Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1254: Ánh sáng chói mắt (10)




Sau khi lửa cháy hết, tôi cứ ngỡ sẽ nhìn thấy cảnh tượng Trịnh Ma Thiên đi đầu thai. Nhưng cái cứ ngỡ này không mãnh liệt lắm. Tôi nghi ngờ con ma đó có thật sự sẽ thả kẻ đã bị mình giết và mắc kẹt ở đây đi không.

Lúc ánh sáng trắng xóa thay thế ánh lửa, tôi nheo mắt nhìn thấy một bóng người đang hưng phấn trong vùng sáng.

Trịnh Ma Thiên đang đứng giữa không gian trắng xóa, không còn đường xá, bóng núi, xe cộ, chỉ có mỗi hồn ma lẻ lỏi của anh ta.

Hình như anh ta bị một sức hút nào đó dẫn lối, vội vã phóng về phía trước.

Tuy khu vực này chỉ có ánh sáng trắng chói lóa, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể nhận ra điểm khác biệt. Ánh sáng chiếu thẳng đến đằng trước, còn Trịnh Ma Thiên đang lao tới nguồn phát ra ánh sáng.

Tôi đi theo đằng sau Trịnh Ma Thiên, cảnh giác đánh giá xung quanh.

Trừ Trịnh Ma Thiên, khu vực này không có một chút âm khí nào, cả luồng âm khí tràn lan khắp nơi trước đây cũng đã biến mất. Nhưng nếu bảo đây là đường Hoàng Tuyền, là nơi thông đến đó thì hình như lại không phải. Đường Hoàng Tuyền mà tôi nhìn thấy trước đây cực kì truyền thống, chí ít cũng có một con đường hẳn hoi. Mà những linh hồn được nhóm Thanh Diệp siêu độ cũng chỉ biến mất ngay trước mắt, chứ không hề có con đường nào từ xuất hiện từ trên trời.

Luồng ánh sáng trắng như vậy trông giống đường đến thiên đường của phương Tây hơn. Trong nước thì phải có Quỷ Sai đưa vào Địa Phủ để đi luân hồi. Phương Tây thì có thiên đường địa ngục, còn các tín ngưỡng khác cũng đều có thế giới sau tử vong của riêng mình.

Có điều, bây giờ tôi đã biết, nhưng thứ “mê tín” ấy không phải đều là giả, cũng không hoàn toàn là thật. Chí ít thì phương Tây và giới quái dị của các nước không có ranh giới văn hóa rõ ràng như đường biên giới. Cái thứ mà chúng tôi gọi là Ông Trời không chừng chính là vận mệnh ở phương Tây, cùng một thứ, nhưng có thể làm mưa làm gió ở các quốc gia khác nhau ở cùng một thời điểm.

Có lẽ, luồng ánh sáng trắng xóa này có thể chính là một hình thức biểu hiện khác của đường Hoàng Tuyền.

Nếu quả thật là vậy, nếu tôi đi theo sẽ xảy ra vấn đề gì không? Hay đơn thuần chỉ là có thêm một cơ hội được nhìn thấy Địa Phủ?

Bước chân tôi ngưng lại.

Nhưng Trịnh Ma Thiên thì vẫn tiếp tục tiến tới, thân thể tôi cứ thế tự động bị kéo theo sau.

Trịnh Ma Thiên chạy đến thở không ra hơi, nhưng vùng sáng này không hề có ranh giới. Dưới sự phủ trùm của ánh sáng, quanh thân thể anh ta phủ lên một quầng sáng lờ mờ.

Không biết anh ta đã chạy được bao lâu, không hề mệt mỏi, không hề nôn nóng như lúc lái xe, mà trong đầu chỉ toàn là những ý nghĩ “thoát rồi”, “có thể rời khỏi rồi”…

Tôi nhận thấy tâm trạng này giống tâm trạng anh ta tin tưởng vào kim chỉ nam. Và đây là một hiện tượng xấu.

