Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1267: Định vị (8)




Tôi đã có dự đoán từ trước, nên khi đèn xe phụt tắt, tất cả chìm trong bóng tối tôi cũng chẳng kinh ngạc và sau đó những người này xuất hiện trở lại trong xe lành lặn bình thường, tôi cũng không lấy làm bất ngờ.

Bốn người lớn, bộ dạng hai vợ chồng ông Triệu như vừa tỉnh giấc sau cơn ác mộng, còn hai vợ chồng ông Thân ở băng ghế trước thì giật nảy mình, ông Thân đạp thắng, dừng xe lại giữa đường.

Trên đường không hề xuất hiện chiếc van đáng sợ kia nữa, nhưng họ cũng không vì thế mà cảm thấy yên lòng.

Cô bé vẫn đang dựa đầu lên cửa xe say sưa ngủ, không bị không khí kì dị xung quanh khiến cho thức giấc.

“Tôi thấy… vừa rồi… hình như tôi vừa…” Bà Triệu lên tiếng trước, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của chồng mình thì lập tức khựng lại

Lại một quãng thời gian yên tĩnh dài dằng dặc trôi qua.

“Chúng ta… chúng ta đi thôi.” Bà Thân bất an nói.

Ông Thân nổ máy, lập tức đẩy tốc độ xe lên mức cao nhất.

Bên cạnh, bà Thân lại lo lắng nói: “Anh đừng có chạy nhanh như vậy, chậm bớt đi.”

Ông Triệu ở đằng sau cũng nói: “Đúng đó, chạy xe đêm mà, chậm một chút, lỡ đâu gặp phải, thì cũng…”

“Này này! Ngậm cái miệng xúi quẩy của ông lại.” Bà Triệu nổi giận vỗ ông Triệu một cái.

Ông Triệu không phục: “Ý tôi nói là, lỡ đâu gặp phải người, gặp phải xe khác, thì còn có thời gian mà phản ứng.”

“Ơ…”

Họ nói chuyện hơi lớn tiếng, khiến bé gái tỉnh giấc, dụi dụi mắt, nhìn mọi người trên xe.

Bốn người lớn bỗng chốc đều im lặng.

Cô bé mơ mơ màng màng nói: “Mẹ ơi, vẫn chưa tới sao?”

Bà Thân không trả lời, mà chỉ nín thở.

Tôi đang bị nhét trong xe, cử động khá bất tiện, cố lắm cũng chỉ xoay được cái đầu, quan sát bốn người lớn tuổi. Rõ ràng là họ đang thấy sợ con bé, kể cả cha mẹ ruột cũng đang thấy sợ.

Cô bé không hay biết gì cả, chỉ nhìn qua kính cửa sổ, quan sát khung cảnh bên ngoài.

Lát sau, cô bé bật khóc rưng rức.

Trong xe vẫn hoàn toàn im lặng.

Bé gái nói: “Mẹ ơi, vừa rồi con mơ thấy ác mộng.”

Tôi nghe thấy tiếng hít thở đánh thót của bốn người lớn.

“Con mơ thấy xe mình bị lật… chúng… chúng ta thoát ra…” Cô bé cúi đầu: “Con thấy đói, đói lắm… mà trời thì mãi vẫn chưa sáng… vĩnh viễn không sáng…”

“Câm mồm ngay!” Bà Triệu đột nhiên quát to, rồi bà ta thẳng tay xô mạnh cô bé một cái.

Đầu cô bé đập lên kính cửa sổ.

Bà Thân la lên; “Chị làm cái gì vậy!!”

“Nó bị ma nhập rồi! Chắc chắn nó bị ma nhập rồi! Không thể để nó đi cùng chúng ta nữa.” Bà Triệu quang quác lên.

Cô bé ngồi im không dám nhúc nhích.

“Chị đừng có nói bậy! Cục cưng, con không sao chứ?” Bà Thân quay người, định kiểm tra cô bé thế nào.

Cô bé quay đầu lại, làm lộ ra vết máu bên trán, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm bà Triệu.

“Mày nhìn bằng ánh mắt gì đấy hả?” Bà Triệu la lên.

“Cục cưng, con chảy máu rồi kìa! Dừng xe lại, anh dừng xe lại đã.” Bà Thân cũng la to lên.

