Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1282: Báo thù (2)




Cứ như vậy sau một giây, Kim San San không kiềm chế nổi mình, xông thẳng lên, tát người phụ nữ kia một bạt tai.

Kính râm của người phụ nữ kia bị đánh rơi, khẩu trang cũng bị đánh lệch, làm lộ ra gương mặt quái dị.

Cô ta chắc hẳn đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, mí mắt bị sưng lên, sống mũi bị lệch, trên má còn có màu xanh tím.

Sau khi bị tát một cái, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là giận dữ đánh trả, cũng không phải là trốn tránh, mà là hốt hoảng đi nhặt kính râm, một tay còn lại giữ lấy khẩu trang che khuôn mặt của mình lại.

Kim San San giữ lấy cánh tay của cô ta, phẫn nộ nói: “Tôi là em họ của Bào Gia Tú! Là em họ của Bào Gia Tú - người đã bị cô giết chết!!”

Người phụ nữ đó hốt hoảng quay đầu, ánh mắt sửng sốt và sợ hãi.

Tôi thấy được hơi thở bất thường trên người phụ nữ đó. Chính xác là có liên quan đến bùa ngải nguyền rủa, còn đều tập trung trên mặt cô ta. Nhưng trừ điều đó ra, trên người cô ta không có thêm gì khác thường nữa. Về hơi thở bất thường đó, so với hơi thở trên người Chử Lan lúc chơi trò cầu nguyện kia thì nhạt hơn nhiều, nếu không nhìn kỹ thì cũng sẽ không phát hiện ra.

Ngô Tập Nhân tiến đến kéo Kim San San lại.

Kim San San mất khống chế, lớn tiếng chửi bới người phụ nữ kia, tay còn xé áo túm tóc cô ta.

Lưu Lương Vượng cũng tiến đến giúp một tay.

Chỉ có chị Hắc và Mạc Hiểu Linh đứng kế bên nhìn, giống như đang quan sát điều gì.

“Mấy người, mấy người đừng có quá đáng!” Người phụ nữ cuối cùng cũng không nhịn được, lớn tiếng nói: “Bào Gia Tú chết thì có liên quan gì đến tôi? Cô ta không phải tự sát à? Mấy người đến tìm tôi làm gì chứ?”

“Cô còn không thừa nhận! Rõ ràng là cô giết chị họ của tôi! Cô đã dùng bùa chú giết chết chị ấy!” Kim San San gào thét, nước mắt chảy dài.

“San San…” Ngô Tập Nhân ôm chặt Kim San San.

Người phụ nữa kia hoảng hốt né tránh những ánh mắt đang nhìn mình, ngay lập tức lại ưỡn ngực ngẩng đầu, cố mạnh miệng nói: “Cô nói bậy gì vậy hả? Bây giờ là thời đại nào rồi, mà còn bùa ngải nguyền rủa? Tôi đâm hình nhân hả? Cô có chứng cứ không?”

“Con tiện nhân! Đồ cặn bã!” Thái độ của Từ Trú hoàn toàn chọc giận Kim San San, cô ta bất ngờ giãy khỏi Ngô Tập Nhân và Lưu Lương Vượng, xông thẳng ra đánh Từ Trú.

Phải vất vả lắm Lưu Lương Vượng và Ngô Tập Nhân mới kéo hai người phụ nữ đó ra được.

Kim San San thở hồng hộc. Từ Trú kêu la đòi báo cảnh sát.

“Từ Trú, cô đã làm những gì, trời biết đất biết, bản thân cô biết, chúng tôi cũng biết. Mặt của cô vì vậy nên bị hỏng đúng không?” Lúc này chị Hắc mới nói chen vào.

Cả người Từ Trú run rẩy.

Kim San San trừng hai mắt.

“Đây là báo ứng phải chịu do cô dùng lời nguyền rủa.” Chị Hắc thở dài, quay sang nhìn Kim San San nói: “Xem ra là tôi đã nghĩ sai rồi, cô ta không hề tu luyện gì hết, chẳng qua là tình cờ dùng lời nguyền rủa thôi…”

“Ý của cô là gì?” Kim San San cắt ngang lời của chị Hắc, hai mắt trợn to.

