Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1262: Định vị (3)




Tôi vô cùng kinh ngạc trước hoàn cảnh này.

Đương nhiên là tôi chưa bao giờ đụng vào hàng trắng. Trong kiến thức phổ thông cũng không bao giờ trình bày kĩ lưỡng làm sao để có thể phân biệt được ma túy và bột mì.

Những người này đều đã đưa ra nhận định chung, nhưng tôi vẫn không dám tin. Họ đều đang dần mất đi sinh mạng, chuyển biến thành hồn ma. Cũng có nghĩa là họ đã vào lồng, bị con ma kia tóm được rồi, cũng có thể bị con ma đó thao túng cảm quan, khiến cho những gì nghe thấy, nhìn thấy đều chưa chắc là sự thật. Mà dù cho có không phải như vậy, thì lời nói của một đám nghiện, một đám buôn bán ma túy vẫn phải khiến người ta nghi ngờ.

Sáu tên bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi, định tìm cho ra cái kẻ đã tráo hàng.

Miệng Méo là tên bình tĩnh nhất, đợi cho đám kia cãi mấy lượt rồi, mới lên tiếng: “Lúc nhận hàng, có kiểm tra kĩ chưa?”

“Chẳng phải mày cũng có mặt sao?” Đầu Xù vặn lại.

“Đúng, tao cũng có mặt. Trước lúc về, tụi nó còn chiêu đãi tụi mình mà.” Miệng Méo cười nhạt, cái chỗ khuyết trên khóe miệng méo mó, nhìn vô cùng kinh khủng.

Năm người còn lại lập tức hiểu ra.

“Mẹ nó, cái đám chó chết đó lừa tụi mình!”

“Không khéo, cảnh sát cũng do chúng nó dẫn đến đấy.”

Cả năm người đã nổi điên thật sự.

Trong kí ức của Thu Tử hiện ra cảnh tượng cái hôm cả bọn đi lấy hàng. Kẻ bán cho họ lô hàng này đã chủ động đến chào hàng. Cả đám đã hội ý, gom đủ số tiền để mua. Kẻ bán hàng là người họ quen biết, tuy không thân thiết gì, nhưng kể ra cũng được xem như đối tác. Lúc giao dịch, bên kia rất lịch thiệp và hào phóng, cho họ thử đến mấy loại hàng, chiêu đãi một chầu thả ga. Trong cơn phê, họ giao tiền, kiểm tra qua loa rồi rời đi. Sau đó cũng chẳng có ai nhắc đến chuyện kiểm tra lại. Rồi sau đó nữa, họ nghe nói cảnh sát đã hành động trước thời hạn, nên phải cướp một chiếc xe, bỏ chạy ngay trong đêm.

Chuyện đã rõ ràng, cả sáu người đều đang mắng chửi hăng say.

Cả đám bây giờ kể như đã cùng chung một mối thù, không còn đấu đá nội bộ nữa.

Nhưng đối với hoàn cảnh mà họ đang gặp phải, điểm này cũng chẳng giúp gì được.

Đề tài lại quay trở lại điểm bắt đầu.

Lúc lên đường có phải đã hít quá nhiều nên khiến cho đầu óc mụ mị rồi hay không, trở thành một câu đố chưa có lời giải.

“Không thì chạy ngược trở lại đi.” Đầu Đinh nói.

Không có ai phản đối.

Hăng hái của cả đám đã thấp đến cực điểm, lại còn đang tức giận, nên không khí trong xe rất ngột ngạt.

Tên đầu sỏ quay đầu xe lại, phóng đi như bay.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi. Đầu Đinh và Miệng Méo ngủ gà ngủ gật. Đầu Xù chốc chốc lại vò đầu. Khung cảnh bên ngoài vẫn không chút thay đổi, khiến người trong xe càng thêm bực bội hơn.

Thu Tử khẽ hỏi: “Chúng ta đã đi được bao lâu rồi?”

Không ai trả lời.

“Có phải… có phải…” Thu Tử lắp bắp.

Két…

Chiếc xe thắng gấp, người ngồi trong xe nghiêng đông ngả tây.

Đầu Đinh và Miệng Méo đều giật mình tỉnh ngủ, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đầu Xù nhìn điện thoại nói: “Bây giờ là 2 giờ 37 phút…”

“Sao mới hơn hai giờ?” Đầu Đinh vô thức nói.

Trong xe chợt im phăng phắc.

“Điện thoại… cuộc gọi khi nãy là mấy giờ?” Miệng Méo hỏi.

Đầu Xù mở nhật kí cuộc gọi ra xem, nín khe.

Đầu Đinh sốt ruột giật lấy chiếc điện thoại, sau khi nhìn màn hình, cũng im lặng nốt.