Cô bé vẫn đang xoay đầu qua một bên, trừng mắt nhìn bà Triệu, sau đó di chuyển ánh mắt sang ông Triệu.

“Bị ma… nhập? Bị con… ma đó… nhập?” Giọng nói của cô bé trở nên quái lạ: “Cái cô… bé… bị các người… tông chết à?”

Két…

Ông Thân đã thắng xe lại.

Trong xe, chỉ còn nghe tiếng nói lắp bắp của bà Triệu.

“Sao cơ… mày… nói linh tình gì đó?” Bà Triệu run như cầy sấy, trên trán đã vã mồ hôi.

Biểu hiện của ông Triệu cũng chẳng khá hơn tẹo nào.

“Các người, quên rồi sao? Năm năm trước, các người, cùng nhau đi, du lịch. Ở Bá Sơn, trên đường cao tốc, ngay giao lộ, ban đêm, tông chết một, bé gái… Cô bé đó, bị cán… Các người… không thèm nhìn… không thèm quay lại…” Cô bé nói như nấc cụt.

Tôi không hề cảm nhận được một chút ý thức nào của cô bé. Rõ ràng những lời nói này, không thuộc ý nguyện của cô bé.

Bốn người lớn đều sợ chết điếng.

“Không thể nào… không thể nào có người biết… không thể nào… hai người kể cho nó nghe hả?” Ông Triệu thò tay tới, túm chặt vai của ông Thân.

“Không có! Nghĩ sao mà đi kể?” Ông Thân quát to.

Bé gái bật cười khanh khách.

Bà Thân chảy nước mắt gọi: “Cục cưng…”

Cô bé quay phắt lại: “Tôi không phải cục cưng của bà!”

Bất chợt khuôn mặt của cô bé bị biến đổi, trở nên trắng bệch đến hãi hùng, trên đỉnh đầu có máu chảy xuống, vùng ngực lõm sâu, nhìn vào giống như bị thứ gì đó tông thẳng vào.

Hai vợ chồng ông Triệu gào thét, mở cửa xe phía còn lại, bò xuống xe. Hai vợ chồng ông Thân cũng hoảng hốt xuống xe theo.

Cả bốn người bỏ chạy về phía trước, chốc chốc còn quay đầu lại nhìn chừng. Dưới ánh đèn xe, có thể thấy rõ vẻ kinh hoàng, hoảng sợ tột độ trên mặt họ.

Bất giác tôi cảm thấy có gì đó khác thường.

Người bị hại mà con ma này chọn rất có thâm ý. Lúc nó sắp đặt cái chết cho những người bị hại cũng không hoàn toàn quyết định lung tung.

Trong chiếc xe đã trống không, bé gái nhích người qua giữa băng ghế sau, nhìn bốn người kia bỏ chạy qua khung kính chắn gió.

Chiếc xe tự động lăn bánh, chầm chậm đuổi theo bốn người kia.

Họ chạy không được nhanh lắm, chân cẳng loạng choạng, hoàn toàn không tập trung tinh thần khi chạy.

Một người, hai người… họ bị chiếc xe tông phải, nghiền nát dưới bánh xe.

Chớp mắt, người đang dẫn đầu là ông Thân cũng đã nằm dưới bánh xe, bấy giờ chiếc xe mới dừng lại.

Ánh đèn xe bừng sáng lên rồi phụt tắt, kế đó lại sáng trở lại. Và tất cả lại trở về điểm ban đầu.

Bé gái vẫn đang ngủ ngon lành, vừa giật mình tỉnh giấc, bà Triệu đã thò tay qua, cố sức bóp cổ cô bé. Bà Thân khóc lóc, định ngăn lại nhưng bị ông Triệu chặn lại ngay.

“Nó bị ma nhập rồi! Nó muốn giết hết chúng ta đó!”

“Cục cưng của tôi không hề biết chuyện đó! Nó không hề biết mà!”

Hai người bắt đầu cãi nhau.

Cô bé đã thức giấc, đau đớn nhìn cha mẹ mình cầu cứu, nhưng cô bé vẫn bị bà Triệu bóp cổ cho đến chết.

Bà Triệu thở hồng hộc từng hơi.

Bà Thân thì đau đớn khóc than, không ngớt gọi tên con.

