Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1274: Bói bút (2)




Tôi không hiểu cách bói toán bằng bài Tarot là như thế nào, chỉ thấy người thanh niên áo hoodie xào bài xong, lật tấm trên cùng để lên bàn.

Theo như tôi nhớ thì cách bói toán này phải xếp bài theo tam giác, hình ngôi sao năm cánh, hình lục giác hoặc là xếp từng hàng một. Nhưng anh ta lại xếp bài theo kiểu úp lên nhau, lá bài này chồng lên lá bài kia, xếp ba hàng, tổng cộng có chín lá.

Anh ta tặc lưỡi một phát, đưa tay đặt lên trên lá bài ngay chính giữa và rút nó ra rồi lật lên.

Điều khiến tôi bất ngờ là, vốn chỉ rút được một lá bài thôi, nhưng đằng sau cái lá bài này còn dính thêm một lá bài khác, là một lá bài tử thần. Chỉ là hoạ tiết trên lá bài này khác với bộ bài trên bàn, nhìn biết ngay là hai bộ bài khác nhau.

Những người xung quanh có người thì ngạc nhiên, có người thì thấy khó tin, còn có người hỏi thẳng là làm sao anh ta làm được như vậy.

Tôi cho rằng đây chỉ là một vở ảo thuật. Lúc xào bài và lật bài, có lẽ anh ta đã làm gì đó để lá bài này kẹp vào giữa.

Hiển nhiên là đám người này không hề nghi ngờ là do người thanh niên áo hoodie đã lồng lá bài đó vào, ai nấy đều suy nghĩ theo hướng hiện tượng quái dị. Có người lại nói là do ma quỷ đã nhét lá bài vào, cũng có người nói là do anh ta có năng lực đặc biệt.

Lúc này tôi mới biết, biệt danh của người thanh niên áo hoodie là Thầy Bói. Ngoại trừ cái biệt danh này ra, anh ta chưa từng giới thiệu tên thật của mình bao giờ.

Thầy Bói không thèm đếm xỉa gì đến những câu hỏi thắc mắc của mọi người, chỉ nói với vẻ bình tĩnh: “Nếu đã chọn trúng thần chết, vậy thì tự đứng ra đi.”

Những người khác không có phản ứng gì, chỉ biết đứng nhìn nhau.

Người thanh niên béo nói: “Trong chúng ta hình như đâu có thần chết nhỉ?”

“Tôi nhớ trong nhóm có người tự xưng là thần chết, hôm nay không có đến.” Một người khác lên tiếng.

Đám người này bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Chỉ nghe Thầy Bói hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ có bói không ra thôi chứ chưa từng bói sai. Mau đi ra đây đi.”

Nghe nói xong như vậy thì lại có người thấy không phục.

Lúc sắp cãi nhau đến nơi, cô gái tóc dài đưa tay ra, nắm lấy cổ của một người đàn ông đứng bên ngoài, tiếng của cô ta lấn át cả tiếng ồn xung quanh.

“Được rồi, vậy đủ cả rồi.”

Những người khác quay đầu nhìn thấy cảnh này với vẻ khó hiểu.

Tôi nhìn về phía người đàn ông đó.

Người đàn ông đó trông rất bình thường, đeo một cái mắt kính dày cộm, đầu tóc chải gọn gàng, trông có vẻ như là một người rất nghiêm túc. Người đó cũng không nổi bật gì mấy giữa đám người này. Ít ra là so với thanh niên béo và cô gái tóc dài, người đó chỉ bình thường như những người khác thôi, không có vẻ lạnh nhạt như thanh niên áo hoodie, cũng không có hoạt bát như Mạc Hiểu Linh.

Người đó đẩy mắt kính lên, ngạc nhiên đến sững sờ, còn chỉ vào người mình: “Tôi?”

“Đúng vậy. Đừng giả bộ nữa, tôi ngửi thấy rồi.” Cô gái tóc dài lên tiếng.

Hình như người đàn ông đó vẫn chưa hiểu gì, bị người đẹp dắt ra tham gia cuộc chơi bói bút lần này.

Thầy Bói và Mạc Hiểu Linh cũng không nói gì, Kim San San chỉ nhìn lướt qua với vẻ tò mò, những người khác cũng lầm bầm vài ba câu rồi không nói gì thêm nữa.

Tôi nhìn cô gái tóc dài, khẽ chau mày lại.

Trên người của người đàn ông đó có quỷ khí. Tôi vốn không có để ý thấy điều này, chỉ khi cô gái tóc dài dẫn ông ta ra, tôi nhìn kĩ lại thì mới phát hiện điều này.

