Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1284: Báo thù (4)




Kim San San đưa tay về phía người giấy còn lại, không chút do dự làm giống như vừa nãy, khiến cho người giấy còn lại cũng biến thành sương máu, tiêu tan trong không trung.

Pháp thuật hoàn thành, Kim San San bàng hoàng nhìn mặt bàn.

Mạc Hiểu Linh đến bên cạnh Kim San San, giúp cô ta xử lý vết thương, cẩn thận dán băng lên vết thương, sửa sang lại tay áo cho cô ta, rồi mới thu dọn những món đồ khác.

“Như vậy là được rồi hả?” Kim San San vuốt cánh tay, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, chị Hắc nói như vậy là được. Đừng lo lắng.” Mạc Hiểu Linh cười: “Đợi đến tối, chúng ta cùng nhau đi xem là xong. Cậu không định nói với Ngô Tập Nhân hả?”

Kim San San cúi đầu: “Tớ không muốn nói cho anh ấy biết. Anh ấy... Anh ấy ở bên tớ đã phải chịu nhiều đau khổ rồi. Anh ấy lúc nào cũng bao dung cho tớ, nhưng, chuyện này thì…”

Trong lòng cô ta cũng biết, làm như vậy không ổn, nhưng cô ta không thể nào khống chế sự thù hận trong lòng mình. Chỉ có giết hai người kia thì trong lòng cô ta mới có thể bình tĩnh lại được.

Mạc Hiểu Linh ấp a ấp úng nói: “Tớ thì thấy là, cậu nên nói cho anh ta biết. Cậu và anh ta không phải là vui đùa một chút, mà là ở bên nhau lâu dài, sau này còn định kết hôn nữa đúng không? Nếu giấu giếm chuyện gì sẽ không tốt đâu. Tốt nhất nên thẳng thắn nói thật với nhau. Tớ nghĩ như vậy đấy, còn rốt cuộc cậu quyết định như thế nào, thì đó vẫn là chuyện riêng của cậu, cậu phải tự mình nắm chắc.”

Kim San San siết ngón tay, nắm chặt cánh tay của mình: “Tớ biết…”

Cô ta chỉ đáp lại một câu như vậy.

Trong lòng cô ta rất hỗn loạn, thật sự không biết nên nói với Ngô Tập Nhân như thế nào.

Khi chị Hắc cùng Ngô Tập Nhân và Lưu Lương Vượng trở lại, cô ta không dám nhìn vào mắt của Ngô Tập Nhân.

“Sao vậy? Em không khỏe hả?” Ngô Tập Nhân quan tâm hỏi.

Kim San San lắc đầu.

Ngô Tập Nhân hiểu lầm ý của cô ta, suy đoán nói: “Tại vì chưa tìm được ư? Em đừng lo, nhất định sẽ tìm đựơc thôi. Tụi anh đã hỏi thăm rồi, thật sự là có một quầy hàng như vậy, chỉ là gần đây không thấy đến nữa.”

Kim San San hốt hoảng gật đầu, vẫn không dám nhìn Ngô Tập Nhân.

Ngô Tập Nhân cười gượng, đưa tay xoa xoa đầu Kim San San, tỏ ý an ủi.

Họ lên xe trở về khách sạn.

Kim San San không biết phải làm sao giấu Ngô Tập Nhân để đi cùng nhóm chị Hắc.

Nhưng thật ra chị Hắc lại chủ động, ăn cơm xong thì nói là muốn đưa Kim San San ra ngoài đi dạo.

“Tôi nghe nói gần đây có một siêu thị đang giảm giá khuyến mãi.” Chị Hắc nói: “Đi mua sắm, tiêu tiền sẽ khiến trong lòng thoải mái hơn. Cô đừng lo lắng quá.”

Mạc Hiểu Linh bên cạnh gật đầu liên tục.

Lưu Lương Vượng làm vẻ mặt khổ sở.

Mạc Hiểu Linh cười ha ha: “Được rồi, lần này không kéo anh theo đâu. Kéo anh đi cùng cũng mất hứng, xách đồ cũng không xách được bao nhiêu.”

