Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1265: Định vị (6)




Vẻ mặt của họ khiến tôi không khỏi nhớ đến Trịnh Ma Thiên.

Ban đầu Trịnh Ma Thiên không tin, hoảng loạn, sợ hãi, nhưng sau đó cũng đã lấy lại bình tĩnh, đồng thời kiên trì thử đi tìm kiếm ma chết thay.

Nếu đổi lại người khác, ý chí cầu sống mãnh liệt như thế sẽ khiến người ta cảm động. Nhưng với một đám cặn bã như thế này, thì chỉ khiến người ta kinh tởm.

Có điều, so với Trịnh Ma Thiên thì sáu người này xủi xẻo hơn. Chúng không hề chạm trán với con ma, mà chỉ bị ma dẫn đường, đi loanh quanh trên con đường này, hết lần này đến lần khác chết đi.

Cảnh mộng không tăng tốc, tôi đành nhẫn nại mà chứng kiến cả đám thử đủ mọi cách, để rồi cuối cùng vẫn chết dưới dao của mình. Dù cho có một lần, họ đã vứt hết dao, nhưng sau một hồi loanh quanh, những con dao vẫn hiện ra bên cạnh họ, trở thành hung khí giết chết chính họ.

Lòng kiên nhẫn nhanh chóng bị bào mòn. Lên cơn nghiện, cả đám xúm nhau dùng ma túy, chết trong cơn phê thuốc, sau đó mọi thứ lại lặp lại.

Tôi nhìn thấy thân thể của họ đang thay đổi mà họ không hề hay biết. Nhưng đúng là thân thể họ đã xuất hiện dòi bọ và thịt thối mà chỉ xác chết mới có. Họ vẫn còn đang tranh cãi nhau, da mặt do nói năng mà rớt xuống lộp độp, giọng nói cũng không còn phát ra từ dây thanh đới nữa, mà phát ra từ trong xương.

Bóng tối vẫn kéo dài bất tận, trên đường chỉ còn ánh sáng phát ra từ đèn xe.

Sau khi tôi nhìn thấy thân thể của họ có biến đổi, thì đã càng thêm nhẫn nại hơn.

Không lâu, khi tôi chứng kiến cả nhóm người đã biến thành những bộ xương, thì trên đường đã xuất hiện thêm ánh đèn xe.

Ánh đèn ấy từ đằng sau chiếu tới, tôi ngoảnh lại, nhận thấy đằng sau đã xuất hiện một chiếc xe ô tô con.

Nhưng luồng ánh sáng ấy không hề khiến cho sáu người này chú ý.

Chiếc xe kia đi theo chiếc xe van một lúc, thì chiếc xe van dừng lại.

Tôi biết là sáu người này vừa nghĩ ra một cách gì đó và đang muốn thử xem sao. Nhưng chiếc xe đằng sau thì không biết gì cả. Chiếc xe van cũng đã quen với chuyện con đường này chỉ có họ, tên đầu sỏ khi lái xe cứ thẳng chân mà giậm ga, lúc muốn dừng thì thắng gấp, thỉnh thoảng cũng có xoay vô lăng, nhưng trên căn bản là không quan tâm đến an toàn.

Chiếc xe đằng sau duy trì một khoảng cách thích hợp, rồi cũng theo đó dừng lại. Tài xế bấm còi mấy tiếng, đương nhiên là xe trước không có phản ứng.

Tôi nghe thấy tiếng tài xế đằng sau đang quát tháo gì đó, có điều khi chứng kiến sáu bộ xương lục tục xuống xe, thì tài xế xe sau đã im bặt.

Ánh đèn của chiếc xe đằng sau soi lên sáu bộ xương, họ đang luống cuống đi vào khu rừng bên đường.

Do ánh sáng quá chói mắt, tôi không thấy được vẻ mặt của người tài xế, nhưng có thể đoán được, người tài xế đang sợ hãi.

Ban đầu tôi cứ ngỡ mình sẽ đi theo sáu bộ xương vào trong khu rừng kia, không ngờ ý thức của tôi đột nhiên bị mờ đi một thoáng, lúc bình tĩnh lại thì cảm nhận được một nỗi sợ hãi tột. Tôi nhận ra mình đang ở trên băng sau của một chiếc xe khác. Trong xe đang vang lên tiếng răng va vào nhau lập cập.

Chiếc này cũng là xe van, nhưng nhỏ hơn chiếc của sáu người kia rất nhiều và cũng sạch sẽ hơn. Trên ghế phụ đặt một chiếc túi da, băng ghế sau cũng chất đầy các túi hành lý, vali.

