Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1268: Định vị (9)




Trong lòng cô bé ngập tràn sợ hãi, cô bé hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong kí ức của mình, chỉ có phân đoạn vụ tai nạn lúc ban đầu, lần thứ hai là cảm giác đau đớn khi bị bà Triệu xô đập đầu vào cửa xe và lần gần đây nhất là cảm giác đau khổ khi bị bà Triệu bóp cổ đến chết. Cô bé còn nhớ cha mẹ mình đã nhìn mình như thế nào. Ánh mắt đó khiến cô bé cảm thấy sợ hãi. Cô bé chỉ muốn chạy trốn, cố hết sức mà chạy, mặc dù bé đang chạy trong bóng tối, thứ mà thường ngày mình sợ nhất, nhưng vẫn cảm thấy an tâm hơn khi ở trong chiếc xe sáng sủa kia cùng với cha mẹ mình.

Chạy một mạch đến nơi không còn nhìn thấy ánh đèn xe nữa, cô bé mới dừng lại và bật khóc nức nở.

Cô bé lau nước mắt, chầm chậm đi tới, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, thầm gọi ông bà nội, ông bà ngoại. Cha mẹ bây giờ đã không thể tin được nữa rồi, người thân yêu nhất của cô bé chính là họ.

Tôi cảm thấy xót thương cho cô bé và cũng đồng cảm với cảnh ngộ của cô bé. Nhưng bây giờ cô bé đã biến thành hồn ma, tôi thì chẳng biết làm sao để siêu độ cho cô bé, chỉ biết âm thầm đi theo đằng sau

Tôi đưa tay thử sờ vào đầu của cô bé, quả nhiên chẳng chạm được gì cả.

Cô bé đi bộ thêm một đoạn nữa thì đằng trước đã xuất hiện ánh đèn xe.

Tôi sinh ra một dự cảm chẳng lành.

Cô bé thoáng ngớ người, rồi đột nhiên trở nên phấn khích, mừng rỡ chạy về phía chiếc xe.

Cô bé hy vọng mình sẽ được cứu, biết rằng chỉ cần về được nhà, chắc chắn sẽ có người giúp. Thoáng chốc, trong đầu bé hiện ra khuôn mặt của cha mẹ, bé hy vọng cha mẹ mình sẽ hồi tâm chuyển ý, vứt bỏ cái bà Triệu đáng ghét kia, đón bé trở lại xe.

Chiếc xe còn cách cô bé tầm hai trăm mét thì đỗ lại.

Bé gái cứ ngỡ chiếc xe đang đợi mình, nên cố gắng chạy nhanh hơn về phía chiếc xe.

Đột nhiên chiếc xe nổ máy, đẩy lên tốc độ cực cao, lao thẳng về phía bé gái.

Cô bé sững người.

Cánh tay tôi dừng lại giữa không trung.

Nếu bây giờ tôi thay đổi “hiện tại” của cô bé, thì con ma kia chắc chắn sẽ nhận ra.

Tôi siết chặt nắm đấm.

Chiếc xe lao lại như tên bắn, kèm theo tiếng gió rít và tiếng gầm của động cơ.

Thân thể bé gái bị tông văng đi, lượn trên không trung một vòng rồi rớt xuống ngay kính cửa sổ đằng trước của chiếc xe.

Tôi bị cô bé kéo theo, đến bên hông chiếc xe, vừa khéo để nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của bốn người trong xe.

Âm khí trên người bé gái đã biến đổi. Ngón tay mảnh khảnh của cô bé bám chặt lên mặt kính cửa sổ. Dưới ngón tay, mặt kính vỡ ra, cánh tay bé gái cắm vào bên trong tấm kính, khuôn mặt cũng đang dán sát lên mặt kính, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.

Ông Thân xoay vô lăng, nhưng không hất văng cô bé ra được. Ông ta thắng gấp xe lại, theo đà quán tính, thân thể cô bé văng về phía trước, nhưng tay thì vẫn bị két ở cửa sổ. Khi chiếc xe dừng lại, thân thể liền đập lên trên nắp ca bô.

Bé gái uốn cong người lên, hai chân giẫm lên nắp ca bô, tư thế hệt như một con dã thú.

Tôi nghe thấy tiếng la hét không đầu không đuôi của bốn người trong xe.

Ông Thân lại nổ máy, cố gắng hất văng cô bé ra khỏi xe.

Thao tác này đã khiến chiếc xe mất thăng bằng, sau khi chao đảo một cái, lật nghiêng, lăn lông lốc về phía trước.

Đến lúc chiếc xe rơi xuống, thì đã lăn mấy vòng.

Những người trong xe sứt đầu mẻ trán. Lần này họ đã không còn sức để mà chui ra ngoài.

Bé gái vẫn đu trên khung kính cửa sổ, nhìn chằm chằm họ.

Đèn xe phụt tắt, ánh mắt khiến người ta phải nổi gai óc của cô bé cũng biến mất theo.

Đến lúc đèn xe bật sáng trở lại, tất cả đều trở lại trong xe, ngồi im như xác chết.

Cả người có tinh thần “phấn đấu” nhất là bà Triệu cũng chẳng thèm “tính sổ” với bé gái nữa.

Cô bé vẫn như cũ, ngồi yên lặng, ngơ ngác nhìn về phía trước.

“Tôi chịu hết nổi rồi… tôi thực sự chịu hết nổi rồi.” Bà Thân bật khóc: “Giết tôi đi… cầu xin ông, giết tôi đi… ai cũng được… ai cũng được hết…”

Không có ai trả lời bà ta.

“Chúng ta không chết được, cũng chẳng thoát ra được…” Hồi lâu sau, ông Thân mới lên tiếng.

