Bây giờ tôi đã bay ra bên ngoài, đứng trước đầu xe và thấy rõ được năm người đang ngồi trong xe. Nhìn bộ dạng của họ thì có vẻ là một gia đình năm thành viên, nhưng nhìn kĩ thì hai cặp vợ chồng tuổi tác chênh lệch nhau không nhiều, đều tầm ba bốn mươi, còn bé gái thì khoảng trên dưới mười tuổi.
Đôi vợ chồng nhìn có tuổi hơn và đứa bé gái ngồi ở băng ghế sau, bây giờ thân thể đang bị lộn nhào, không ngừng rên rỉ vì đau. Cặp vợ chồng trẻ thì đang ngồi đằng trước, do không thắt dây an toàn, nên thân thể bị lộn nhào còn kinh khủng hơn, trên đầu bê bết máu.
Cô bé đang ngồi trên chiếc ghế đằng sau ghế phụ, thân hình nhỏ bé và yếu ớt bấy giờ đã cố chui ra khỏi ô cửa sổ vỡ nát trước tiên. Cô bé lau nước mắt, do lòng bàn tay bị mảnh kính đâm phải, khiến máu cũng theo đó được bôi lên mặt.
“Cha ơi… mẹ ơi…” Bé gái vừa khóc vừa nhìn về phía ghế tài xế.
Đôi vợ chồng kia chật vật lật người lại, kéo tay cầm trên cửa xe ra.
Bé gái vội qua giúp một tay.
Dẫu sao cửa xe bên ghế tài vẫn còn tốt, có thể mở được. Hai người ngồi đằng trước chui ra ngoài, rồi chạy ra giúp mấy người ngồi băng ghế sau.
Mấy người họ đều đã bị thương, không đổ máu thì gãy xương, nhìn bộ dạng rất thảm hại.
“Vừa rồi… vừa rồi cái đó…” Người phụ nữ đứng tuổi hơn vừa ôm cánh tay, vừa run rẩy hỏi.
Tôi nhận ra đối tượng mình nhập vào là cô bé đó. Lúc này tư duy của cô bé vẫn đang trống rỗng, còn đang ở trong tâm trạng hãi hùng sau vụ tai nạn. Những mảnh ký ức rời rạc của cô bé đã đi vào trong đầu tôi.
Cô bé và gia đình đang đi chơi. Hai vợ chồng ngồi đằng trước là cha mẹ của cô bé. Hai người ngồi sau là đồng nghiệp thân thiết của họ, họ Triệu. Đây không phải là lần đầu tiên hai gia đình đi chơi chung với nhau, chỉ là không ngờ lần này lại xảy ra sự tình như vậy.
Cô bé vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, chỉ biết khóc. Vừa rồi cô bé đang ngủ, nên hoàn toàn không biết gì cả.
Trái lại, hai cặp vợ chồng thì thấy rõ toàn bộ diễn biến của vụ tai nạn.
Bà Triệu vẫn còn ám ảnh: “Tôi cảm thấy có gì đó quái lạ lắm… vừa rồi tôi đang ngủ ngon lành, rồi thình lình thức dậy. Cứ tự nhiên mà thức dậy ấy. Sau đó thì nhìn thấy chiếc xe đó… Ui cha…”
“Em thôi đi!” Ông Triệu quát lên.
“Bộ anh không thấy sao?” Bà Triệu hỏi vặn lại.
Ông Triệu chỉ biết im lặng.
Cha mẹ của cô bé họ Thân, mặt mày lúc này đang tái mét, hiển nhiên là cũng đã chứng kiến tất cả. Hai vợ chồng nhìn đông ngó tây, hình như đang tìm chiếc xe kia, nhưng lại sợ nó lại xuất hiện lần nữa.
“Mình gọi xe kéo đến thôi, đi khỏi đây ngay.” Người đàn ông họ Thân nói xong, đưa tay vào túi tìm điện thoại.
Ông ta không mò thấy gì, quay qua nhìn chiếc xe đang lật ngửa.
Những người khác cũng nhận ra đồ đạc trong túi mình đều rớt ra ngoài hết rồi.
