đi thôi. Tớ tiễn cậu xuống, tiện thể mua một chai xì dầu.” Mạc Hiểu Linh nói rồi quay đầu lại, nói với vào nhà bếp: “A Vượng, là xì dầu phải không?”

“Đúng, mua một bình xì dầu!” Trong nhà bếp vọng ra câu trả lời, rất nhanh lại vang lên âm thanh xắt rau.

“Cậu đi nhanh đi, không thì Ngô Tập Nhân lại thúc giục.” Mạc Hiểu Linh kéo Kim San San ra ngòai.

Kim San San vẫy tay với Thầy Bói, lên tiếng chào tạm biệt với hai người trong nhà bếp và phòng khách.

Tôi ngừng chân một chút, nhưng Thầy Bói vào phòng rất nhanh, hai người còn lại cũng không có vẻ gì là sẽ nói chuyện. Phạm vi hành động của tôi có hạn, đành bị Kim San San kéo rời khỏi.

Kim San San đến cửa của khu dân cư, vừa lúc đi khác đường với Mạc Hiểu Linh, cảnh mộng bắt đầu trôi nhanh.

Tôi thấy năm người họ lên máy bay, xuống máy bay, thoáng một cái, họ lái chiếc xe đã thuê, chạy lên đường cao tốc.