Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1283: Báo thù (3)




Sau khi quyết định xong, Kim San San bình tĩnh trở lại.

Ngô Tập Nhân và Lưu Lương Vượng mua cơm trở về, bốn người họ cùng nhau ăn cơm. Ngô Tập Nhân thỉnh thoảng nhìn sang Kim San San, lộ ra biểu cảm thả lỏng một chút.

Lưu Lương Vượng ăn nhồm nhoàm, không nói gì. Mạc Hiểu Linh thì gắp thức ăn cho Kim San San.

Sau khi trời tối chị Hắc mới trở về, cùng ăn tối với những người còn lại, nói là vẫn chưa tìm được cái quầy hàng kia.

Đêm nay, Kim San San nhắm mắt nhưng cô ta không hề ngủ.

Đến ngày hôm sau, Ngô Tập Nhân và Lưu Lương Vượng ra ngoài mua thức ăn sáng cho ba người con gái. Mạc Hiểu Linh và chị Hắc thì đến phòng của Kim San San.

“Tớ đã nói với chị Hắc rồi.” Mạc Hiểu Linh nói.

Đôi mắt buồn trĩu của Kim San San nhìn chị Hắc.

Chị Hắc thở dài: “Tôi lẽ ra không nên giúp cô làm những chuyện như thế này.”

Kim San San đứng dậy, kéo lấy tay của chị Hắc.

“Hạ lời nguyền tôi cũng biết làm. Lời nguyền rủa ở trình độ đó tôi có thể làm được. Nhưng mà, San San à, nếu thật sự phải đi bước này, sau này cô cũng sẽ giống như Từ Trú, phải chịu báo ứng.” Chị Hắc nghiêm túc nói.

“Tôi không sợ.” Kim San San nói rất đanh thép: “Tôi không còn cách nào mới phải chọn con đường này, cho dù sẽ trở nên như vậy. Chuyện của chị họ tôi... tôi nhất định sẽ báo thù cho chị ấy. Không chỉ có Từ Trú, mà còn cả Hách Trí Ý…” Kim San San đay nghiến nói ra tên của hai người này.

Chị Hắc lại thở dài, nét mặt lạnh lùng của cô ta lộ ra một sự thương hại.

“Nếu như cô đã cương quyết, thì tôi sẽ nói cho cô biết cách làm như thế nào. Lời nguyền rủa mà tôi có thể làm khác với cái mà cô ta đã dùng. Tôi không biết là cô ta đã dùng loại nào, nhưng tôi biết một loại cần dùng máu của người nguyền rủa. Còn cả sự quyết tâm và lòng thù hận đủ lớn của người dùng chú nữa. Nếu như cô dao động, thì sẽ nhận lấy phản phệ, bị hồn bay phách tán. Nhưng nếu cô kiên định sẽ khiến cho họ sống không bằng chết. Hỡn nữa, báo ứng của cô cũng đến chậm hơn.” Chị Hắc nói.

Kim San San gật đầu thật mạnh.

Tôi không có cách nào ngăn cản cô ta.

Ngô Tập Nhân là người có thể ngăn cản Kim San San. Nhưng bây giờ cậu ta không hề biết chuyện này. Kim San San cũng không muốn nói chuyện này với cậu ta.

Khi Ngô Tập Nhân và Lưu Lương Vượng trở về, ba người họ tỏ ra như chưa hề có cuộc nói chuyện vừa rồi.

Lúc xế chiều, Ngô Tập Nhân và Lưu Lương Vượng bị điều đi ra ngoài, cùng với chị Hắc đi tìm cái quầy hàng kia.

Mạc Hiểu Linh và Kim San San cũng đi theo, nhưng họ không vào trong miếu, mà chờ ở quán trà bên ngoài.

Ngô Tập Nhân không yên tâm, nhưng Kim San San muốn nhìn thấy những kẻ xấu kia bị trừng trị, cậu ta nhìn trong miếu nghi ngút khói nhang và cảnh người người nhốn nháo, hai người con trai duy nhất đành bị kéo đi tìm cái quầy hàng kia.

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được những người đó.” Ngô Tập Nhân ôm lấy Kim San San.

Cậu ta có lẽ thật lòng mong chuyện này được giải quyết nhanh, không để nó ảnh hưởng đến Kim San San.

Mạc Hiểu Linh và Kim San San thuê phòng riêng ở lầu hai, rất yên tĩnh, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng đàn cổ ở dưới lầu, còn có một chút cảm giác phong nhã.

Nhân viên phục vụ bưng nước trà lên nhưng không ai động vào.

Mạc Hiểu Linh dời đồ vật sang một bên, từ trong túi của mình lấy ra một chiếc túi nilong, rồi từ trong đó lấy ra hai hình người bằng giấy.

“Cái này là chị Hắc đã làm trước.” Mạc Hiểu Linh nói.

Người giấy này lớn bằng bàn tay, giấy là một loại giấy in bình thường. Viền của hình nhân trơn tuột, kích cỡ giống nhau như đúc, tuy có hình chữ Đại (大) đơn giản nhất, nhưng nhìn cũng rất tinh xảo.

Mạc Hiểu linh lại từ trong túi lấy ra một số chai lọ và một con dao nhỏ.