Lưu Lương Vượng thở phào một hơi, có chút ngượng ngùng.

Ngô Tập Nhân muốn đi cùng, nhưng bị Mạc Hiểu Linh ngăn lại.

“Hôm nay không đi cùng với các anh con trai đâu nhé. Các anh đi cùng cũng không giúp được gì, mắt thẩm mỹ của con trai kém lắm.” Mạc Hiểu Linh đùa cợt nói.

Lưu Lương Vượng nhìn Ngô Tập Nhân bằng ánh mắt nhìn dũng sĩ. Có vẻ như anh ta đã từng chịu qua nhiều nỗi phiền não mỗi lần hộ tống các cô gái đi dạo phố.

Ngô Tập Nhân nhìn sang Kim San San.

“Anh không cần đi đâu, em đi cùng hai người họ là được rồi.” Kim San San nhìn vào mắt của Ngô Tập Nhân rồi nhanh chóng dời đi.

Ngô Tập Nhân ngập ngừng một chút rồi mới đồng ý.

Tôi nhìn thấy Ngô Tập Nhân vẫn rất lo lắng nhìn theo bóng lưng của Kim San San, cảm giác như cậu ta đã đoán ra được điều gì đó. Lưu Lương Vượng thì lại vô ưu vô lo, không nghĩ gì nhiều, đã lên kế hoạch hai cậu con trai phải làm gì tối nay.

Kim San San giống như chạy trốn khỏi khách sạn, lên xe cùng Mạc Hiểu Linh và chị Hắc.

Xe chạy đến thôn mới Trương Dương, đi vào trong khu dân cư, ngừng dưới tòa nhà Từ Trú sống.

Chị Hắc lấy chìa khóa mở cửa.

Kim San San có chút kinh ngạc.

“Hôm đó hẹn cô ta ra, tôi đã lấy chìa khóa của cô ta. Làm nghề như chúng tôi, cần phải biết những mánh khóe cơ bản.” Chị Hắc giải thích.

Kim San San nhớ lại lúc đi thám hiểm ngôi nhà ma, chị Hắc làm sao để mở khóa cửa những phòng trống đó, liền hiểu ra.

Tôi thấy cô gái này hơi lớn gan. Đại khái là vì những nội dung đã trải qua trong cảnh mộng.

Cô ta đã rất tin tưởng những người này.

Suy nghĩ lại thì tôi cũng rất tin tưởng người của Thanh Diệp. Nhưng khi họ làm việc cũng không ít lần phạm luật. Không kể đến những chuyện như bám đuôi, theo dõi, rình rập, Nam Cung Diệu thì động một tí là xâm nhập cơ sở dữ liệu của người khác, việc này không biết đã làm biết bao nhiêu lần rồi. Nếu như bọn họ có ác ý, thì thật sự không biết có thể làm ra những chuyện như thế nào. Cho dù không có ác ý, nếu như phần mềm giám sát mà Nam Cung Diệu phát minh bị lộ, bị rơi vào tay của người có dụng tâm khác, cũng sẽ gây ra họa lớn.

Suy nghĩ của tôi đã đi quá xa. Khi chị Hắc mở cửa nhà của Từ Trú, tôi mới lấy lại tinh thần.

Trong nhà không mở đèn, rất yên tĩnh.

Chị Hắc giống như về nhà của mình vậy, đi thẳng tới mở đèn lên, thoáng chốc căn nhà bỗng sáng trưng ánh đèn.

Kim San San hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Như vậy có bị phát hiện không...”

Nói còn chưa hết thì trong phòng đã có tiếng động.

Kim San san vội vàng nắm lấy tay của Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh vỗ mu bàn tay của cô ta, rất bình tĩnh.

Vẻ mặt của chị Hắc ung dung, nhìn hai người bước ra từ phòng ngủ tối om.

Kim San San từ hồi hộp chuyển thành hoảng hốt.

