Kim San San vẫn chưa ngủ, mở to mắt nằm trên giường.
Ngô Tập Nhân nằm ngủ bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô ta, để cô ta gối đầu lên vai mình.
Rõ ràng đó là một cảnh rất ấm áp, nhưng giữa hai người lại tồn tại một khoảng cách không thể nói nên lời.
Khóe mắt Kim San San vẫn còn vương lệ, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm trần nhà. Ánh mắt này rất dọa người. Trong đầu cô ta lúc này trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ đến, cũng không có cảm xúc, cả người giống như đã bị hút mất linh hồn vậy.
Tôi không biết bọn họ đã nằm như vậy bao lâu rồi, cũng không biết họ sẽ giữ tư thế này đến bao giờ.
Cảnh mộng không nhảy sang đoạn khác, vẫn cứ duy trì trong khoảng thời gian này, thời gian cứ diễn biến theo tốc độ bình thường của nó.
Khi trời tờ mờ sáng, rèm cửa sổ chất lượng thấp không thể cản được ánh sáng mặt trời, Ngô Tập Nhân mới động đậy người.
Tôi cảm thấy có chút đáng sợ. Cả đêm qua tôi luôn nhìn, hầu như tôi chưa hề thấy Kim San San chớp mắt.
Lúc này Ngô Tập Nhân mới nhìn sang Kim San San, gọi cô ta, nhưng cô ta không trả lời. Cậu ta nắm chặt cánh tay, xoay người ôm chặt lấy Kim San San, sau đó lại buông ra, hôn lên trán của cô ta.
“Được rồi, em đừng suy nghĩ nữa. Qua một đêm là đã đủ rồi. Chuyện này… để cho nó kết thúc đi, em hãy quên nó đi…” Ngô Tập Nhân khó khăn nói.
Tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Người tôi quan tâm nhất là cha mẹ và em gái, họ chưa từng để tôi phải rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy. Tí Còi và Gã Béo cũng chưa từng làm trái với quan niệm sống của tôi. Thật lòng nhìn nhận thì, lúc thấy Diệp Thanh giết người, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, có một chút cảm giác khác thường. Nhưng mà Diệp Thanh và tôi chỉ là mối quan hệ hợp tác, mà còn là mối quan hệ hợp tác không thể tránh được. Tôi không thể đá Diệp Thanh, trước khi Diệp Thanh bị ép bất đắc dĩ thì cũng không thể lựa chọn giết tôi, cho đến khi có một người hợp tác thích hợp hơn. Cho nên, hai bên chúng tôi coi như là nhìn không thuận mắt nhau, nhưng cũng không thể nói là quá khó chịu.
Ngô Tập Nhân lúc này vô cùng khổ sở. Kim San San đã trở nên rất kỳ quái, trạng thái tinh thần không được bình thường. Cho dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, khi hành động cũng rất kiên quyết, nhưng cô ta vẫn đã giết người.
Ngay bản thân Kim San San cũng khó chấp nhận chuyện này. Sau khi cô ta báo thù thì chưa từng có một cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, đây là một minh chứng.
Lúc này Ngô Tập Nhân phát hiện Kim San San không ổn, vuốt ve gò má của Kim San San, rồi gọi tên cô ta mấy lần.
Cậu ta gọi thật to nhưng cũng không có tác dụng.
Ngô Tập Nhân hốt hoảng, đi vào toilet lấy khăn ướt, lau mặt cho Kim San San.
Kim San San có thể nhận biết được độ lạnh của khăn ướt. Điểm này thì tôi có thể chắc chắn. Nhưng Kim San San không hề có một chút phản ứng nào.
Ngô Tập Nhân ném khăn mặt đi, vội vàng ra ngoài chạy về hướng phòng của chị Hắc.
Hai cô gái kia bị gọi đến. Âm thanh đã gọi cả Lưu Lương Vượng.
Mấy người họ nhìn bộ dạng của Kim San San, vẻ mặt mỗi người khác nhau.
Lưu Lương Vượng cảm thấy đau đớn và rất xót xa. Nói chung anh ta cảm thấy suy đoán của bản thân không sai và hối hận vì đã không ép Kim San San đi khám bác sĩ tâm lý sớm hơn.
Chị Hắc cau mày, đí đến xem tình hình của Kim San San.
Mạc Hiểu Linh có chút kỳ quái và nghi hoặc.
Hai cô gái kia không có chút gì lo lắng. Nhưng mà, hai người con trai còn lại lúc này cũng không có tâm trạng chú ý đến biểu hiện của họ.
“Có thể là lời nguyền rủa đó có một chút phản phệ.” Chị Hắc kết luận.
Ngô Tập Nhân nói: “Có thể? Có một chút?” Cậu ta giống như muốn đánh chị Hắc vậy.
“Đừng vội.” Chị Hắc bình tĩnh ung dung, lấy tay đặt ở lông mày của Kim San San, nhắm mắt lại, giống như đang làm pháp thuật.
Tôi thấy trên người cô ta có ánh sáng đỏ lóe lên, có một ít quỷ khí bay ra mờ mờ ảo ảo.
Chị Hắc vừa mở mắt, quát lên một tiếng, cánh tay kia mở ra, bàn tay vỗ lên trán Kim San San.
Kim San San rên rỉ.
Tôi tái mặt. Lúc này, tôi cảm thấy trên người Kim San San có hơi thở nguyền rủa chẳng lành. Trước đó, ngoại trừ lúc nguyền rủa, thì tôi chưa từng cảm nhận được luồng hơi thở này.
