Tôi cảm thấy cái kết thúc này của mộng cảnh rất kì lạ. Có hơi khác so với những giấc mơ trước đây. Điều quan trọng hơn là, Diệp Thanh định làm gì đó, định bắt lấy con ma kia, ít nhất cũng phải xem thử con ma kia có thật hay không, kết quả là giấc mơ đã kết thúc như thế?
Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, cũng không có ai có thể bàn chuyện này với tôi.
Trên đường đi làm, tôi không được tập trung lắm.
Đợi đến chỗ làm rồi, nói với nhóm Tí Còi, bọn họ cũng không biết là có chuyện gì.
Sau khi chúng tôi đi đến thôn Sáu Công Nông, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về việc này, nhưng cũng đã hiểu được sơ sơ vài điều rồi.
Cái câu “Cuối cùng” và vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Thạch lúc đó chính là một manh mối. E rằng con ma đó đã phát hiện ra tôi, sau khi phát hiện ra tôi, nó không có hành động một cách nóng nảy mà là để cho mọi chuyện cứ tiếp diễn như cũ. Cả nhà Lý Thạch vốn là sẽ bị trôi dạt mãi trên dòng sông đó, cũng giống như những hồn ma bị lạc trên đường, mãi mãi không thể có được sự bình yên, nhưng sau khi phát hiện ra tôi, con ma đó thả cả nhà Lý Thạch đi một cách dứt khoát. Bọn họ đi đầu thai rồi, giấc mơ của tôi cũng kết thúc luôn.
Tôi cảm nhận ra được là con ma đó phiền phức như thế nào.
Với năng lực của Diệp Thanh, sợ nhất không phải là ma quỷ xuất hiện trước mặt anh ta, cứng đối cứng với anh ta mà là sợ rằng ma quỷ không chịu xuất hiện, chơi trò trốn tìm. Năng lực của tôi cũng giống vậy. Nếu có thể chạm mặt con ma đó, vậy thì dễ rồi, ngược lại là đối phương cứ ẩn núp như vậy mới khó giải quyết.
Tôi cảm thấy rắc rối nhưng cũng không nghĩ ra được cách gì tốt.
Những hồn ma bị lạc trên đường không phải chỉ có vài người như tôi thấy trong mộng cảnh. Tôi đọc lại tin nhắn của Ngô Linh, ghi nhớ về họ tên, ảnh chụp của những nạn nhân, đợi đến tối nay sẽ cố gắng tiếp.
Chủ nhiệm Mao qua chào hỏi với chúng tôi, tán dóc vài câu, nói về những chuyện gần đây.
“Không biết tại sao gần đây cứ bất an, mí mắt cũng giật liên tục.” Chủ nhiệm Mao đang lo lắng.
Tôi nhìn Chủ nhiệm Mao, không thấy trên người bà ấy có âm khí.
Tiểu Diêu đang cầm ly nước đi ngang qua, cũng chen vào vài câu: “Tôi cũng thấy vậy. Có phải sắp xảy ra chuyện gì không?”
Tôi nhìn sang nhóm Tí Còi. Không biết là do chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với các hiện tượng quái dị, thấy quen rồi hay là do nhóm chủ nhiệm Mao đã gặp phải chuyện gì khác nên mới bất an như vậy.
Tôi chỉ đành hỏi thăm: “Có phải trong khu dân cư có chuyện gì không?”
Chủ nhiệm Mao nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Lúc trước có một cô phóng viên thường xuyên tới đây, còn có một cậu nhóc nữa.”
Chắc bà ấy đang nói đến phóng viên Viên ở tuần san Thiên Hạ và Chuyên gia tự tìm đường chết.
“Hai hôm nay không thấy họ đâu. Aiz, mấy hôm nay nhóm dì Từ cũng ít hoạt động, thời gian luyện khiêu vũ cũng ít đi. Những cái khác cũng không có gì cả. Bây giờ vẫn còn là mùa hè, người lớn tuổi bị say nắng thì... Cũng qua rồi. Nhiệt độ cũng giảm dần.” Chủ nhiệm Mao suy nghĩ lần lượt từng việc một.
Công việc của uỷ ban cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Sợ nhất là người dân trong khu dân cư có việc gì.