Mạc Hiểu Linh kêu: “San San, cậu...”

“Các người muốn nói gì hả? Các người đùa cái gì vậy!!! Là chị họ của tôi chết! Là bị người đàn bà này hại chết đó! Các người muốn nói cái gì hả? Mặt của cô ta bị hủy, bị báo ứng, thì coi như hết chuyện rồi hả? Chị họ của tôi thì phải mất mạng!” Tiếng gào thét của Kim San San rất thảm thiết.

Chị Hắc và Mạc Hiểu Linh đều im lặng.

Từ Trú đột nhiên hạ giọng nói: “Tôi không có…” Cô ta bắt đầu khóc: “Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Hách Trí Ý và tôi hẹn xem mắt, tôi không biết anh ấy đã có bạn gái ở trường đại học, sau khi anh ấy và tôi xem mắt, rồi đưa tôi lên giường, rồi hai bên gia đình nói chuyện với nhau bàn về đám cưới. Thì tôi đã mang thai con của anh ấy. Sau đó anh ấy trở về trường nhận bằng tôt nghiệp, tôi cũng đi cùng nên mới biết thì ra anh ấy còn có bạn gái, họ đã yêu nhau mấy năm rồi. Các bạn đại học của anh ấy đều không biết tôi...”

Từ Trú kêu khóc: “Tôi có cách nào sao? Tôi không có cách nào hết!”

Những gì Từ Trú nói và câu chuyện mà Kim San San hỏi được không giống nhau. Nhưng, Kim San San không quan tâm đến điểm này.

“Vì vậy mà cô giết chị họ của tôi hả?” Kim San San tức giận chất vấn.

“Tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Do tôi chơi vui thôi! Ở chỗ chúng tôi có một ngôi miếu, có một gian hàng đánh hình nộm, chỉ là tùy tiện chơi thôi!” Từ Trú cãi lại.

Kim San San cắn môi, càng lúc càng tức giận, còn có một cảm giác đau đớn vô cùng.

“Tùy tiện chơi… Cô thì tùy tiện chơi… Còn chị họ tôi… Chị họ tôi…” Kim San San khóc không ra tiếng.

Đôi mắt Ngô Tập Nhân đỏ lên ôm cô ta, áp mặt cô ta vào lòng.

“Quầy hàng mà cô nói là quầy hàng trong miếu bên này hả?” Chị Hắc hỏi.

Từ Trú gật đầu liên tục, nhấn mạnh nói: “Tôi thật sự không biết. Tôi trả 20 tệ, rồi viết tên họ lên đó…”

Kim San San từ trong lòng của Ngô Tập Nhân nhảy ra, xông về phía Từ Trú.

“20 tệ! Cô trả 20 tệ, viết tên họ lên là đã giết chết chị tôi! Cô đi chết đi! Cô chết đi!” Kim San San đè lên người Từ Trú, đánh cô ta tới tấp.

Tôi cảm nhận được cảm giác khó tin và đau buồn tột cùng của Kim San San.

Nhưng trong tâm trạng xúc động mạnh mẽ của Kim San San, tôi lại bắt được một điều gì đó không bình thường. Loại cảm giác nói không ra lời này làm tôi xoắn xuýt trong cảnh mộng rất lâu.

Kim San San được Ngô Tập Nhân và Mạc Hiểu Linh đưa về trong xe.

Tôi nhìn Lưu Lương Vượng và chị Hắc ở lại, rồi cùng đi với ba người Kim San San.

Sau khi Kim San San lên xe, không ngừng nhắc tới mấy câu nói của Từ Trú. Chị họ của cô ta chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy, vì một quyết định hồ đồ của một kẻ xa lạ, mà mất đi mạng sống.

Hai mắt Kim San San trừng lên, nước mắt không thể chảy ra nổi nữa.

Đến khi chị Hắc và Lưu Lương Vượng trở về, Kim San San đã không nói gì.