Tôi nhìn về phía chị Hắc.
Chị Hắc lui sang một bên, không nhìn sang ánh mắt của Mạc Hiểu Linh đang nhìn cô ta, chỉ nói với Ngô Tập Nhân: “Được rồi, sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
“Thật sự không sao hả?” Ngô Tập Nhân vừa đỡ Kim San San như mới thức tỉnh từ cơn ác mộng, vừa nghi ngờ hỏi.
“Dùng nguyền rủa giết người chắc chắn phải chịu báo ứng, chỉ là, báo ứng sẽ không đến nhanh như vậy.” Chị Hắc không giấu giếm nói.
Ngô Tập Nhân vừa sợ vừa giận, đang muốn nói điều gì đó.
Kim San San đưa tay kéo áo của Ngô Tập Nhân, sụt sùi khóc.
“San San…” Nét mặt của Ngô Tập Nhân đầy vẻ đau lòng.
“Em không sao đâu… A Nhân… Em xin lỗi… Em xin lỗi…” Kim San San khóc.
Lưu Lương Vượng thở dài, ra hiệu để ba người bọn họ đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi phòng, anh ta nhìn chị Hắc muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Báo ứng sẽ không quá nghiêm trọng. Chuyện này có nhân thì có quả. Từ Trú và Hách Trí Ý tự làm tự chịu.” Chị Hắc nói: “Tôi không làm hại San San đâu.”
“Như vậy thì tốt rồi.” Lưu Lương Vượng không biết làm sao, buồn bã trở về phòng.
Tôi đi theo chị Hắc và Mạc Hiểu Linh về phòng.
Vừa đóng cửa, Mạc Hiểu Linh hỏi: “Pháp thuật đó của chị rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Chị Hắc nhìn cô ta: “Không có quan hệ gì với cô.”
“Không có quan hệ là sao? Nếu như ảnh hưởng đến Kim San San…” Mạc Hiểu Linh hạ thấp giọng, nhưng giọng nói vẫn rất sắc bén.
“Sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của cô. Trước đó chẳng qua là trình tự nhất định phải làm của pháp thuật. Không che linh hồn của Kim San San một khoảng thời gian, thì hai oán linh kia làm sao có thể yên tĩnh?” Chị Hắc giải thích rõ.
Mạc Hiểu Linh thở dài: “Không có vấn đề gì thì tốt rồi.”
Tôi nghe ra là hai người này không có cùng mục đích, nhưng bọn họ có mục đích gì, thì bọn họ không nói, tôi cũng không đoán ra.
Xem ra hồn ma của Từ Trú và Hách Trí Ý là ở chỗ của Chị Hắc. Có thể giống như hồn ma của người đàn ông trung niên kia, bị chị Hắc khống chế, chờ đợi cơ hội, tìm người đã giết chính mình để báo thù cũng không chừng.
Tôi cảm nhận được tâm trạng của Kim San San đang biến động mãnh liệt, đều là cảm xúc bi thương và áy náy, chắc là Kim San San và Ngô Tập Nhân đang nói chuyện với nhau. Bên đó có lẽ không có chuyện gì, tôi ở lại phòng này một lúc, hy vọng sẽ nghe thêm được thứ gì đó.
Hai người kia ai cũng lấy điện thoại di động của mình ra, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Thời gian trong cảnh mộng đột nhiên trôi nhanh.
Hình ảnh Kim San San và Ngô Tập Nhân chia tay, rồi lại hợp, cãi nhau, rồi lại hòa hợp thoáng hiện qua.
Kim San San không muốn liên lụy Ngô Tập Nhân, Kim San san cũng chưa hề gián đoạn mối quan hệ với nhóm người chị Hắc. Rút khỏi nhóm nhỏ đó, bằng với việc lưu lại vết thương mãi mãi không lành sẹo trên tình cảm của hai người họ.
Trong hoàn cảnh rối bời như vậy, năm người kia lại vừa tìm được mục tiêu mới.
“Khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên.” Mạc Hiểu Linh tuyên bố tên mục tiêu mới.
Cảnh mộng diễn ra theo tốc độ bình thường.
Tôi rùng mình.
Đúng là có liên quan đến khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên, mà còn là đi thẳng đến đó!
Đây là tiềm thức của tôi đã chọn lựa một mục tiêu thích hợp, hay là do Diệp Thanh đã sàng lọc mục tiêu thích hợp như vậy?
Tôi cảm thấy không hiểu.
Cùng lúc này, năm người bọn họ đều hăng hái, hào hứng mở cuộc họp.
Kim San San mở máy vi tính xách tay ra, quay màn hình sang bốn người kia nói: “Tôi ở một diễn đàn những chuyện quái dị của nước ngoài tìm được một bài đăng. Người đăng bài viết đó chắc là một người giàu có trong nước, sau đó thì di dân rồi. Anh ta trước đây từng nghỉ ngơi ở khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên, là nhóm khách đầu tiên khi khu nghỉ dưỡng khai trương. Sau đó thì khu nghỉ dưỡng cũng đóng cửa luôn, mà còn bị niêm phong vĩnh viễn. Thông báo của chính quyền địa phương nói là do nguồn nước ở đó có vấn đề, có chất độc hại, cho nên không thể sống ở đó được. Nhưng, người đăng bài viết thì nói là, mấy ngày sống ở đó đã có mấy người gặp phải ác ma rồi!”