Tiểu Diêu nói: “Nhưng mà cũng tà môn lắm. Trong năm nay, số người chết ở khu này bằng tổng số người chết các năm trước rồi. Còn có cả nhà bị giết hại nữa.”
Dì ấy vừa nói xong thì nhiệt độ trong phòng như lạnh thêm vài độ vậy.
Tiểu Diêu tự mình cũng tỏ vẻ sợ hãi.
Chủ nhiệm Mao nhìn chúng tôi, gượng gạo quay mặt sang chỗ khác.
Chắc dì ấy đang định nói là, cái thời điểm đó vừa đúng lúc trùng khớp với thời điểm triển khai hoạt động giải toả.
Tôi cũng thấy bất đắc dĩ.
Những vụ chết chóc ở thôn Sáu Công Nông trong năm nay thật sự đều có liên quan đến các hiện tượng quái dị.
Mọi người đều không nói thêm gì, Chủ nhiệm Mao và Tiểu Diêu cũng quay về phòng làm việc của mình.
Trần Hiểu Khâu nói: “Có lẽ không phải ảo giác.”
Bốn người chúng tôi đều nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Nếu như nói là Ông Trời cho ma quỷ có tiềm thức, vậy chắc cũng sẽ cho con người có tiềm thức chứ. Chắc họ đã nhận được những thông tin từ tiềm thức này.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tí Còi thắc mắc: “Vậy sao chúng ta không có nhận được? Thật vô lí.”
“Có lẽ chính do ‘chúng ta’ nên mới không nhận được.” Trần Hiểu Khâu nhấn mạnh chữ “chúng ta”.
Những lời này của Trần Hiểu Khâu cũng rất có lí.
Nhưng mà cho dù biết được điều này, chúng tôi cũng không có cách giải quyết gì. Sự biến đổi của trời vốn đã được định sẵn rồi, chiều hướng xấu đi của thế giới cũng đã được định sẵn.
Cả ngày hôm nay không có người dân nào đến nhờ chúng tôi tư vấn. Sau khi về chỗ làm, gặp được Tưởng Hựu và những người ở tổ khác, hỏi thăm rồi thì thấy tình hình ở chỗ mọi người đều giống nhau.
Giống như là sắp đến mùa đông, người ta ít khi đi ra ngoài vậy.
Chúng tôi chắc chắn phải báo cáo tình hình này với cấp trên.
Nếu như người dân không còn thắc mắc gì thêm, tiếp theo đây là phải bỏ phiếu lần nữa. Nếu may thì lượt bỏ phiếu tiếp theo này sẽ có thể quyết định được phương án bồi thường của việc giải toả.
Lúc giải toả ở những nơi khác thì ít khi gặp phải tình trạng này. Không dễ dàng gì quyết định được phương án bồi thường. Tình hình mỗi gia đình khác nhau, tổng số tiền chi ra mỗi lần bồi thường đều khác nhau, không thể nào làm cho mọi người đều hài lòng được. Mà thời gian để đôi bên tìm hiểu nhau lại quá ít, cần những nhân viên tầng lớp dưới như chúng tôi đi vận động mọi người.
Công việc hoàn thành một cách thuận lợi, nhưng điều này không hề làm tôi yên tâm.
Sau khi về nhà, ăn cơm với cha mẹ xong, ngồi tiêu cơm rồi đi tắm rửa, cuối cùng là bắt đầu đợi nằm mơ.
Trước khi ngủ, tôi còn xem lại hình chụp của những nạn nhân khác.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại một hồi, tôi vẫn chưa đi vào cảnh mộng.
Lâu quá...
Tôi đang nghĩ vậy.
Là do Diệp Thanh lề mề hay là đã xảy ra chuyện gì?
Trạng thái bây giờ của tôi không tốt sao?
Tôi không phải chưa từng trải qua việc đi vào cảnh mộng trong hai đêm liên tục. Nhưng mà đối tượng trong cảnh mộng đêm hôm trước thay đổi rất nhiều lần. Vậy xem như là đã sử dụng năng lực nhiều lần, sẽ hao hụt rất nhiều.
Tôi suy nghĩ lung tung một hồi, ý thức dần trở nên mơ màng, nhưng không có lập tức bị bóng tối nuốt chửng.