Bất chợt, tôi nhận thấy ánh sáng trắng đã biến đổi. Vùng sáng thu hẹp lại, không còn phủ trùm khắp không gian nữa. Cùng với đó, bóng tối thay cho những nơi ánh sáng đã biến mất. Trịnh Ma Thiên cũng đã nhận thấy sự thay đổi sau lưng mình, nhìn nguồn sáng đang mỗi lúc một xa xôi, liền vắt giò lên chạy như điên.

Anh ta hét lên, cầu ánh sáng đợi với.

Cũng chẳng biết có phải đã nghe thấy tiếng gọi của Trịnh Ma Thiên không, mà nguồn sáng đã ngừng lùi lại, chuyển qua tiến tới.

Trịnh Ma Thiên mừng rỡ, hai chân vốn không thể nhấc nổi lúc này lại phát ra một sức mạnh, xông đến.

Bóng tối bao vây Trịnh Ma Thiên. Không gian này chỉ còn lại hai luồng ánh sáng.

Tôi khựng lại, nhận thấy hai luồng ánh sáng này rất quen, luồng âm khí bắt đầu xuất hiện ở xung quanh cũng vô cùng quen thuộc.

Một khoảng thời gian dài trước đó, tôi đã chìm trong đám âm khí này.

Trịnh Ma Thiên không hay biết, đến việc bản thân đã mệt đến mức chỉ còn có thể bước đi loạng choạng cũng không nhận ra, trong lòng chỉ nghĩ đến hai luồng sáng kia.

Ánh sáng ào át lao tới, cùng với đó là âm thanh của động cơ xe ô tô và cả tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.

Trịnh Ma Thiên đã hoàn toàn dừng lại.

Chiếc xe tông thẳng vào người của Trịnh Ma Thiên, khiến xương thịt lẫn nội tạng đều vỡ nát!

Tiếng thắng xe vang lên, bánh xe và gầm xe cán ngang qua thân thể Trịnh Ma Thiên.

Anh ta nằm bẹp trên đường, không ngừng nôn ra máu, máu từ các vết thương trên người tuôn ra xối xả.

Thân thể anh ta co giật, không thể đưa ra bất kì một phản ứng nào, trong đầu cũng trống rỗng.

Tôi nhìn về phía chiếc xe.

Sau khi dừng lại một lát, nó tiếp tục tiến về phía trước.

Chớp thời cơ, tôi đã thấy rõ cảnh tượng trong xe.

Bên trong không có người, không chỉ băng sau, cả ghế lái cũng trống hoắc.

Đây là một chiếc xe trống.

Dõi mắt nhìn chiếc xe xa dần, mất dạng trong bóng tối, tồi mới quay qua nhìn Trịnh Ma Thiên.

Anh ta đang nằm trong bóng tối, thân thể hình như đang phát sáng, khiến người ta có thể trông thấy.

Thân thể anh ta đang dần hồi phục lại. Cảm giác ấy rất đau đớn, hệt như lúc bị tông, nhưng nó dai dẳng hơn, như không bao giờ dừng lại, cứ thế hành hạ Trịnh Ma Thiên mãi mãi.

Mà trong lúc thân thể hồi phục, bóng tối cũng giống như sương mù bị gió xua tan, từ từ biến mất.

Vài cảnh vật thoắt ẩn thoắt hiện, đến lúc Trịnh Ma Thiên khôi phục hoàn toàn, thì những cảnh vật ấy lại chìm trong màn sương mù thật sự.

Ngẩng đầu lên có thể trông thấy bầu trời hơi sáng qua lớp sương mù, thời gian từ đêm đã biến thành ngày, xung quanh đã không còn là con đường tối đen bị bóng núi bao quanh, mà là một khu cảnh quan được bao phủ bởi núi rừng.

Tôi đã nhìn thấy một căn biệt thự thuộc khu cảnh quan này.