Tên đầu sỏ ngồi trên ghế tài sốt ruột, truy vấn: “Rốt cuộc là mấy giờ?”

“2 giờ… 2 giờ 30…” Đầu Đinh cất giọng khô khốc.

“Chúng ta chỉ mới chạy có 7 phút?” Đầu Xù gắt lên hỏi lại.

“Không thể nào.” Miệng Méo rút điếu thuốc ra: “Lúc kiểm tra hàng cũng phải mất 5 phút rồi chứ ít gì?”

Trong xe lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.

“Quả… quả nhiên…” Thu Tử đã bắt đầu nghẹn ngào.

“Như vậy cũng có nghĩa là, sau khi chúng ta quay đầu, thời gian liền… ngừng lại?” Lão Tam nói một cách không thể tin.

“Điện thoại mày bị hỏng chứ gì!” Đầu Đinh quát lên, mò tìm điện thoại của mình. Điện thoại của gã còn cũ hơn, loại máy bật nắp, vỏ bên ngoài trầy xước, nắp bật cũng sắp bong ra đến nơi. Sau khi mở máy, ga vừa nhìn lên màn hình nứt nẻ một cái, thân thể run bắn lên.

“Không thể nào… sao lại vậy chứ! Chắc chắn… chắc là hút nhiều quá rồi… Đúng, hút nhiều quá. Tao hút nhiều quá rồi.” Đầu Đinh lắp bắp nói.

Gã không cho những tên khác xem đồng hồ, nhưng biểu hiện của gã đã nói lên tất cả.

“Không phải do hút nhiều đâu. Nếu hút nhiều thì đầu óc sảng khoái mới phải chứ. Chắc là nghiện quá nên tạo ra ảo giác thôi.” Đầu Xù thình lình trở nên phấn chấn, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Đầu Đinh không ngớt phụ họa theo.

Hai gã cùng quay lại, chụp lấy túi vải.

Bấy giờ thì chẳng còn ai ngăn cản nữa.

Tôi trông thấy hai người họ luống cuống cho những viên thuốc đủ màu vào mồm, nuốt xuống, khuôn mặt liền hiện ra vẻ vừa thoát khỏi đại nạn.

Nhưng người khác cũng đã không ngồi yên nổi, kẻ hít người cắn, có tên thì nuốt. Trong xe một phen tăm tối hỗn loạn, mặt người nào người nấy nhìn vào vô cùng quỷ dị.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Vẻ mặt của họ cực kỳ gượng gạo, thẳm sâu trong ánh mắt là nỗi sợ hãi.

Ý thức của Thu Tử rất rõ ràng, gã đang không ngừng nghĩ đến việc cắn thuốc để giải cơn nghiện.

Cuối cùng, Miệng Méo đã thu hồi cái vẻ mặt giả tạo kia, mà chuyển qua vặn vẹo.

“Không đúng! Mẹ nó, thứ này không phải!” Gã đột nhiên gắt lên, đứng dậy chồm người ra sau, chụp lấy ma túy trong túi vải: “Vừa rồi chắc chắn là lấy nhầm!”

Những người khác cũng biểu hiện y hệt.

Như một đám tâm thần, cả bọn xé toạc các túi đựng ma túy tổng hợp, cho từng nắm vào trong miệng. Thế nhưng, cảm giác tê dại không hề xuất hiện.

Họ tỉnh táo mà tuyệt vọng khi biết được mình đang ở trong hoàn cảnh nào và gặp phải chuyện gì.

Thu Tử nghẹn ngào, rồi dần dần khóc to lên thành tiếng và cuối cũng là gào lên thảm thiết.

Những người khác cũng chẳng ổn hơn chút nào.

“Mẹ nó… thế này là sao, là sao…” Đầu Xù vò đầu bứt tai.

“Chúng ta… như vậy là gặp phải ma thật rồi…” Miệng Méo nói.

Những người khác đồng loạt rùng mình.

Đầu Đinh túm lấy cổ áo của lão Tam: “Mày đưa tụi tao đến cái chỗ gì đây? Rốt cuộc mày dẫn tụi tao đến cái chỗ gì đây hả?!!!”

Lão Tam gầm lên: “Những gì tao biết, tao đã nói cho tụi mày nghe rồi mà!”

“Điện thoại, số đó… gọi lại… gọi lại lần nữa!!” Miệng Méo gào lên.

Đầu Xù luống cuống tìm lại điện thoại của mình. Cuộc gọi sau cùng trong nhật kí chính là số của anh hai lão Tam.

Cuộc gọi đã được thực hiện, cũng như lúc này, sau tiếng máy chờ tút tút, bên kia đã nghe máy.

Lão Tam gào lên: “Anh hai! Anh hai cứu tụi em với! Tụi em gặp ma rồi! Tụi em gặp ma rồi!!!”