Ông Thân tọng cho ông Triệu một đấm: “Đồ khốn nạn! Lúc đó chính ông là người lái! Rõ ràng ông là người tông chết con bé đó!”

Ông Triệu cũng không chịu lép vế: “Tôi đã dừng lại ngay, nhưng cậu bảo tôi phải đi! Cậu bảo đây là xe của cậu, nếu bị bắt lên đồn, thì chết cả nút!”

“Mà chuyện đó cũng không thể trách chúng ta được… Đang trên đường cao tốc mà, người đi bộ không được lên đó… Cái đám nhà quê, chẳng hiểu gì cả, nửa đêm mò đầu lên đường cao tốc… Nói không chừng là một con điên đó, một con điên…” Hai tay bà Triệu đang bị chuột rút, vật vã cả buổi mới gỡ ra khỏi cổ cô bé được.

Bốn người họ, bốn vẻ mặt và bốn tâm tư.

Đến lúc họ bình tĩnh trở lại thì bà Triệu lên tiếng trước.

“Vứt nó đi… vứt đi… không thể… không thể để ở trong xe được…” Vừa khe khẽ nói, bà ta vừa nắm chặt bùa hộ thân trước ngực.

Bà Thân lên tiếng phản đối, trong xe bấy giờ chỉ còn lại giọng nói của bà ta. Cuối cùng, tiếng nói của bà ta cũng đã yếu đi. Cửa xe mở ra. Ông Triệu và ông Thân nắm hai chân hai tay cô bé ném vào bụi cỏ ven đường. Họ trở lại xe, nổ máy.

Ngay lúc ánh đèn xe xa dần, tôi cảm thấy cảnh vật xung quanh đã phát sinh biến hóa. Ánh đèn xa xa không quay lại, nhưng bốn luồng âm khí ở xa xa đã trở nên gần ngay bên cạnh.

Tôi không thấy gì ngoài bóng tối và cảm nhận được âm khí của bé gái.

Đùng đùng đùng…

Đùng đùng…

Từng tiếng va đập một, vô cùng rõ ràng đan xen với tiếng động cơ của chiếc xe đang chạy.

Tôi rướn người, chui qua một khe hẹp ra ngoài, nhận thấy mình đang cùng bé gái ở trong cốp xe đằng sau.

Âm thanh bé gái đập mạnh vào nắp cốp nhanh chóng bị những người trên xe nghe thấy.

Họ vô cùng hoảng sợ, bịt tai lại để khỏi nghe thấy. Nhưng cô bé đập mỗi lúc một mạnh, cốp xe đã bắt đầu xê dịch.

Xe đã dừng, bốn người xuống xe tụ lại một chỗ, đi ra sau chỗ cốp xe.

Họ không mở cốp, một cánh tay của bé gái đang đập lên nắp cốp, hằn lên dấu tay rất rõ.

Bà Triệu hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy. Bà ta vừa chạy thì ba người kia cũng chạy theo.

Chiếc xe bất chợt nổ máy, lùi lại một đường, lại cán chết hết bốn người kia lần nữa.

Những hành động của bé gái lúc này cũng đã dừng lại.

Đèn xe sụp tắt rồi lại sáng lên. Trong xe là tiếng khóc lóc van xin của bà Triệu.

Cô bé mở to mắt, ngơ ngác bàng hoàng nhìn bốn người lớn.

Ánh mắt cô bé rất trong sáng, sau khi rảo mắt một lượt thì hỏi: “Mọi người… tại sao muốn giết con?”

Tôi có thể đoán ra được tình huống của cô bé. Trong lúc cô bé bị con ma kia khống chế để hù dọa và khủng bố bốn người kia, thì ý thức của cô bé cứ ngây ngây dại dại, hoàn toàn không có tự chủ. Còn khi hoàn toàn tự chủ như bây giờ, thì tôi có thể cảm nhận được suy nghĩ của cô bé. Bé đang cảm thấy hoang mang ấm ức và sợ hãi nữa. Cô bé quay qua nhìn cha mẹ ruột của mình, nhưng trước đó họ đã không chịu bảo vệ cô bé.

Bé gái mò tìm tay cầm, rồi đột nhiên mở cửa xe ra, nhảy xuống xe, thoăn thoắt bỏ chạy về hướng đằng sau xe.