Ở đây không có người, không có tiếng người cũng chẳng có hơi thở của loài người. Âm khí bao trùm nơi đây còn mãnh liệt hơn trước, tôi còn nghe thấy tiếng chim hót côn trùng kêu do âm khí phát ra.

Tôi chau mày, đánh giá chung quanh.

Biệt thự trống hoắc trong khu cảnh quan mang lại cho tôi cảm giác quen thuộc đến lạ kì.

Tuy kiến trúc loại này không hiếm thấy ở những khu du lịch, mà cũng không nhất thiết là khu cảnh quan du lịch, thôn trang đồng quê, biệt thự trên núi cũng sẽ có những kiến trúc tương tự.

Trịnh Ma Thiên từ dưới đất đứng dậy, kinh ngạc ngơ ngác quan sát xung quanh.

Anh ta cẩn thận gọi mấy tiếng, không nhận được hồi đáp, bèn bước tới vài bước để thăm dò.

Thân thể đã hoàn toàn hồi phục, không còn đau nữa.

Trịnh Ma Thiên dần bước nhanh hơn, chạy đến căn biệt thự gần nhất, gõ vào cửa chính.

Cánh cửa đang được khóa lại, không thấy ai trả lời.

Trịnh Ma Thiên không nản chí, đi quanh một vòng, thử cửa sổ ở tầng trệt. Nhưng nó cũng bị khóa trái, kính cửa mờ bụi, không nhìn thấy rõ bên trong.

Trịnh Ma Thiên đành đến một căn biệt thự khác.

Khoảng cách giữa các căn biệt thự không hề nhỏ, còn trồng thêm các luống cây xanh, cây gỗ cao lớn, có tác dụng che chắn tầm nhìn rất tốt, để bảo vệ không gian riêng tư cho căn biệt thự.

Ở giữa nơi được núi rừng bao bọc như thế này, không khí chắc chắn sẽ rất trong lành, lượn lờ trong không khí chắc chắn là sương núi chứ không phải khói bụi. Tôi cũng đích xác đã ngửi thấy không khí tươi mát của núi rừng. Nhưng loại không khí này lại không làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Tiếng chim chóc côn trùng, mùi của gió núi hoa ngàn, tất cả đều đang mang theo âm khí. Tôi không biết loại âm khí như vậy được hình thành như thế nào và con ma ấy ra làm sao, nhưng âm khí này đang làm không khí nơi đây trở nên quái dị đến tột độ. Phong cảnh dù đẹp cũng chẳng làm lòng người thư thái.

Trịnh Ma Thiên đã mò đến căn biệt thự thứ ba, nhưng tình hình vẫn như cũ.

Anh ta tức giận, chửi rủa ma nữ đã gặp trên đường, vì nghĩ cô ta đã gạt anh ta nhưng anh ta cũng không thể làm rõ được chân tướng vụ việc.

Anh ta không đến các căn biệt thự nữa, men theo con đường lớn giữa các căn biệt thự mà đi.

Phía trước, đường đi đã có thay đổi.

Con đường thẳng tắp đột nhiên mở rộng. Một quảng trường mô hình nhỏ hiện ra trước mắt tôi.

Trong đầu tôi như bùng nổ, lập tức nhớ lại cảnh mộng tôi đã cứu được Ngô Linh.

Đây là Quảng Nguyên…

Suy nghĩ này vẫn chưa dứt, thì tôi đã cảm thấy một nguồn lực rất mạnh đang kéo mình đi.

Ánh mặt trời xua tan sương mù, chiếu thẳng vào mặt tôi.

Tôi đã tỉnh giấc trên chiếc giường trong nhà mình.

Cảnh mộng kết thúc rồi.

Và suy nghĩ kia cũng đã định hình.

Khu nghỉ dưỡng trên núi Quảng Nguyên.

Nơi bị ma ám trong cuộc gặp gỡ lần đầu của Diệp Thanh và Ngô Linh!