Lúc này, cả nhà Lý Thạch đã không còn đường tiến về phía trước nữa.
Hai vợ chồng khó xử nhìn xung quanh.
Chị Lý nói: “Chúng ta quay ngược lại đi, vòng ra từ nơi khác xem.”
Cũng không còn cách nào khác.
Bọn họ quay người định đi ngược về, vừa mới quay đầu lại thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang. Tiếng vang đó phát ra từ trên đỉnh đầu của họ, khoảng cách rất xa, ngẩng lên chỉ thấy toàn sương mù.
Tôi cảm nhận được sự biến đổi của âm khí, có một dự cảm không lành.
Tiếng gió rít cùng với tiếng vang rầm rầm đang hướng thẳng xuống đất, trên đầu có xuất hiện một đám mây đen.
Tôi bay đến giữa hồ trong vô thức, còn cả nhà Lý Thạch thì lại không thể né được.
Một tảng đá lớn rơi thẳng xuống đất.
Tim tôi đập thình thịch, nhìn kĩ lại thì thấy có ba làn âm khí chìm vào trong nước và đang trôi theo dòng nước về phía trước.
Tôi vội đuổi theo.
Cả nhà Lý Thạch trôi dạt dưới nước, không thể nhìn thấy rõ vị trí của họ.
Tiếng nước chảy cuồn cuộn. Trên cao còn có những tiếng vang do đá nứt vỡ và lăn xuống, những tảng đá rơi xuống liên tục, rơi vào trong nước tạo ra những gợn nước.
Có một tảng đá quẹt trúng người tôi, tôi lập tức cảm thấy đau rát.
Điều đó khiến tôi đột nhiên đứng lại.
Linh hồn của Lý Thạch đã trôi theo dòng nước xuống dưới rồi, tôi cũng bị kéo theo bay về phía trước.
Tôi ngẩng cao đầu, cố gắng tránh né những tảng đá rơi từ trên núi xuống.
Sương mù che khuất tầm nhìn của tôi, ngay cả đỉnh núi ở đâu tôi còn không thấy, mỗi lần chỉ khi nhìn thấy bóng đen của tảng đá mới tránh né với khoảng cách rất gần.
Trong quá trình tránh né, tôi cũng có bị đá quẹt trúng người vài lần. Cảm giác đau đớn càng dữ dội hơn, cơ thể tôi cũng trở nên nặng nề, hai chân chạm xuống mặt nước.
Dòng nước đột nhiên chảy chậm lại.
Cả nhà Lý Thạch ngoi lên từ trong nước, vùng vẫy, níu kéo, đang tìm kiếm đối phương.
Đứa nhỏ vẫn được cột trên lưng Lý Thạch. Lý Thạch quờ quạng một hồi, nắm được tay vợ mình, cố gắng bơi về phía bờ sông.
Dưới chân núi bên này lại có một cái bãi bồi.
Lý Thạch cố gắng lắm mới dẫn theo vợ con lên bờ được.
Ở bên kia còn có những tảng đá đang rơi xuống từ trên trời, rơi thẳng xuống mặt nước phẳng lặng. Thậm chí có một tảng đá khổng lồ tách dòng sông thành hai dòng chảy khác nhau.
Trong lòng tôi vẫn còn đang cảm thấy sợ hãi, sờ lên cánh tay chỗ bị quẹt trúng, rồi lại nhìn về con sông đó.
Tôi có cảm giác những tảng đá này không phải nhắm vào Lý Thạch mà là nhắm vào tôi.
Bị phát hiện rồi sao?
Tôi cảm nhận âm khí ở xung quanh, không có sự dao động rõ ràng gì.
Ngay cả cái cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm trong mộng cảnh của Trịnh Ma Thiên cũng chưa từng xuất hiện qua.
Tôi cũng không biết làm sao.
Lý Thạch đang bận quan tâm người nhà của mình. Có lẽ là do họ đã biến thành ma, những tảng đá đó cũng không phải nhắm vào bọn họ, nên họ đều bình an vô sự, chỉ là bị doạ sợ thôi.
“Bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?” Chị Lý hỏi.
“Không biết, chắc là đã xuống hạ nguồn rồi... Đi theo hướng này chắc là sẽ thấy đường đi nhanh thôi.” Lý Thạch lên tiếng, đưa tay vỗ vỗ lưng của đứa nhỏ.
Đứa trẻ cứ khóc mãi, chắc là đã bị doạ cho sợ chết khiếp rồi.
Hai vợ chồng cố gắng lắm mới dỗ cho đứa nhỏ ngủ thiếp đi, nhưng trên mặt vẫn còn nét sợ hãi.
Lý Thạch cười khổ.
