Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1281: Báo thù (1)




Tài khoản của Bào Gia Tú chưa bị xóa, nhưng mà đã treo dấu hiệu đại diện cho người sử dụng đã mất.

Kim San San mở danh mục liên lạc của Bào Gia Tú, xem tin nhắn gần đây nhất, tìm được tài khoản bạn trai cũ của Bào Gia Tú. Người đó đã xóa Bào Gia Tú. Kim San San buộc phải tìm thêm bạn chung của hai người nữa.

Cô ta cẩn thận từng li từng tí, sợ rút dây sẽ động rừng, gửi tin nhắn cho những người có mối quan hệ tốt với Bào Gia Tú, nói rõ thân phận của mình, hỏi thăm về đối tượng hẹn hò của người bạn trai cũ kia.

Qua buổi sáng, Kim San San mới nhận được duy nhất một tin nhắn trả lời.

“Em của Bào Gia Tú à, chuyện này đã qua lâu rồi, hai người kia cũng đã kết hôn sinh con, em tra lại quá khứ, cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Em buông bỏ đi. Hãy sống tốt cuộc sống của mình.”

Kim San San cắn chặt môi, gõ bàn phím.

“Em muốn biết tên thôi. Lúc đó em nhìn thấy chị họ treo cổ ngay trước mặt mình, em đã sụp đổ. Lúc đó cái gì em cũng không biết, bây giờ em chỉ cần biết tên.”

Cô ta đợi nửa ngày cũng chưa nhận được tin nhắn trả lời, nên dứt khoát gửi tin nhắn thoại sang bên kia.

“Em xin chị, chỉ cần cho em biết tên là được. Em không muốn ngay cả việc vì ai mà chị họ phải chết em cũng không biết, chị của em tốt như vậy mà. Lúc đó chị ấy đi kiểm tra phát hiện bị một khối u, là khối u lành, có thể cắt bỏ điều trị, không để lại di chứng, chị ấy muốn nói chuyện với người đàn ông kia. Người đàn ông kia nếu muốn chia tay, thì chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Chị ấy… chị ấy… chị ấy tốt như vậy mà … em chỉ muốn biết cái tên thôi…” Kim San San nghẹn ngào.

Vài phút trôi qua, bên kia gửi đến một tin nhắn.

“Hách Trí Ý do bị gia đình ép buộc, nên mới phải sống cùng với người phụ nữ kia. Gia đình anh ta thiếu nợ, hoặc là trả nợ, hoặc là cha anh ta phải ngồi tù, hoặc là anh ta phải ở rể trong gia đình kia. Anh ta phải gánh vác một người cha như vậy, cũng rất khó xử, người phụ nữ kia có vẻ ngoài rất xấu, cũng gần 40 tuổi rồi, phẫu thuật thẩm mỹ giống như hơn 20 tuổi vậy, ép anh ta kết hôn. Chị biết cô ta họ Từ, những cái khác thì chị không biết!”

Một lát sau, bên kia lại gửi đến một tin nhắn: “Chị vừa xem qua tài khoản của Hách Trí Ý. Người phụ nữ đó tên là Từ Trú. Em à, nghe chị khuyên, chuyện này nên kết thúc ở đây. Loại người đó ngang tàng không nói lí lẽ, cũng không dùng luật pháp được. Em đi tìm cô ta, thì chỉ tự làm mình thiệt thôi.”

Kim San San nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào hai chữ “Từ Trú”.

Kim San San bị thù hận làm mờ lý trí.

Cô ta gọi điện thoại cho Mạc Hiểu Linh mà không phải Ngô Tập Nhân, giọng nói lạnh lùng nói cho Mạc Hiểu Linh biết, cô ta đã tìm được Từ Trú rồi.

Xác định được thân phận và quê nhà của Từ Trú, lúc Thầy Bói xem bói, liền thuận lợi hơn rất nhiều.

Tôi nhìn năm người họ, trong lòng hiện lên một cảm giác khác thường.

So với sự lo lắng của Lưu Lương Vượng và sự thù hận của Kim San San, thì biểu hiện của Thầy Bói, chị Hắc và Mạc Hiểu Linh lại rất bình tĩnh.

Mạc Hiểu Linh vẫn nắm tay của Kim San San, để an ủi và khích lệ cô ta.

Chị Hắc thì thờ ơ lạnh nhạt, không nói tiếng nào.

