Mơ sao?
Tôi sững sờ, cố gắng phân tích thật kĩ trạng thái của Trịnh Ma Thiên.
Anh ta vẫn là một hồn ma, âm khí đang tỏa ra trên người đã nặng hơn lúc nãy.
Vừa rồi tôi đã đi theo Trịnh Ma Thiên suốt một đoạn đường và cũng đã tận mắt chứng kiến cái chết của anh ta. Hoàn toàn chắc chắn, anh ta đã lấy la bàn ra, cho xe chạy về phía rừng cây, tự mình đi bộ trong rừng, cuối cùng là bị chính chiếc xe của mình tông chết. Tất cả những chuyện này đều thực sự xảy ra.
Nhưng bây giờ, Trịnh Ma Thiên đang ngồi trong xe, nhìn thấy điện thoại của mình đã có pin trở lại, đồng hồ đang hiển thị là trước lúc những chuyện kia xảy ra.
Lòng tôi chùn xuống, quan sát chung quanh lần nữa.
Những bóng núi đó vẫn là bóng núi, âm khí lan tỏa trong không khí cũng không hề thay đổi.
Trịnh Ma Thiên đã bình tĩnh trở lại, nổ máy xe.
Hình như anh ta vẫn còn ám ảnh, nên mở ra radio lên nghe đài.
Các kênh của chiếc radio này khá ít, có lẽ là do địa phương này không có bao nhiêu đài, cũng có thể vì thời gian không khớp với giờ phát sóng.
Trịnh Ma Thiên vừa lái xe, vừa điều chỉnh mấy lần.
Anh ta cho xe chạy rất chậm và cẩn thận.
Cuối cùng, có kênh đã xuất hiện tiếng người nói.
“…. Vừa rồi là giọng hát của Mia, ca khúc ‘Thật lòng yêu anh’, gửi tặng bạn nghe đài của chúng tôi là chị Lâm, chúc cho đám cưới vào cuối tuần này của chị thật vui vẻ. Mong chị nghỉ ngơi sớm, để giữ trạng thái tốt nhất, để thành một cô dâu xinh đẹp nhất. Một lần nữa xin được chúc chị, trăm năm đầu bạc với chồng, mừng cho duyên mới được hạnh phúc. Tiếp sau đây, chúng ta sẽ nghe một cuộc gọi của bạn nghe đài tiếp theo. A lô, xin chào ạ.”
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ.
Tôi không bao giờ nghe đài, nên không ngờ đang nửa khuya thế này mà nhà đài vẫn còn phát, hơn nữa vẫn còn bạn nghe đài gọi điện đến nữa chứ.
“Xin chào anh, Tiểu Phương.”
Trong loa vang lên giọng của một người đàn ông, nghe rất trẻ.
“À, chào anh, anh tên là gì ạ?”
“Tôi họ Vu.”
“Xin chào anh Vu. Anh có tâm sự gì muốn chia sẻ với chúng tôi không ạ?” Giọng của phát thanh viên Tiểu Phương trầm ấm, nghe ra còn mang một chút niềm hân hoan, vô cùng dịu dàng.
“Cuối tuần này tôi sẽ kết hôn.” Anh Vu nói.
Trịnh Ma Thiên ngồi trên ghế xe “chậc” một tiếng.
“Ồ, lại một người chuẩn bị kết hôn. Thật là trùng hợp. Cuối tuần này là ngày hoàng đạo tốt lành, hợp để làm đám cưới à? Hi hi, dẫu sao cũng chúc mừng anh nhé.”