Tài xế mặc áo lông dày, máy sưởi trong xe cũng đang chạy, nhưng anh ta thì run như cầy sấy. Nhìn chiếc xe trống không ở đằng trước, tài xế không dám nhúc nhích, tròng mắt đang di chuyển, hình như nhìn về hướng sáu bộ xương đã rời đi.

Thình lình tôi cảm nhận thấy âm khí đã lan tỏa trong xe.

Tài xế không hề hay biết, sau khi cứng đờ mất mấy giây, thì anh ta đã chết và biến thành ma.

Lâu sau, anh ta mới vừa run rẩy vừa cho xe tiếp tục chạy tới, vòng qua chiếc van, cũng tránh khỏi cái hướng mà sáu bộ xương rời đi. Sau khi cẩn trọng chạy ra khỏi phạm vi ánh đèn của chiếc xe van, thì vội vàng tăng tốc.

Lúc này anh ta mới dám thở phào một hơi, còn thở không ngừng, hai lá phổi cứ như cái ống thổi gió vậy.

Hồi lâu sau, anh ta mới chầm chậm hít thở bình thường trở lại.

Anh ta lầm bầm cầu trời khấn phật, thái độ lái xe đã dần bình ổn.

Nhưng sự bình ổn này chẳng kéo dài được bao lâu, thì anh ta đã nhận ra con đường này dài hơn anh ta tưởng.

Tài xế lại hốt hoảng, xoay cổ tay lên nhìn đồng hồ, chạy thêm mười mấy phút nữa thì lấy điện thoại ra.

Anh ta gọi điện cho cảnh sát, báo rằng mình lạc đường.

Tôi đã xem các sự kiện mà Nam Cung Diệu tra cứu được, nên cũng có thể đoán ra đại khái thân phận của người tài xế này.

Sau khi báo cảnh sát, tài xế đỗ xe vào lề, đậu tại chỗ chờ đợi.

Anh ta châm một điếu thuộc, nhưng vừa nhớ lại hình ảnh của sáu bộ xương vừa rồi, bàn tay run bắn lên, tàn thuốc liền rớt xuống, thui chiếc áo lông thủng một lỗ. Anh ta nổi cáu chửi đổng lên, vùi điếu thuốc rồi vội vàng phủi áo, dần dần cơn sợ lại trào lên.

Tôi chứng kiến anh ta liên tục đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Kim giây đang chuyển động, kim phút cũng thế, xem ra thời gian vẫn đang trôi bình thường. Nhưng đến khi kim phút chạy được nửa vòng, trôi qua con số 12, tôi để ý thấy kim giờ liền nảy lên một cái, trở lại con số trước đó.

Tim tôi đập nhanh một nhịp, nhìn qua người tài xế.

Nhưng hình như anh ta không phát hiện ra sự biến hóa này, chỉ chú ý đến sự chuyển động liên tục của kim giây và vòng tuần hoàn chầm chậm của kim phút mà thôi.

Đằng sau đã có ánh đèn xe xuất hiện. Tài xế giật mình, ngoảnh ra sau quan sát. Ánh đèn pha trùm kín chiếc xe đang chạy lại, không thể thấy rõ bộ dạng chiếc xe. Có điều, chỉ cần thông qua tốc độ di chuyển của ánh đèn xe, cũng đủ để nhận thấy chiếc xe ấy đang chạy cực kì chậm.

Tài xế vô cùng sốt ruột, bóp còi mấy tiếng, đồng thời cũng nổ máy xe của mình.

Chiếc xe kia đã chạy đến bên cạnh, trong ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy rõ hình dạng của chiếc xe. Đó là xe của đám buôn ma túy. Trong xe, sáu bộ xương hiện ra rõ mồn một. Đám buôn ma túy hình như vừa phát hiện ra điều gì đó, dừng xe lại giữa đường. Sáu bộ xương xoay đầu ngoái cổ, xương hàm nhấp nhô lên xuống, hình như đang nói chuyện. Lát sau, bộ xương ngồi trong cabin thò tay ra mở cửa xe.

Người tài xế hoảng hồn, đạp chân ga trong vô thức, phóng đi ngay lập tức.

Do chiếc xe vốn dĩ đang đỗ bên đường, nên phóng tới bất chợt như thế, đã khiến chiếc xe tuột ra khỏi đường nhựa, sau một hồi chao đảo thì đâm thẳng vào rừng cây.

Rừng cây rất thưa, hầu như không có cây nào đủ lớn để ngăn chiếc xe lại. Những nhánh cây mảnh khảnh va đập vào cửa kính, hệt như những bàn tay khô đét đang muốn tóm lấy chiếc xe.

Tài xế vừa chạy vừa không ngừng la hét, đã rơi vào bấn loạn tột độ.