Câu nói này vừa dứt, trong xe đã vang lên những tiếng khóc lóc nức nở.

Hồi lâu, ông Triệu là người nín khóc trước tiên.

“Không đúng, không đúng… Mấy lần rồi… mấy lần rồi đều là tai nạn… Nhưng mà… bên kia…” Ông Triệu trỏ tay ra khỏi cửa sổ.

Hai bên đường là rừng cây và bóng núi.

“Không chừng, nơi không có đường đi mới là có đường đi đó.” Ông Triệu tuyên bố hùng hồn.

Mấy người kia cũng lấy lại được hăng hái.

Họ không có đèn pin, nhưng vẫn có đủ dũng khí chạy vào trong rừng. Mà cái này cũng không thể gọi là dũng khí được, chỉ là tìm bừa một con đường máu sau khi bị dồn vào ngõ cụt. Mà so với Trịnh Ma Thiên, thì kĩ năng và kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã của họ chỉ bằng không.

Chẳng mấy chốc, tôi đã trông thấy họ lạc nhau.

Tôi đi theo bé gái, đi bộ trong khu rừng tối đen.

Chốc chốc cô bé lại va phải thân cây. Cô bé hệt như một người mù, mò mẫm mà đi tới, không hề gọi cha mẹ. Cô bé đã không còn tin họ nữa rồi.

Chẳng biết là đã đi trong bao lâu, bé gái đã nhìn thấy ánh sáng, mừng rỡ chạy vội đến. Vừa được mấy bước thì bị vấp, té sấp lên đường nhựa, chưa kịp nhận ra ánh sáng đó là gì. Đến lúc chạy đến trước ánh sáng, nhìn thấy chiếc xe nát bét của gia đình mình, cô bé mới đứng ngây ra tại chỗ.

Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân và tiếng la oai oái vang lên.

Hai cặp vợ chồng nắm tay nhau, xuất hiện trên đường. Và họ cũng đã nhanh chóng nhận ra, mình đã trở lại vị trí cũ.

“Bị ma che mắt rồi… Chúng ta không ra khỏi được đâu! Chúng ta không thoát được đâu!!”

“Biết đâu chúng ta đã chết từ lâu rồi…”

Bốn người đã cam nhận số phận, ôm đầu khóc rống, vây quanh chiếc xe, không thèm làm gì nữa.

Họ đứng im không nhúc nhích, hệt như những xác chết.

Không biết tốc độ trôi của thời gian trong cái không gian này bị trục trặc, hay do thời gian cảnh mộng phát sinh thay đổi, chưa đến một phút, tôi đã nhìn thấy phía cuối con đường xuất hiện ánh sáng.

Nhưng bốn người lớn và một đứa trẻ kia đều không thấy gì cả.

Chiếc xe kia từ đằng sau chạy lại, tốc độ rất nhanh.

Không biết từ lúc nào, trời đã đổ mưa, mỗi lúc một lớn, biến thành một cơn mưa tầm tã. Nhưng thân thể của năm người kia và cả chiếc xe của họ không dính tí nước nào cả, nước mưa cứ thế xuyên qua người họ, rớt thẳng xuống mặt đường.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi quay qua nhìn chiếc xe đang tiến lại gần.

Không ngoài dự liệu, chắc là chiếc xe kia thình lình trông thấy có xe và người xuất hiện giữa đường, nên lập tức bẻ lái, bánh xe ma sát trên mặt đường, tuột ra khỏi đường nhựa, tông vào một gốc cây ven đường.

Chớp mắt, âm khí đã nuốt chửng chiếc xe ấy.

Người đàn ông trên xe đã nhảy xuống, nhìn khá thảm hại nhưng vẫn gấp rút chạy trở lại giữa đường, lo lắng hỏi: “Này, các người không sao chứ?”

Tiếng của anh ta đã bị cơn mưa át mất.

Bất chợt tôi cảm thấy đầu mình nặng trĩu, góc nhìn đã thay đổi.

Tôi không còn đối diện với người đàn ông đó nữa, mà đổi thành đối diện với năm người kia.

Anh ta chạy đến bên cạnh chiếc xe, đưa tay đến định kéo béo gái đang đứng gần nhất. Cánh tay anh ta xuyên qua thân thể cô bé, còn cô bé thì sắc mặt không hề thay đổi, cũng không có phản ứng gì.

Anh ta giật mình, nhìn lại cánh tay mình, chùi mước trên mặt, thò tay đến lần nữa: “Này bé…”

Cánh tay vẫn xuyên qua thân thể cô bé.

“Cái quái gì vậy?’ Người đàn ông nhìn xung quanh, quét mắt nhìn những người kia, lùi lại một bước, hét lên một tiếng. Cuối cùng anh ta cũng đã nhận ra, liên tục lùi lại, chạy về phía xe của mình.

Và đương nhiên là tôi đi theo anh ta, chui vào chiếc xe đó.

Anh ta luống cuống khởi động, lái xe quay lại đường nhựa, phóng đi như bay.

Tôi nghe thấy anh ta lẩm bẩm một mình: “Chết rồi… gặp thật rồi… sao mà xui dữ vậy… Quốc lộ Quảng Nguyên… trời ạ, mấy người đó, chưa bao giờ nghe kể…” Anh ta ngước mặt lên nhìn gương chiếu hậu, rồi lập tức rụt mắt lại như bị ai chọt.

Tôi để ý thấy người đàn ông này đang mặc đồ mùa hè, máy điều hòa trên xe cũng đang bật. Còn năm người kia thì mặc y phục dày của tiết đông xuân.

Thời gian cứ thế trôi qua rất lâu.

Tôi vừa mất tập trung một chút, đã nhận thấy anh ta hãm tốc độ lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.