Mạc Hiểu Linh nhìn chị Hắc hỏi: “Người phụ nữa kia...”

“Cô ta không phải chuyện mà tôi cần quan tâm nữa. Tôi muốn ở lại thêm vài ngày, tìm cái quầy hàng kia, mọi người thì sao?” Chị Hắc nói.

Biểu hiện của cô ta rất nhanh gọn.

Mạc Hiểu Linh nhìn Kim San San: “Chúng ta tìm một khách sạn để ở đi. San San như thế này… cũng cần nghỉ ngơi.”

Kim San San là người trong cuộc nhưng không lên tiếng, Ngô Tập Nhân cũng không phản đối.

Họ tìm khách sạn, thuê ba phòng. Mạc Hiểu Linh và chị Hắc chung một phòng, Lưu Lương Vượng một phòng, Ngô Tập Nhân và Kim San San chung một phòng. Nhưng, trước khi đi ngủ Mạc Hiểu Linh luôn ở trong phòng của Kim San San an ủi cô ta.

“San San, cậu có đói bụng không?” Mạc Hiểu Linh hỏi.

Kim San San không phản ứng.

Mạc Hiểu Linh thở dài, nhìn về phía Ngô Tập Nhân.

“Tôi đi mua đồ ăn. Cô muốn ăn gì?” Ngô Tập Nhân không biết phải làm sao, hỏi.

“Cái gì cũng được.” Mạc Hiểu Linh gượng cười.

Khi Ngô Tập Nhân đi khỏi, Mạc Hiểu Linh cũng không nói gì nữa.

“San San... câu chuyện mà cậu hỏi thăm được, không giống với những gì Từ Trú nói.” Mạc Hiểu Linh đột nhiên nói: “Người tên Hách Trí Ý đó rốt cuộc là đã lấy một người vợ giàu ép cưới, hay là lấy một đối tượng xem mắt bình thường?”

Kim San San động đậy người, nhìn sang Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh ngửa đầu nhìn trần nhà: “Nhưng mà, chắc chắn sẽ không hỏi ra được gì nữa. Cho dù nói thế nào, hai người đó đều là cặn bã, đã hại chết chị họ của cậu. Rõ ràng là không có chuyện gì, bọn họ lại muốn giết người để giải quyết, khi xong hết mọi chuyện, từ đó sống thảnh thơi. Cậu nói rất đúng, chị họ của cậu đã mất, bọn họ thì chỉ nhận báo ứng thôi. Chuyện này làm sao công bằng được. 20 tệ... chỉ cần 20 tệ thôi… thật nực cười.”

Cả người Kim San San run lên.

“À, cũng không chắc được. Lúc nãy Từ Trú nói cũng chưa hẳn là sự thật. Chị Hắc chỉ có thể xác định cô ta không phải người tu luyện thôi, cũng không phải thuộc nhóm người có năng lực như tớ. Ai mà biết được, những lời họ nói, câu nào là thật câu nào là giả chứ? Còn chị họ của cậu thì đã mất rồi. Những gì còn lại, bọn họ muốn nói sao thì nói. Những người bạn học kia cũng là nghe bọn họ kể lại thôi, rồi lại đi kể tiếp cho người khác. Câu chuyện bên trong nói không chừng còn ghê tởm hơn. Loại nguyền rủa đó… Cậu đã nhìn thấy rồi. Loại nguyền rủa đó, 20 tệ, tớ không tin là chúng còn đáng sợ hơn so với những con ma mà chúng ta từng gặp phải.”

“Hiểu Linh…” Kim San San nắm chặt tay của Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh mím môi: “San San, cậu đừng trách tớ nói khó nghe, tớ vì năng lực này mà đã thấy qua rất nhiều thứ rồi, tớ...”

“Tôi muốn báo thù cho chị họ, cho dù như thế nào, tớ cũng muốn họ phải trả giá.” Kim San San nói.

Mạc Hiểu Linh và Kim San San nhìn nhau.

Trong lòng tôi giật bắn lên.

Chỉ nghe Mạc Hiểu Linh trả lời: “Được, tớ nhất định giúp cậu.”