Bốn người ngồi ở bốn góc. So với những người cùng tuổi khác, bọn họ quả thật là có một loại “năng lực đặc biệt”, chính là xác định rõ được bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.

Hướng của căn nhà này không thẳng lắm. Lúc họ ngồi xuống có hơi bị lệch hướng.

Kim San San được cô gái tóc dài chỉnh vị trí lại, ngồi xuống một cách chậm rãi.

Tờ giấy A4 để ở giữa, họ ngồi quỳ dưới đất, hơi nghiêng người ra trước, cầm lấy cây bút nước rất bình thường đó. Họ còn chỉnh sửa lại cách nắm bút, để ai nấy đều có thể cầm được bút.

Những người khác đứng ở sau họ, có người lẩm bẩm: “Nếu chỉ có bốn người thì có thể đặt lên bàn mà.”

Nghe người đó nói xong, bốn người mới hoàn hồn lại, dời bàn ghế về chỗ cũ rồi ngồi lại.

Nhìn vào thì thấy họ không được chuyên nghiệp lắm, nhưng vì có quỷ khí trên người người đàn ông, năng lực của cô gái tóc dài và năng lực của Mạc Hiểu Linh, trải nghiệm đặc biệt của Kim San San, nên kết quả lần bói bút này vẫn còn là một ẩn số.

Sau khi bốn người cầm bút xong, Mạc Hiểu Linh xác nhận lại về tiến trình cuộc chơi.

“Câu thần chú là ‘Thần bút, xin hãy ra đây. Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.’, đều biết hết rồi chứ?”

“Không phải đâu. Tôi nghe nói là ‘Tôi là kiếp này của ông, ông là kiếp trước của tôi.’.” Có một người lên tiếng.

“Lúc tôi chơi thì nói là ‘Thần bút, nếu có ở đây xin hãy trả lời tôi.’.” Một người khác nói.

Họ bắt đầu nhao nhao lên, không có một cái kết luận gì cả.

Cả bốn người chỉ ngồi im ở đó.

Tôi đột nhiên cảm nhận được ở giữa bốn người họ có xuất hiện một luồng âm khí. Cái luồng âm khí đó bao trùm lấy tay họ và cây bút.

Cả bốn người đều nhìn chằm chằm về phía cây bút.

Xoẹt xoẹt...

Tiếng ma sát khiến cho mọi người xung quanh im miệng lại.

Cây bút đó bắt đầu nhúc nhích, đâm xuyên qua tờ giấy, đâm vào trên mặt bàn, bắt đầu khắc chữ lên đó. Từng nét một, rõ ràng đây là một cây bút nước màu đen nhưng khi khắc lên bàn lại thành màu đỏ.

Có người bắt đầu thấy sợ hãi, có người che miệng lại, trừng to mắt nhìn chằm chằm, còn có người thì khẽ lùi về sau. Và chắc chắn cũng có nhiều người cảm thấy hưng phấn.

Tôi thấy vẻ mặt Kim San San trống rỗng, đôi mắt vô hồn. Cô gái tóc dài với vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt Mạc Hiểu Linh sáng rực lên. Còn người đàn ông kia bắt đầu có mồ hôi lạnh tuôn ra từ trên trán.

Có người không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi một câu: “Nó đang muốn viết gì vậy?”

Lập tức bị người khác kéo lại.

Cô gái tóc dài liếc nhìn người đàn ông đó, chau mày lại, sau đó lại nhìn sang Kim San San.

Tôi phát hiện luồng âm khí đó không phải phân bố đều giữa bốn người mà tập trung về phía người đàn ông kia. Bắt đầu có gân xanh nổi lên trên tay ông ta. Hình như ông ta muốn rút cây bút ra nhưng không làm được, đấu không lại sức lực của ba cô gái. Nhưng nhìn kĩ lại thì thấy ngón tay của người đàn ông kia không hề bị đè lại, nhưng tay của ông ta lại giống như bị dính chặt lên bút vậy.

Cái chữ mà con ma định viết bây giờ đã trở nên rõ ràng rồi, mọi người đều đoán ra được là chữ gì.

“Chết...” Có một người đọc thành tiếng.

Xoẹt xoẹt...

Đầu bút khắc lên trên mặt bàn những vết rất sâu, con ma kéo nét móc cuối cùng trong chữ “chết” ra rất dài.

“Tạch”, cây bút bị bẻ gãy, bốn người đều rụt tay lại.