“Cái này là chu sa, cái này là máu rắn, cái này là bột cây hòe. Chị Hắc nói, cậu dùng chu sa thoa khắp hình nhân này, rồi nhuộm máu rắn và bột của cây hòe lên, cuối cùng là nhỏ máu của cậu vào, vậy là xong. Trong quá trình này, cậu phải luôn nghĩ đến hai người kia, phải lấp đầy sự thù hận.” Mạc Hiểu Linh giải thích cho Kim San San: “Đừng có vội, chị Hắc có thể níu chân hai người kia lại, cậu cứ từ từ. Làm xong rồi thì tối nay, chúng ta sẽ đi xem hai người đó chết như thế nào.”

Kim San San hơi run, nhưng rất phấn khởi, lại giống như hồi hộp, sợ sệt.

Cô ta hít sâu, rồi làm theo lời của Mạc Hiểu Linh, mở lọ thủy tinh chứa chu sa ra.

Trên những món đồ này, tôi không cảm nhận được bất kỳ loại hơi thở nào. Nhưng lúc Kim San San đụng vào chúng, thì hơi thở khác thường lại xuất hiện.

Màu đỏ của máu giống như sương mù, vờn quanh tay của Kim San San.

Chị Hắc không chuẩn bị dụng cụ cho cô ta. Cô ta phải dùng tay của mình để làm hết mọi chuyện.

Khi ngón tay dính chu sa đặt lên phần đầu của người giấy, sương mù màu đỏ thu lại, toàn bộ tụ lên người giấy.

Tôi thấy được một gương mặt mơ hồ.

Đến khi Kim San San bôi đầy chu sa lên phần đầu của người giấy, thì gương mặt kia hiện lên càng rõ hơn, đó chính là gương mặt bị hủy hoại của Từ Trú.

Kim San San tiếp tục bôi lên, bôi hết mặt chính của người giấy thành màu đỏ.

Hơi thở nguyền rủa càng lúc càng mãnh liệt.

Sau chu sa sẽ là máu rắn.

Máu rắn nhỏ xuống, gương mặt Từ Trú xuất hiện vẻ vặn vẹo đau đớn. Cô ta giống như đang rên la thảm thiết, nhưng lại không hề phát ra tiếng kêu gì cả.

Tôi nhìn Kim San San, sắc mặt của cô ta không hề thay đổi, đôi mắt lấp đầy sự thù hận.

Vẻ mặt của Mạc Hểu Linh là một kiểu hờ hững, lạnh nhạt.

Tôi cau mày và có chút luống cuống.

Cảnh mộng hôm nay phải là đường Quảng Nguyên, nhưng kết quả thì tôi lại mơ thấy Kim San San. Câu chuyện mà Kim San San trải qua lại xảy ra ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Chị Hắc và Mạc Hiểu Linh đến nay vẫn chưa làm chuyện gì khác người, tôi vẫn luôn cảnh giác với họ. Tôi không thể để lộ sự tồn tại của mình trước mặt họ. Còn về Kim San San…

Tôi lại nhìn về phía Kim San San.

Cô ta đã bị sự thù hận che mờ, không còn nhìn rõ những thứ khác nữa.

Tôi cảm thấy rất buồn. Nhưng, cảm giác buồn này là buồn cho Bào Gia Tú nhiều hơn. Tôi còn nhớ rõ giọng nữ lo lắng và căng thẳng trong ghi âm của hồ sơ kia, cô ấy chắc là một người phụ nữ rất dịu dàng, tìm đủ cách để giúp em họ của mình. Bào Gia Tú chết đi như vậy, đứa em mà cô ta bảo vệ lại vì chuyện này mà day dứt trong lòng, thay đổi hoàn toàn.

Tôi lại nghĩ đến Ngô Tập Nhân, người vì bạn gái mà tham gia vào chuyện kinh khủng này, người con trai chạy đến nông trường bỏ hoang để tìm bạn gái mất tích rồi cũng bị chết theo. Hơn nữa còn là chết dưới chính tay xác chết bị biến dị của Kim San San.

Nếu như nói, một chuỗi bi kịch này đều nên có nguyên nhân kết quả, nên có một người đáng trách, thì đó không thể nào là Kim San San, mà là Từ Trú và Hách Trí Ý chăng?

Tôi vừa thất thần thì Kim San San đã dùng bột cây hòe bôi khắp người giấy rồi.

Người giấy lúc này đã trở thành một tấm gỗ hình người, lớp màu đỏ phía dưới bột gỗ đã bị che kín.

Kim San San cầm con dao ở mép bàn lên, không một chút do dự liền vén tay áo qua khỏi cánh tay của mình. Cô ta cứa nhẹ, vết thương chỉ là một đường rạch nhỏ, không nghiêm trọng.

Giọt máu đỏ bị nặn ra, nhỏ xuống trên người giấy.

Giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra gợn sóng trên mặt hồ.

Phía dưới bột gỗ có nhiều màu đỏ hơn đang bừng lên, nuốt chửng bột gỗ. Tờ người giấy tan ra, hòa vào máu. Máu loãng trong nháy mắt bốc hơi lên, khô cạn, biến thành một đám sương máu, rồi tiêu tán trên không trung.

Màn trình diễn dọa người này làm cho Kim San San tràn ngập lòng tin.

Ánh mắt của Mạc Hiểu Linh ngồi đối diện lóe sáng lên, cô ta nhếch mép, nhắc nhở: “San San, còn một cái nữa.”