“Không cần đâu. Tôi đâu có muốn kết hôn, tôi bị ép mà. Con đàn bà đó đã chơi tôi.” Giọng nói của người họ Vu đã không còn bình tĩnh, mà dần dần trở nên kích động: “Tôi và cô ta mới quen nhau có ba tháng, chưa tới ba tháng. Quen biết nhau là do một người quen giới thiệu. Một người họ hàng của gia đình tôi mai mối. Nhà cô ta vốn là hàng xóm mấy mươi năm của gia đình họ. Ông ấy thấy cô ta đã trưởng thành, nói cái gì cũng rất tốt, học hành cực giỏi, mới ở nước ngoài về lập nghiệp, còn được vào làm trong một tập đoàn đa quốc gia; người thì rất xinh đẹp, tính tình vui vẻ và lễ phép. Tôi và cô ta quen nhau, hẹn hò cũng cảm thấy cô ta rất tốt. Nhưng tôi đã bị lừa rồi. Quen nhau mới được một tháng, thì đã lên giường. Là cô ta chủ động, cô ta bảo ở nước ngoài quen như vậy rồi, hẹn hò đôi ba lần thì lên giường, để thử xem sao. Nếu trên giường không hợp thì không cần phải dây dưa thêm. Lúc đó tôi rất dị ứng! Ý cô ta là sao? Định làm phép thử à? Nghi tôi có vấn đề à? Dù chẳng ham hố gì, nhưng cũng đành phải vậy. Tất cả các phương diện, cô ta đều rất tốt, tốt hơn tôi nhiều. Bản thân cô ta cũng nói, muốn sớm tìm được một người đàn ông biết chăm lo cho gia đình. Tương lại cô ta định lấy sự nghiệp làm đầu, nên muốn nửa còn lại của mình chăm lo gia đình. Đối với tôi thì chuyện này không có gì, tôi đâu phải mẫu đàn ông nặng nề chuyện công danh. Gia đình tôi cũng rất bình đẳng, chưa bao giờ kì thị giới tính. Người này bận công việc, thì người kia chăm lo việc nhà nhiều hơn một chút. Vốn dĩ những chuyện này đều rất tốt. Chuyện chăn gối cũng rất ok. Thế là sau đó lại hẹn nhau lên giường mấy lần nữa. Rồi thình lình cô ta báo cho tôi biết, cô đã đã dính bầu. Rõ ràng là lần nào tôi cũng mang bao mà! Mỗi lần đều tuân thủ các biện pháp tránh thai rất tốt!”
Nghe đến đây, Trịnh Ma Thiên tỏ ra rất hứng thú, gật đầu tấm tắc, lầm bầm một mình trong xe.
Trong lòng tôi lại cảm thấy có gì đó khác thường, nhìn sững các con số trên màn hình tổng quát.
“Anh Vu này, anh nghi ngờ vợ sắp cưới của mình đang mang thai con của người khác, rồi đổ lên đầu anh à?” Tiểu Phương hỏi.
“Đúng! Không những vậy, từ lúc chưa bắt đầu quen nhau, cô ta đã chuẩn bị đổ vạ cho tôi rồi! Cô ta và gã đàn ông đó vẫn còn lôi thôi! Sau đó tôi nhờ người điều tra, bản thân thì theo dõi cô ta mấy ngày mới biết. Thằng đó còn đưa cô ta đi khám thai nữa! Hiện tại, gã chính là cấp trên của cô ta! Cô ta du học cái quần ấy! Từ thời đại học đã làm gái bao, bị vợ của gã kia phát hiện đánh cho một trận, không dám về nhà cũng chẳng dám kể cho gia đình biết. Thằng đó chỉ đưa cô ta đi xứ khác dưỡng thương thôi! Chưa bao giờ xuất ngoại! Trong tập đoàn đa quốc gia kia, cô ta cũng đâu phải làm công việc tri thức gì ghê gớm, mà chỉ là một cô tiếp tân! Đứng ở quầy tiếp tân! Cô ta chỉ toàn là gạt người mà thôi! Quần áo, ví, mỹ phẩm trên người cô ta đâu phải đến từ tiền lương, tất cả đến từ túi của thằng kia! Cô ta sinh một đứa con cho thằng kia, nhưng lại sợ vợ của gã, thế là lấy tôi ra làm bia đỡ đạn! Mẹ kiếp!”
“Mong anh bình tĩnh lại đi anh Vu.”
“Sao mà bĩnh tĩnh nổi? Trước mặt tất cả, cô ta đóng vai người tốt. Cha mẹ tôi bị làm lú lẫn luôn, sắp gọi cô ta là con gái đến nơi rồi! Bạn bè thân thích cứ ngỡ tôi may mắn kiếm được một cô vợ tốt cơ đấy! Bây giờ… bây giờ tôi thực sự chẳng biết phải làm sao… tôi không dám công bố ra. Vì nếu nói ra, tôi thật sự sẽ thành một thằng ngu. Bây giờ tôi chỉ muốn giết cô ta thôi! Tôi chỉ muốn giết cô ta thôi!”