“Chúng ta đi tiếp thôi. Nhất định... Nhất định phải rời khỏi đây.” Chị Lý nói.
“Ừ. Lúc nãy anh đang nghĩ là, có nên đóng một con thuyền không?” Lý Thạch nhìn sang khu rừng bên cạnh.
“Cái thứ đó, chúng ta không biết làm.”
“Cột một vài khúc gỗ lại, coi như phao cứu sinh?” Lý Thạch lại bắt đầu tưởng tượng.
Cả hai người đều không biết gì về kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã, làm vậy cũng chỉ là làm bậy thôi.
Chị Lý ngồi lại bên bãi bồi chăm đứa nhỏ, còn Lý Thạch thì đi vào rừng. Tuy nhiên đến cuối cùng thì anh ta quay lại với hai bàn tay không.
“Cũng không thấy có đoạn gỗ gãy nào.” Lý Thạch đưa tay gãi đầu.
Chị Lý bật cười.
Hai người thả lỏng tinh thần, không còn nghĩ về cái tình cảnh nguy hiểm lúc nãy nữa.
“Có thể chúng ta không bị chết đuối được. Không phải, ý anh là, chúng ta đã chết rồi, không thể chết lần nữa.” Lý Thạch ẵm con lên và nói: “Cũng không cần ăn cơm uống nước, không biết mệt.”
“Ừ.” Chị Lý gật đầu.
“Vậy chúng ta không cần phải sợ. Chúng ta...” Lý Thạch nói đến đây thì đưa lại đứa nhỏ cho chị Lý, còn mình thì đi xuống dưới nước thử nghiệm.
Chị Lý nhìn chằm chằm với vẻ lo lắng, trong miệng thì lẩm bẩm đếm số, tính giờ cho anh ta.
Bản thân Lý Thạch cũng tự nhẩm tính giờ. Anh ta đã lặn xuống nước được khoảng mười phút rồi, lúc ngoi lên từ dưới nước, trên người không hề bị ướt gì cả.
“Xem này, quả nhiên là vậy.” Lý Thạch reo lên.
Chị Lý thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cả hai người đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía màn sương dày đặc đó với ánh mắt cảnh giác.
Bây giờ, trên đỉnh núi đã không còn động tĩnh gì nữa.
Tôi không thể thả lỏng tinh thần, lúc đi theo Lý Thạch cũng phải nhìn ngó xung quanh, dỏng tai lên nghe ngóng tiếng động, không dám lơ là như trước nữa.
Cả nhà Lý Thạch đi một hồi thì thấy một cái ngã rẽ, cần phải trèo qua đống đá đổ nát để sang bên kia.
Cảnh này khiến tôi cảm thấy khẩn trương.
Vợ chồng Lý Thạch vẫn chưa thấy có gì bất ổn, nhưng đợi đến khi đi thêm một đoạn đường nữa, nhìn thấy mỏm đá ló ra từ lưng núi, họ đều sững cả người.
“Ở đây hình như...”
Sắc mặt Lý Thạch trắng bệch.
Đi đến trên cái mỏm đá bị nứt vỡ đó, một lúc sau, con đường ở phía trước cũng bị cụt.
Chị Lý cảm thấy hoảng sợ bất an, nắm lấy tay Lý Thạch.
Lý Thạch nói nhỏ: “Chúng ta, lại lạc đường nữa à...”
“Vậy bây giờ... Á, lúc nãy đi đến chỗ này...” Chị Lý đột nhiên kêu lên, ngẩng đầu nhìn lên cao.
Không có đá rơi xuống từ trên cao.
Lý Thạch nghĩ một hồi: “Chúng ta đi về phía trước tiếp đi.”
“Hả?” Chị Lý nhìn về phía Lý Thạch với vẻ kinh ngạc.
“Ba chúng ta cột lại với nhau, cứ đi thẳng phía trước, trôi theo dòng nước. Chúng ta không bị chết đuối đâu.” Lý Thạch nói.
Chị Lý cũng hết cách rồi, chỉ đành làm theo lời Lý Thạch, dùng quần áo cột chặt ba người lại với nhau.
Đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh ngủ. Lý Thạch không yên tâm, đang đắn đo có nên gọi nó dậy không.
“Gọi dậy đi. Nó cũng lớn vậy rồi.” Chị Lý nói.
Hai vợ chồng đánh thức đứa nhỏ dậy, nói với nó về những việc phải làm tiếp theo đây.
“Cha ơi, con sợ.” Đứa nhỏ ôm lấy cổ Lý Thạch.