Lúc Thầy Bói xem bói, đội mũ của áo hoddie, che một nửa khuôn mặt. Tay của anh ta rất ổn định, sau khi lật một lá bài, không biết đã đọc được những gì, mà từ trên lá bài Tarot đọc ra một dãy số.

Lưu Lương Vượng há miệng, không lên tiếng.

Chị Hắc nói: “Hình như là tọa độ.”

“Chắc đó là kinh độ và vĩ độ nhỉ?” Mạc Hiểu Linh nói.

Kim San San muốn đứng dậy, chị Hắc lấy điện thoại di động ra, nhập kinh độ và vĩ độ vào thanh tìm kiếm. Bản đồ tìm ra được một điểm rất nhanh và còn đánh dấu vị trí tòa nhà đó.

“Đó là khu dân cư nhỏ, thôn mới Trương Dương thành phố Lục Hợp, Thanh Châu, rất rõ ràng đấy, từ cửa Bắc đi vào, tòa nhà thứ ba.” Chị Hắc đưa màn hình điện thoại cho Kim San San xem rồi lấy lại.

Tôi muốn đi xem, nhưng cô ta đã đổi trang web, bắt đầu tìm đường đi.

Cảm giác không lành bộc phát dữ dội.

Lưu Lương Vượng nhỏ vọng hỏi: “Chúng ta phải đi tìm cô ta hả?”

“Đương nhiên.” Người trả lời là chị Hắc: “Nguyền rủa giết người bình thường là phạm vào đại kỵ của giới chúng ta. Mấy người có thể không đi, nhưng tôi đã biết chuyện này rồi, thì nhất định phải quan tâm.”

Cô ta thản nhiên nói giống như kể chuyện, không có kiểu hùng hồn biểu dương chính nghĩa.

Kim San San nói: “Tôi cũng muốn đi!”

Chị Hắc nhìn sang Kim San San, gật đầu: “Ok.”

Mạc Hiểu Linh nói: “San San, nếu cậu đi...”

“Tớ nhất định phải đi!” Kim San San nghiến răng nghiến lợi.

Thầy Bói vẫn như cũ ở lại phòng thuê, không muốn nhúc nhích.

Bốn người còn lại rất nhanh đã đi mua vé xong.

Kim San San gọi điện thoại cho Ngô Tập Nhân, im lặng một lúc lâu, mới nói về chuyện của Từ Trú.

Ngô Tập Nhân ở đầu điện thoại bên kia im lặng, một lát sau mới lên tiếng: “Nếu đúng là như vậy, em giao cho chị Hắc giải quyết không được sao?”

“Em muốn đi. Em muốn xem người phụ nữ kia có kết cục gì. Nếu như có thể, em muốn tự tay mình… Em… chị họ của em…” Kim San San ứa nước mắt, vẻ mặt rất dữ tợn.

Ngô Tập Nhân thở dài: “Vậy anh đi với em. Em đừng lo, anh sẽ đi cùng em.”

Kim San San đồng ý.

Ngô Tập Nhân mua vé gia nhập vào nhóm năm người bọn họ.

Lần này, họ không phải đi nhà ma thám hiểm, mà là đi rửa hận cho chị họ của Kim San San, bầu không khí nặng nề áp lực. Lưu Lương Vượng đứng ngồi không yên, Ngô Tập Nhân chỉ ôm Kim San San không nhìn gì hết. Mạc Hiểu Linh vẫn nắm lấy tay của Kim San San, thình thoảng hỏi cô ta có muốn ăn hay uống gì không, khuyên cô ta ngủ một chút cho khỏe.

Trên đường đi hầu như Kim San San không ngủ, so với chị Hắc và Lưu Lương Vượng phải thay phiên nhau lái xe thì còn mệt mỏi hơn. Nhưng tinh thần của cô ta đang phấn khởi, trong đầu cô ta luôn nghĩ đến chuyện của Bào Gia Tú và Từ Trú.

Sau khi đi vào Thanh Châu, chị Hắc liền trao đổi kế hoạch tiếp theo.

“… Cô ta có thể dùng lời nguyền rủa để giết người, thì nói rõ cô ta cũng có tu luyện qua, cho nên rất nguy hiểm. Mọi người tốt nhất nên tránh ở phía xa, để cho tôi giải quyết. Nếu như xảy ra chuyện gì bất ngờ, là lúc tôi ở phút thứ hai mươi…”

“Tôi muốn xem cô ta sẽ chết như thế nào.” Kim San San đột nhiên nói.