Tôi đảo mắt qua quan sát, xác nhận sáu bộ xương kia không phải đang nhắm đến tay tài xế này. Họ vẫn đang tiến hành những phép thử vô ích, hoàn toàn không nhìn thấy người tài xế.

Chiếc xe cứ thế phóng tới, nền đất dưới bánh xe đã bắt đầu có độ dốc. Tuy chiếc xe đang leo dốc nhưng tay tài xế hoàn toàn không nhận ra. Trong đầu anh ta đang ngập tràn ý định muốn chạy trốn, nỗi sợ đã bức anh ta đến chỗ điên loạn.

Tôi chợt nghe thấy vỏ xe phát ra những âm thanh ma sát chói tai. Không biết từ bao giờ mà chiếc xe đã biến dạng. Cây cối xung quanh đã không còn là những cây non khẳng khiu nữa.

Rầm – một cành cây to khỏe đập lên trên khung kính chắn gió, ngay lập tức khung kính đã xuất hiện vết nứt vỡ hình mạng nhện.

Đùng!

Loảng xoảng!

Mặt kính vỡ nát, một cành cây đâm thẳng vào trong xe.

Người tài xế gào thảm lên một tiếng, bị cành cây xuyên qua bả vai. Tay anh ta bung ra, vô lăng tự động xoay chuyển, cả chiếc xe lại bị va đập dữ dội mấy lần nữa mới đứng lại.

Bấy giờ, cành cây chọc vào trong xe không còn là một nhánh nữa.

Thân thể người tài xế thủng như tổ ong, bị đâm chết ngay trên ghế, đã mất hết hơi thở từ lâu.

Tôi cứ ngỡ mọi chuyện sẽ bắt đầu trở lại. Tài xế cũng sẽ chịu sự đau khổ bởi không thoát khỏi con đường này được, và không ngừng chết đi sống lại. Nhưng thật không ngờ, cảnh tượng này vẫn được duy trì mãi như thế.

Con mắt bị cành cây chọc vào đã không còn nhúc nhích, nhưng con mắt còn lại của người tài xế thình lình chớp chớp một lát.

Anh ta vẫn còn sống, nhưng tình hình vẫn chưa tốt lên chút nào.

Từ trong cổ họng đã bị tổn thương, anh ta phát ra những âm thanh yếu ớt. Tôi nhìn thấy từ trong đôi mắt của anh ta chảy ra những dòng lệ máu. Anh ta cứ duy trì tư thế như vậy rất lâu, mới quyết định nhúc nhích, nhưng vừa cựa một cái thì cơn đau buốt lại ập đến, khiến anh ta khựng lại ngay.

Rừng cây đen như mực, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn xe. Nhưng ánh sáng này không hề mang lại cho người ta một tí tẹo an ủi nào, trái lại còn khiến người ta lo sợ thình lình trong ánh sáng nhảy ra vài con quái vật. Cộng với những bóng đen của thân cây nhánh cây, cũng khiến cho khung cảnh trở nên đáng sợ hơn.

Tay tài xế đã bị kẹt ở đây mãi mãi.

Đột nhiên tôi nhận thấy, cái “mãi mãi” này đúng là “mãi mãi” thật. Dù trong hiện thực, thi thể anh ta sẽ được người ta phát hiện, nhưng linh hồn của anh ta vẫn bị kẹt ở đây vĩnh viễn. Trừ phi, có ai đó tiêu diệt được kẻ khởi xướng ra tất cả mọi chuyện.

Trước mắt tôi bị nhoáng lên một cái, từ chiếc xe van gần như đã nát bét chuyển qua ngồi trong một chiếc xe ô tô con bình thường.

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì thì trong khu vực ánh đèn của chiếc xe, từ trong không khí hiện ra một chiếc xe van. Chính là xe của đám buôn ma túy!

Bên trong chiếc xe mà tôi đang có mặt chợt vang lên tiếng la hét, tài xế thắng xe và xoay vô lăng trong vô thức. Chiếc xe quành ngang ra đường, xuyên thẳng qua chiếc xe van, hệt như xuyên qua một đám không khí.

Không bị va chạm, nhưng chiếc xe đã mất thăng bằng, lộn vòng trên mặt đường.

Ầm, chiếc xe lật ngửa, cửa kính vỡ nát, mui xe bị lõm xuống.

Trong tiếng la hét của những người trong xe, chiếc xe van kia vẫn không hề dừng lại, mà chạy xuyên qua họ như lúc trước.

Tiếng la hét vẫn chưa ngớt, nhất thời người trong xe vẫn chưa kịp đưa ra phản ứng gì.

Mãi cho đến lúc tiếng la của bé gái đã trở nên khàn đục, thì đám người mới hoang mang co quắp người lại trong xe, đưa mắt nhìn nhau.