“Anh Vu này, mong anh đừng quá kích động. Chuyện này cũng không phải là hết cách. Nếu anh đã biết nhiều chuyện như thế, thì trong tay ắt phải có chứng cứ đúng không? Chỉ cần một lời đối mặt nói rõ với người thân và bạn bè của anh, thì người bị lên án không phải là anh, mà là cô ta. Hạnh phúc dài lâu vẫn quan trọng hơn tiếng tăm một thoáng. Trước khi hôn lễ diễn ra, anh nên…”
“Chúng tôi đã đi đăng kí rồi, hiện nay đều theo phương thức này hết. Hôm nay cũng đã mời bạn bè người thân đến đãi tiệc.”
“Kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn được mà. Nếu anh có chứng cứ thì càng có đủ lý do để ly hôn hơn.”
“Ly hôn như thế thì vẫn lỗ, vì phải chia cho cô ta một nửa tài sản.” Trịnh Ma Thiên lầm bầm.
Tôi nhìn không chớp mắt màn hình hiển thị chung, đúng lúc trông thấy nó nhấp nháy một cái.
Các thông số bên trên có chỗ bị khuyết, hình như trên màn hình đã bị hỏng một vài điểm.
Tim tôi đập thình thịch.
“Tôi sẽ không để cho cô ta yên thân đâu. Ly hôn? Ly hôn sao mà đủ được? Cô ta chơi tôi một cú đau điếng, ly hôn là xong sao? Tôi đã có quyết định rồi…” Giọng của người họ Vu đã trầm xuống.
“Anh muốn làm gì vậy anh Vu? Mong anh bình tĩnh lại, đứng kích động quá. Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Đừng giết người, để rồi phải trả giá bằng nửa quãng đời còn lại.” Giọng của Tiểu Phương đã trở nên cấp thiết.
“Tôi không dại gì đem cuộc đời mình ra trả giá đâu. Tôi rất tỉnh táo. Tôi đã hỏi thăm rồi. Quốc lộ Quảng Nguyên, con đường đó anh có nghe bao giờ chưa?”
Tim tôi đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trịnh Ma Thiên quay phắt đầu lại, rồi vội vàng đạp phanh.
Giọng của người họ Vu mang theo vẻ huyền bí: “Con đường ấy có ma. Có rất nhiều người đều nghe kể rằng, còn đường đó ma quỷ lộng hành kinh khủng. Đi vào con đường đó, chỉ có đường chết. Cung đường đó thường xuyên xảy ra tai nạn, mấy năm trước đã cấm đi, nhưng cũng chẳng có ai quản lý. Bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đến đường Quảng Nguyên, rồi vứt ở đó. Các người có nghe rõ không? Bây giờ tôi đang lái xe đây. Con đường này vắng tanh, hiện tại cực kì yên tĩnh. Tôi lấy được tài khoản của thằng đó, gửi tin cho cô ta, để dụ cô ta ra, sau đó lại dùng tài khoản của cô ta để câu thằng đó. Hai đứa ngu này muốn ăn vụng trước khi cô ta kết hôn, còn cảm thấy như thế sẽ rất lãng mạn nữa. Kết quả là bị tôi nắm thóp hết. Ha! Cô ta còn qua mặt tôi nữa chứ, bảo muốn đi xem cảnh đêm trước khi kết hôn. Cô ta đâu biết rằng, tất cả là do tôi sắp đặt để dụ cô ta ra. Cô ta cứ ngỡ tôi là thằng ngu nữa cơ. Cô ta nghĩ tôi chẳng biết gì cả, vừa rồi còn gọi điện đến kênh radio của các người, chọn bài hát ‘Thật lòng yêu anh’. Ha ha ha ha…”
“Anh Vu…” Giọng của Tiểu Phương đã hoàn toàn bấn loạn.
Tôi cảm thấy da đầu tê dại.
Cảm giác đáng sợ này không phải đến từ câu chuyện của người họ Vu, mà vì tôi cảm nhận được luồng âm khí phát ra từ giọng nói của anh ta.
“Cô ta đâu có biết, tên gian phu của cô ta đang bị tôi nhét sau cốp xe.”
Trong loa vang lên tiếng xe đang chạy.
Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra không phải từ trong loa phát ra.
Tôi và Trịnh Ma Thiên đều quay cái đầu đã cứng đơ lại, nhìn ra đằng sau xe.
Đầu mút của đoạn đường ở phía sau, ánh sáng chói mắt của đèn xe đang chiếu tới.