Bà Thân chui vào trong xe mò mẫm một lát, tìm được một chiếc điện thoại đã bị hỏng. Còn hai vợ chồng ông Triệu thì tìm được một chiếc trong những mảnh vỡ của chiếc xe trên mặt đường. Còn ở những chỗ xa hơn thì tối đen, do ánh đèn không soi tới được.
“Xúi quẩy!” Ông Triệu lầm bầm.
“Thôi cứ đợi đi. Lúc nãy có xem rồi, tầm ba bốn giờ, khoảng hai tiếng nữa là là trời sáng rồi, lúc đó gặp được người là ổn thôi.” Ông Thân ngao ngán nói.
“Đợi ở cái chỗ này à!” Bà Triệu không đồng tình mấy.
Cả bốn người lớn đều trở nên yên lặng.
Tôi nhìn qua bé gái.
Cô bé đang ngơ ngơ ngác ngác, máu trên mặt cũng chưa lau sạch, người lớn cũng không chăm cho cô bé được.
Nhưng cả năm người họ đều chết cả rồi, chỉ cần bị con ma đó tóm được, thì không thể thoát khỏi.
Không biết tiếp theo đây họ sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng chắc chắn là không phải chuyện tốt.
Lát sau, bà Thân nắm tay bé gái dẫn đến bên lề đường. Chiếc xe bị lật giữa đường, ánh đèn chiếu thẳng vào bên lề, cả năm người đều đứng trong vùng có ánh sáng, chếch một bên ánh đèn. Tất cả đều thấp thỏm bất an, không dám ra khỏi vùng sáng, nhưng lại lo sợ mình mà nổi bật quá thì sẽ khiến thứ gì đó chú ý.
Bà Triệu oán thán không ngớt miệng, ông Triệu quát một câu thì bà ta lại cãi một câu. Còn hai vợ chồng ông Thân thì chỉ im lặng.
Lát sau, bà Triệu bắt đầu niệm kinh, lặp đi lặp lại câu “A Di Đà Phật”. Không ai ngăn bà ta. Nhìn vẻ mặt của ba người còn lại, thì hình như nghe được những âm thanh niệm Phật này, họ cũng thấy an lòng trở lại.
Tiếng niệm Phật duy trì trong một khoảng thời gian rất lâu. Ba người không hề cảm nhận gì, bé gái kéo vạt áo của mẹ, nói: “Mẹ ơi con đói!”
Bà Thân bối rối nói: “Cục cưng ngoan, ráng chịu thêm chút nhé. Đợi trời sáng đã.”
“Bao giờ mới sáng ạ?” Bé gái hỏi.
“Sắp rồi, chốc nữa là sáng thôi.”
Cô bé im lặng không nói nữa.
Tiếng niệm Phật của bà Triệu đã nhỏ dần.
Một hồi lâu nữa, bụng của đứa bé phát ra những âm thanh ọt ọt.
Cô bé lại nói: “Mẹ ơi, trời vẫn chưa sáng sao?”
“Ừ, ngoan, con ráng chịu một chút nữa đi.” Bà Thân miễn cưỡng nói.
Tôi nhận thấy âm khí trên người bé gái đã phát sinh biến hóa. Cô bé cúi đầu, tựa lên người mẹ, thân thể lạnh cóng. Thân thể của người mẹ cũng lạnh cóng.
Bà Triệu đã ngưng niệm Phật.
“Tôi thấy…” Ông Thân lên tiếng: “Hình như… không đúng lắm… sao mà… sao mà đã lâu như vậy rồi mà…”
“Chắc cũng chưa lâu lắm đâu nhỉ?” Ông Triệu tiếp lời.
Và chủ đề này nhanh chóng kết thúc.
Lại không biết là trôi qua bao lâu sao, ông Thân một lần nữa lên tiếng: “Nãy giờ tôi liên tục đếm số, đến đến… đếm đến 8000 rồi. Như vậy là đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi đó.”
“Có mà cậu đếm nhầm rồi đấy.” Giọng của ông Triệu đã cao hơn.
Tiếng hơi thở của mấy người họ đã trở nên nặng nề hẳn.
“Hay là… hay là chúng ta cùng… cùng đếm đi?” Bà Thân đề nghị.
Không có ai trả lời, nhưng ông Thân đã bắt đầu đếm.