Hai người từ trong phòng ngủ bước ra, một người là Từ Trú mà cô ta đã gặp qua, người đàn ông còn lại nhìn rất quen mắt, không phải suy nghĩ nhiều, Kim San San liền nhớ ra, người đàn ông đó chính là bạn trai cũ của chị họ cô ta: Hách Trí Ý.

Biểu cảm của hai người đó rất kinh khủng, con ngươi di chuyển hoảng loạn trong hốc mắt trợn to.

Bọn họ nhìn thấy ba người đi vào, biểu cảm lại thay đổi lần nữa.

Hách Trí Ý không biết ba người này, nên ngoài sợ hãi thì nhiều nhất vẫn là nghi ngờ. Còn Từ Trú thì khiếp vía, trong ánh mắt hiện ra sự oán độc.

Kim San San chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Từ Trú, tức khắc chỉ còn lại sự thù hận.

“Cô có thể thao túng bọn họ, tùy ý bắt họ làm gì cũng được.” Chị Hắc nói: “Chỉ cần sự thù hận của cô đủ nhiều, thì cô càng có thể khiến họ làm nhiều việc.”

Tôi nghe những lời chị Hắc nói, cả người đều cảm thấy ớn lạnh.

Loại nguyền rủa này quá tà ác. So với loại cầu nguyện tình yêu mà Chử Lan đã dùng qua, còn có cả loại nguyền rủa mà Lưu Thắng Huyền đã dùng, thì loại nguyền rủa này thật sự khiến cho người khác khiếp sợ. Không phải là một loại năng lượng vô hình nào đó có thể thao túng người khác, giết người khác, mà là sự thù hận của một người giết chết một người khác.

Tôi còn một điểm chưa hiểu rõ. Nếu như thật sự chỉ cần lòng thù hận là có thể làm ra chuyện này, vậy thì tại sao nhất định phải đưa Kim San San đến đây, để cô ta nhìn thấy hai người bọn họ chết? Đây là một điều kiện tất yếu, hay là chị Hắc còn có một tính toán gì khác?

Lúc tôi đang suy nghĩ, Kim San San đã không còn khống chế được sự thù hận của bản thân.

Từ Trú đưa tay ra tự bóp cổ mình, Hách Trí Ý thì đi xuống nhà bếp, cầm lấy con dao.

Trong đầu của Kim San San không hề có nội dung cụ thể, chỉ có một cảm xúc mãnh liệt đang trỗi dậy cuồn cuộn. Trong đầu cô ta thỉnh thoảng có vài hình ảnh thoáng hiện ra, đó chính là hình ảnh cái chết thê thảm của chị họ Bào Gia Tú.

Ánh mắt của Từ Trú đã trợn ngược, lộ rõ tròng trắng, đầu lưỡi thè ra ngoài. Tay của cô ta nổi đầy gân xanh, sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang màu xanh, lộ ra huyết quản.

Hách Trí Ý cầm chặt con dao, đâm thẳng vào đùi của mình. Tay anh ta dùng lực, thân dao chui vào trong thịt bắp đùi, lại dùng thêm chút lực rồi rút dao ra, máu văng tung tóe. Ngay sau đó, anh ta lại đâm tiếp một nhát vào đùi.

Hai người đó gần như ngã xuống trên sàn nhà cùng một lúc, cơ thể không hề bị co giật, người cầm dao tự đâm hết nhát này đến nhát khác, kẻ bóp cổ tiếp tục tự bóp chặt cổ mình, hơi thở của hai người đó dần dần yếu ớt.

Có âm thanh khẽ kêu cùm cụp làm cho thần kinh Kim San San căng thẳng trở lại.

Gương mặt không biểu cảm của chị Hắc và Mạc Hiểu Linh lóe lên một điều kỳ lạ, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Ba người họ cùng lúc quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng bị mở ra.

“Mẹ ơi, cha ơi…” Một đứa bé chạy từ trong phòng ra ngoài, dụi mắt, có chút mơ hồ nhìn ra bên ngoài phòng.