“Ai vậy? Đang đêm đang hôm, rách việc…” Người đàn ông lầm bầm.

“Anh hai! Em nè, là em nè! Anh hai…”

“Hả?”

“Anh hai, tụi em gặp phải ma trên quốc lộ Quảng Nguyên rồi! Đi lòng vòng, không ra được!”

“Lão Tam hả? À… ừ… Quốc lộ Quảng Nguyên… mày chạy từ Tùy Ninh đến phải không?”

Lão Tam định nói gì đó, nhưng bị tên đầu sỏ bịt miệng lại, những tên khác đều im phăng phắc.

Lát sau, người bên kia đầu giây tiếp tục nói một mình: “Vào đường đó, chạy thêm nửa tiếng là đã thấy đường hầm rồi. Qua hầm, chạy nửa tiếng nửa là đến vùng ngoại ô.” Người đó vừa nói vừa ngáp.

Tất cả trong xe đều bất động, chỉ nghe thấy bên kia ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Không, chỉ có một đường, chạy thẳng mãi, từ trong núi Thái An chạy ra. Tụi mày chạy xe gì vậy? Xe ba bánh hả?”

Cùng với tiếng cười sảng khoái của người đàn ông kia, chiếc điện thoại rơi đánh bốp xuống sàn.

“Bạn mày hả? Tụi mày đi từ đâu vậy? Từ Tùy Ninh đến Mạnh Hương chỉ mỗi con đường Quảng Nguyên. Núi Thái An cũng chỉ có con đường đó. Kiểu gì mà đi nhầm?” Giọng nói của người đàn ông kia từ dưới ghế ngồi vang lên, nghe hơi trầm đục: “Mày đang làm gì đó, lão Tam?”

“Đừng nói là tụi mày hít nhiều quá rồi đấy chứ? Không lẽ đều đang phê thuốc rồi hả? Lão Tam, mày về đây làm gì? Còn dẫn theo người nữa?”

Câu nói này đã hết, nhưng cuộc gọi vẫn chưa hề kết thúc.

Giọng của người đàn ông kia lại cất lên, ngữ điệu đã thay đổi.

“À, tao nhớ ra chuyện này. Quốc lộ Quảng Nguyên ấy hả, lúc ban đầu không có đường hầm thông qua núi Thái An đâu. Trên núi Thái An thời đó có một cái xưởng gỗ, xảy ra một vụ hỏa hoạn, chết đến mấy mạng người đó. Để tao nhớ coi… chết sáu người đấy. Trên xe tụi bây mấy người thế? Có phải vừa đúng sáu người không? Á à… vừa vặn sáu người. Vừa khéo nhỉ… Tụi bây nhìn thấy núi Thái An chưa? Thấy cái xưởng gỗ đó chưa? Chắc nhìn thấy rồi đúng không. Nhìn đi, ngay trước mặt đó, ngay trước mặt…”

Hệt như thân thể bị ai đó khống chế, cả đám trên xe đồng loạt quay đầu nhìn về phía trước.

Trong bóng tối, hình bóng một ngọn núi hiện ra trước mắt, cách họ rất gần, đèn xe có thể soi thấy con đường ngoằn nghoèo dẫn lên trên núi. Trên đỉnh núi tối đen đột nhiên phựt lên một đám lửa, cháy hừng hừng, soi sáng mọi thứ xung quanh.

Từ đằng xa, có thể nhìn thấy hình dáng của xưởng gỗ. Trong ánh lửa, có những cục lửa hình người lao về phía chiếc xe. Họ huơ tay múa chân, giương nanh múa vuốt, tựa như một con quái vật bằng lửa vậy.

Trong xe chợt xuất hiện mùi khai của nước tiểu.

Tên Đầu Xù hét toáng lên, đòi mở cửa xe tháo chạy.

Miệng Méo gầm lên: “Cho xe chạy ngay, chạy mau lên, chạy!”

Tên đầu sỏ giật mình tỉnh ra, vặn chìa khóa mấy lần, nhưng chiếc xe không chịu nổ máy. Lão Tam bên cạnh huơ tay lung tung, định giúp một tay. Đầu Đinh đang túm chặt Đầu Xù. Miệng Méo khom người xuống mò mẫm, nhặt được chiếc điện thoại của tên Đầu Xù.

“Để tao đi! Cứu với! Cứu!” Đầu Xù vùng vẫy điên loạn, chỉ muốn mở cửa xe ra.

Miệng Méo nhân đó ném chiếc điện thoại ra ngoài, rồi chồm qua đè tên Đầu Xù xuống.

Bấy giờ chiếc xe đã chịu nổ máy.

Tên đầu sỏ đạp chân ga, xoay mạnh vô lăng, quay đầu xe phóng đi như bay.