“1, 2, 3, 4, 5,… ” Ông ta tiếp tục đọc, kế đó đã có thêm giọng của bà Thân, sau cùng là vợ chồng ông Triệu.
Họ đếm cẩn thận từng con số, bắt đầu từ 1 đếm đến 2000, không hề dừng lại giữa chừng, đến 3000 thì tiếng của họ đã yếu hẳn. Đến 4000 thì bà Triệu không đếm nữa, đến 4500 thì ông Triệu cũng bỏ cuộc. Hai vợ chồng ông Triệu nắm lấy tay nhau, cả hai đều đang run. Tiếng đếm của vợ chồng ông Thân cũng run bần bật, từ 4500 đến 4700 thì bà Thân còn cất nổi giọng, đến 5800 thì chỉ còn mỗi ông Thân.
“Đủ rồi đủ rồi!” Bà Triệu không chịu nổi nữa, cắt ngang tiếng đếm vô hồn của ông Thân.
“6002…” Ông Thân vô thức đếm thêm một số nữa.
“Mẹ ơi, trời vẫn chưa sáng mà.” Bé gái cất tiếng trong sự câm lặng của người lớn, cô bé lại hỏi tiếp: “Có phải trời sẽ không sáng không?”
Câu hỏi này khiến sắc mặt của bốn người lớn tối sầm lại, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.
“Quả nhiên… quả nhiên… chúng ta đã gặp… chúng ta… chúng ta…”
“Bây giờ làm sao đây? Tôi… tôi có đeo bùa hộ thân đã làm lễ khai quang rồi, sao chẳng có tác dụng gì vậy?!” Bà Triệu rút trên cổ ra một sợi dây, kích động nói.
Không ai có thể nghĩ ra cách.
“Hay là… mình đi... đi… men theo con đường này…” Ông Thân đề nghị, nhìn về phía bóng tối ngoài vùng sáng.
Những người khác cũng quay qua nhìn theo, nhưng đều rụt cổ lại, không hề muốn dời gót.
“Chỗ này ma tác quái rồi, lúc tra tuyến đường, hai người không tra thấy sao?” Bà Triệu đã đổi qua giọng trách cứ.
“Chuyện đó làm sao mà tra được?” Bà Thân cũng không chịu lép vế, trợn mắt nhìn bà Triệu: “Chúng tôi chỉ dựa vào bản đồ mà đi, mà trên bản đồ làm gì chỉ chỗ nào có ma ám!”
“Con đường này thông xe cũng chưa được bao lâu mà…”
“Chiếc xe đó… chiếc xe đó chắc cũng là xe ở xứ khác.”
Họ cứ thế bàn tán, rồi im lặng trở lại, không tìm ra được manh mối nào.
Bé gái ngẩng đầu nhìn người lớn, cất giọng ủ ê: “Mẹ ơi, chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?”
Chỉ một câu nói đã khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp.
Đôi mắt đen lay láy đến kì quái của cô bé chớp chớp, cô bé hỏi tiếp câu nữa: “Mẹ ơi, có phải chúng ta đã chết rồi không?”
Đến câu này thì nhiệt độ đã hoàn toàn bị đóng băng.
Bé gái níu lấy tay mẹ, quay đầu chỉ tay về phía ánh đèn, “Mọi người nhìn xem, đó có phải là xác của chúng ta không?”
Bốn người lớn hệt như bị ai đó xoay đầu lại, đồng loạt quay qua nhìn về phía có ánh sáng.
Ánh đèn pha đang mở, vốn dĩ cực kì chói mắt, khiến người ta ngoại trừ ánh sáng thì chẳng thấy rõ gì cả. Nhưng lúc này, đèn xe do vụ tai nạn đã bị vỡ, nên ánh sáng phát ra có phần khác đi.
Xuôi theo ánh mắt của cô bé, tất cả đều có thể thấy rõ mấy bóng người đang ngả nghiêng trong chiếc xe lật ngửa. Đầu ông Thân thò ra khỏi tấm kính chắn gió bị vỡ vụn, nên dễ trông thấy nhất. Băng ghế đằng sau đang có hai cánh tay đẫm máu thò ra, còng queo quái dị.
Bà Triệu phát ra tiếng hét như muốn xé toạc cả bầu trời.
Thình lình, đèn xe phụt tắt.