Ngô Tập Nhân ôm chặt cô ta.

Chị Hắc ngồi ở ghế phụ lái, quay sang nhìn Kim San San.

Lưu Lương Vượng kêu lên một tiếng “San San”, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Mạc Hiểu Linh nói: “Nếu không, tớ sẽ đi theo, chờ tớ trở lại, sẽ cho cậu xem…”

“Tớ muốn tận mắt nhìn thấy cô ta chết như thế nào. Chị Hắc, Hiểu Linh, A Vượng, chúng ta hơn một năm nay, tính ra cũng gần được hai năm rồi, đã gặp qua bao nhiêu ác ma nhỉ? Chị họ của tớ… Chị họ của tớ đến cơ hội trở thành ma cũng không có...Tớ muốn xem, người đàn bà kia phải hồn bay phách tán như thế nào, chịu một kết quả giống chị họ của tớ!” Kim San San khó khăn nói, thù hận trong lòng như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Trong ý thức của tôi đột nhiên nhận vào rất nhiều đoạn ký ức.

Khuôn mặt ma quỷ dữ tợn lóe lên rồi biến mất, máu tanh, sự đau khổ của người bị hại và người bị giết khắc sâu lại trong linh hồn. Tương ứng là hình ảnh những con ma bị chị Hắc ăn miếng trả miếng.

Những đoạn ký ức kia giống như thủy triều dâng lên, rồi cũng lại như thủy triều cuốn đi.

Thêm một lần nữa tôi lại cảm nhận được một cảm giác không đúng.

Tôi nhìn về phía chị Hắc và Mạc Hiểu Linh.

Ánh mắt của Mạc Hiểu Linh đầy vẻ đồng tình. Biểu cảm đó rất nhanh được thay thế bởi sự kiên quyết. Cô ta nói: “Được rồi, tớ sẽ cùng cậu qua đó.”

Chị Hắc tỏ ý sao cũng được rồi quay đầu lại, lúc này mới nói một câu: “Tôi có thể nghĩ cách để hẹn cô ta ra.”

Ngô Tập Nhân cau mày: “San San, em...”

“A Nhân, anh đừng nói nữa. Đã nhiều năm rồi, em vẫn không quên được chuyện này, không thể buông bỏ. Nếu em không thể nhìn người đàn bà kia chết như thế nào, thì em có chết cũng không thể nhắm mắt.”

Ngô Tập Nhân nghe lời nói của Kim San San đầy sự oán hận, chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe đi vào thôn mới Trương Dương thành phố Lục Hợp, rồi ngừng lại ở cửa Bắc của khu dân cư nhỏ.

Chị Hắc vẫy tay chào những người ngồi trong xe, rồi đi vào trong khu dân cư.

Mọi việc rất thuận lợi. Chưa đến nửa tiếng sau, chị Hắc đã cùng một người phụ nữ mang khẩu trang và kính râm một trước một sau đi ra, ở trước khu dân cư gọi xe taxi, rồi rời khỏi khu dân cư đó.

Lưu Lương Vượng lái xe bám theo, chạy loanh quoanh trong thành phố xa lạ, rồi đến một công trường đang thi công.

Ở công trường tiếng động phát ra ầm ầm, hiện đang khởi công xây dựng.

Nhưng, mảnh đất trống này rất lớn, bên cạnh có một con đường nhỏ, không có người và xe qua lại, vô cùng vắng lặng.

Sau khi chị Hắc và người phụ nữ kia đi vào con đường nhỏ, bốn người đi theo phía sau không còn tránh mặt nữa, bước thẳng ra ngoài.

Ánh mắt Kim San San hừng hực lửa, nhìn chằm chằm vào người phụ nữa kia.

Gương mặt người phụ nữa kia đã bị kính râm và khẩu trang che lại, không nhìn thấy được sắc mặt. Cô ta và chị Hắc đứng rất gần nhau, sau khi quay đầu nhìn thì lại nghiêng nghiêng đầu, giống như đang nhìn chị Hắc.

“Từ Trú!” Kim San San gào lên.

Toàn thân người phụ nữ kia hơi run, giống như hoảng sợ. Gương mặt bị che kín của cô ta đối diện với Kim San San, ngờ vực hỏi: “Cô là…”