Trong lúc mơ màng tôi còn đang nghĩ bao giờ cảnh mộng sẽ bắt đầu. Ý thức dần trở nên mơ hồ. Một lát thì thấy Lý Thạch, một lát thì nhìn thấy năm người của nhà họ Thân và nhà họ Triệu, một lát thì lại thấy những tên nghiện ma tuý đó, họ đều đang lái xe, nhưng xe bị kẹt trên cầu vượt, xung quanh là tiếng còi xe inh ỏi. Đột nhiên, những chiếc xe bắt đầu động đậy, nhưng lại bắt đầu từ cuối dãy. Một cái bóng đen khổng lồ đang tiến về phía trước, đẩy những chiếc xe chặn trước mặt mình sang một bên. Không biết từ lúc nào mà cầu vượt lại biến thành đường núi. Những chiếc xe đó rơi ra khỏi hàng rào, biến thành những quả cầu lửa dưới vực sâu. Sau đó quả cầu lửa lại biến thành pháo bông, bắn lên trên trời ở khu nghỉ dưỡng. Trong khu nghỉ dưỡng dường như đang tổ chức một buổi họp mặt, nhưng sau đó tôi nhìn kĩ lại thì thấy đó không phải một buổi họp mặt mà là lễ truy điệu. Có một cỗ quan tài đặt giữa sân hình tròn, còn giăng thêm những băng rôn màu đen và trắng. Di ảnh được in xuống dưới quảng trường. Có rất nhiều người đứng trên đó, tôi không thể nhìn rõ được người chết là ai.
Tôi bay lơ lửng một cách mơ màng. Những người mặc đồ màu đen đó đều lên trước tặng hoa với vẻ mặt bình tĩnh. Lần lượt từng người một, do vậy, trên sân dần trống ra.
Tôi nhìn thấy Tí Còi, Gã Béo, cha mẹ và em gái, còn có một vài người bị làm nhoè khuôn mặt.
Đợi khi tôi hoàn hồn lại thì thấy di ảnh dưới đất chính là hình của tôi.
Tôi chết rồi?
Một lát sau, tôi nhìn về phía quan tài và băng rôn. Lần này nhìn kĩ rồi. Trên tấm băng rôn ngang có viết tên tôi, người nằm trong quan tài cũng là tôi.
Có chuyện gì vậy?
Tôi không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy khó hiểu.
Chẳng phải tôi nên... Chắc là đang chờ tiến vào cảnh mộng, chờ được đưa đến quốc lộ Quảng Nguyên...
Đột nhiên, xung quanh tôi tối om.
Tiếng đụng xe và tiếng khóc thét của nhiều người xen lẫn vào nhau, biến thành những tiếng ồn chói tai.
Tiếng ồn đó đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.
Tôi nhìn thấy ánh sáng từ đèn trước của xe chớp nháy vài lần. Dưới ánh đèn, cảnh vật xung quanh dần hiện ra. Đầu tiên là một chiếc xe bị lật ngang, sau đó có một chiếc xe tông vào cây bên đường, còn có xe bị trượt ra ngoài, xe thứ tư, xe thứ năm... Tám chiếc xe gây ra một vụ tai nạn giao thông.
Chỗ này là quốc lộ Quảng Nguyên.
Vậy đối tượng tôi đang nhập là...
“Cậu nhìn thấy chưa? Tớ đã nói con đường đó có vấn đề.” Một giọng nữ vang lên.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt rất gần mình.
Đó là một khuôn mặt lạ lẫm.
Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một người lạ mặt khác trong tròng mắt của cô ta.
“San San, cậu tin rồi chứ.” Cô gái đó reo lên, hai tay ôm lấy mặt tôi.
San San?
Trong đầu tôi hiện lên một cái tên.
“Vậy bây giờ, cô muốn gia nhập vào nhóm không, Kim San San?” Ở bên cạnh có vang lên một giọng nam.
Tôi quay đầu lại, thấy một người lạ mặt khác.
“Có chứ!” Tôi nghe thấy có giọng nữ phát ra trên người mình.
Trong thoáng chốc, tôi tách ra khỏi đối tượng bị tôi nhập vào, sững sờ khi nhìn thấy đám thanh niên nam nữ này.
Kim San San... Kim San San đó?