Kim San San ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cô gái tóc dài và Mạc Hiểu Linh vẫn còn đỡ, còn người đàn ông kia thì giống như bị rút hết sức lực vậy, cả người mơ mơ màng màng.

Những người khác bắt đầu nhao nhao lên, đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy.

Có một giọng nữ chói tai vang lên: “Thật sự mời được rồi hay là do các người đang giả bộ vậy?”

Câu nói này khiến cho không khí trong phòng yên tĩnh lại.

Những người khác đều nhìn về phía cô gái đó với ánh mắt kì lạ.

“Ý cô là sao?” Mạc Hiểu Linh nhìn cô gái đó với ánh mắt chán ghét.

“Tôi chỉ là... Rõ ràng không có đọc thần chú, tại sao...” Cô gái bắt đầu hoảng hốt.

“Cô không tin thì thôi. Không chung một chí hướng, cô đi đi.” Mạc Hiểu Linh nói.

Thầy bói lấy điện thoại ra, bấm bấm một hồi rồi khẽ phẩy tay: “Đã đuổi cô rồi, mau cút đi.”

Mặt cô gái đỏ bừng, lên tiếng mắng chửi: “Tôi thấy các người là kẻ lừa bịp! Đi thì đi.”

Cô ta quay người bỏ đi, không có chút chần chừ gì.

Cô ta đóng cửa cái “rầm”, trong nhà yên tĩnh hẳn.

“Vậy rốt cuộc là sao? Đã mời trúng ma gì, còn có chữ ‘chết’ này...” Thanh niên béo ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

“Là do ông gọi đến đúng không?” Cô gái tóc dài vắt chân lên, nhìn về phía người đàn ông: “Người bị ông giết chết đã biến thành ma và tìm đến đây.”

Những người xung quanh nhìn nhau.

“Chị Hắc, cô đừng nói bậy. Sao tôi lại có thể giết người chứ?” Người đàn ông cố nặn ra một nụ cười.

Thanh niên béo lên tiếng: “Nói thật thì... Từ lúc ông vào nhóm đã luôn hỏi về cách trừ ma...”

“Tôi có hứng thú với vấn đề này thôi.” Người đàn ông đáp.

Thanh niên béo không nói gì thêm nữa.

“Tuỳ ông thôi!” Cô gái tóc dài cúi người xuống, đánh thức Kim San San.

Kim San San vẫn còn mơ màng, nhìn thấy chữ trên bàn thì giật nảy mình: “Đây là... Ý con ma đó là sao?”

“Không có liên quan gì đến chuyện của chị họ cô mà là gọi trúng một con ma khác.” Cô gái tóc dài lên tiếng: “Ngày mai đổi người thử lại lần nữa.”

Kim San San không hiểu gì cả, nhìn sang xung quanh.

Lần họp mặt này kết thúc không mấy vui vẻ.

Kim San San và một cô gái khác là người Dân Khánh, còn những người khác thì đều sống trong hai căn nhà ở trên tầng này. Hai người họ rời khỏi đó, sau khi đi khỏi rồi cô gái kia kể cho Kim San San nghe về những chuyện lúc cô ta bị ngất xỉu với giọng điệu háo hức.

“Thật không ngờ trong số chúng ta còn có một kẻ giết người, bị ma quỷ tìm đến rồi.” Cô gái quay đầu nhìn lên toà nhà đó.

Tôi cũng nhìn về phía ấy.

Lúc nãy, âm khí đã biến mất khi bút bị bẻ gãy rồi, chỉ là...

Tôi nheo mắt lại, đột nhiên cảm nhận được sự biến đổi của âm khí ở trên lầu.

Một cái bóng đen đang rơi xuống.

Hai người họ đứng sững tại chỗ, người đó rơi xuống trước mắt họ, máu bắn lên giày của họ.

Bên tai vang lên tiếng hét hoảng loạn của cô gái và tiếng hỏi chuyện của bảo vệ, trước mặt có một cái xác nát bét đầu, còn có một hồn ma đang đè lên cái xác. Hồn ma đó là một người đàn ông trung niên, ông ta đang há to cái miệng dữ tợn với thi thể dưới thân mình.

Tôi nhìn thấy linh hồn của người đàn ông bay ra từ cái xác rồi bị con ma đó nuốt chửng.

Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, ngẩng đầu lên nhìn về phía ban công tầng 14, thấy có một bóng người màu đỏ xuất hiện rồi biến mất, lúc cúi đầu thì không thấy con ma đó đâu nữa.