“Đừng sợ, không sao đâu. Cha mẹ vẫn ở đây, sẽ bảo vệ cho con. Giống như lúc nãy, chúng ta đều không sao, đúng không?” Lý Thạch lên tiếng an ủi nhẹ nhàng.
Chị Lý cũng hôn lên trán đứa nhỏ, hứa là sẽ bảo vệ tốt cho nó.
Hai người dỗ đứa nhỏ một hồi rồi mới chuẩn bị xong.
Ba người ôm chặt nhau, nhảy xuống sông một cách dứt khoát.
Nước sông hơi sâu, lúc Lý Thạch nhảy xuống vẫn không chạm được đáy. Anh ta và vợ đều biết bơi, rất nhanh liền có thể ngoi lên trên mặt nước, họ quạt cả tay và chân, bơi về phía trước. Vì bị cột chung, nên không bị lạc nhau, nhưng cũng không tiện để bơi nhanh được.
Không có đá rơi xuống.
Tôi cau mày lại.
Cả nhà Lý Thạch trôi theo dòng nước, có thể nhìn thấy những cảnh vật trước đây chưa từng thấy.
Lúc nãy tôi chỉ lo tránh né những tảng đá, cũng không có để ý đến tình hình ở hai bên bờ sông.
Lưng núi ở đây đều trọc lóc cả, giống như là quanh năm suốt tháng bị nước sông xói mòn. Lên cao hơn chút nữa, có cành cây xanh mượt, nhỏ nhắn thò ra từ rãnh đá. Lên cao hơn nữa thì bị sương mù che khuất, chỉ nhìn thấy mờ mờ thôi.
Nước sông không được trong xanh lắm, trong nước xen lẫn đất cát, cũng không thấy có tôm cá hay vật thể sống.
Con trai Lý Thạch đã quen với việc này, không còn ôm chặt cổ Lý Thạch nữa mà đưa tay chạm vào mặt nước.
Ba người họ cứ trôi mãi, cảnh vật ở hai bên bờ tuy rằng rất đơn điệu nhưng cũng không hề bị lặp lại.
Một lúc sau, ở phía trước xuất hiện một lớp sương dày.
Trong lòng tôi bắt đầu khẩn trương, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Lý Thạch bỗng lên tiếng: “Cuối cùng...”
Tôi nhìn về phía Lý Thạch với vẻ mặt khó hiểu.
Trong đầu Lý Thạch đột nhiên trở nên trống rỗng.
“Cuối cùng”?
Trong ấn tượng của anh ta, chắc họ phải trôi dạt rất lâu, rất lâu... Cứ trôi mãi như vậy, không có chỗ dừng.
Cái gì?
Trong đầu tôi đột nhiên xẹt qua một tia khó hiểu.
Cả nhà Lý Thạch đã trôi vào trong màn sương dày đặc đó.
Sau đó, ba người họ đều bị sương mù nuốt chửng.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ.
Cái gì?
Tôi hoang mang nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trời đã sáng rồi, nhưng mộng cảnh... Tại sao lại kết thúc như vậy chứ?
THÔNG BÁO!
Vega – Đơn vị cung cấp dịch vụ Waka xin thông báo:
Tác phẩm Hồ sơ bí ẩn thuộc sở hữu của Công ty TNHH Công nghệ thông tin Duyệt Văn Thượng Hải (Gọi tắt là Duyệt Văn).
Hiện nay tại Việt Nam, Waka là đơn vị duy nhất được Duyệt Văn cấp phép sử dụng tác phẩm và là đại diện của Duyệt Văn trong việc xử lý các đơn vị tự ý khai thác, xâm phạm tác phẩm.
Trong trường hợp có bất cứ đơn vị nào khác đăng tải tác phẩm, xâm hại đến quyền lợi hợp pháp của Vega và Duyệt Văn, chúng tôi yêu cầu các đơn vị này chấm dứt hành vi vi phạm trên để đảm bảo quyền lợi của chúng tôi theo đúng quy định của pháp luật. Chúng tôi sẽ buộc phải thực hiện các biện pháp để bảo vệ quyền lợi của mình, bao gồm nhưng không giới hạn việc báo cáo vi phạm trên các kho ứng dụng; trên kết quả trả về từ các máy tìm kiếm; yêu cầu Cơ quan an ninh chuyên trách (A87 – Bộ Công An) và Cơ quan thanh tra chuyên nghành (Thanh tra Bộ Văn Hóa – Thể Thao – Du Lịch) vào cuộc, để giải quyết theo các quy định của pháp luật.
Rất mong các đơn vị cung cấp nội dung trên mạng internet tuân thủ theo đúng quy định của pháp luật và tôn trọng tác giả, đơn vị sở hữu bản quyền của tác phẩm.
Trân trọng!