Tôi hoàn toàn không phải đang nhìn thấy quái thú thật sự, mà chỉ là cảm thấy sự biến hóa của loại âm khí đó, tôi giống như bị rơi xuống hố băng, cả người đang chìm vào cảm giác hoảng sợ.
Tài xế bên cạnh tôi cũng vậy. Tôi không biết là anh ta có sở hữu năng lực đặc biệt, hay do luồng âm khí này quá mãnh liệt, khiến người bình thường cũng có thể cảm nhận được. Tóm lại, tôi đang kết nối tri giác với anh ta, nên cùng chìm vào nỗi sợ hãi.
Dẫu sao thì tôi cũng đã trải qua không ít chuyện, tuy tim đang đập mạnh, hơi thở hỗn loạn nhưng tôi vẫn đủ bình tĩnh ngồi yên trên ghế, chỉ là thần kinh đang căng như dây đàn.
Người tài xế thì đã hoàn toàn hoảng loạn, ngay lập tức đạp phanh, xoay vô lăng chuyển hướng, định chạy trốn con quái thú kia.
Nói thì lâu, nhưng sự thực diễn ra rất nhanh.
Đồng hành với tiếng phanh gấp chói tái, chiếc xe với tính năng cực tốt đã lập tức quay đầu 180 độ.
Trình độ cầm lái của tài xế rất điêu luyện, vừa quay đầu xong là đạp chân ga khiến chiếc xe phóng đi ngay.
E là anh ta cũng chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ bỏ chạy theo bản năng mà thôi.
Tôi nghe thấy tiếng hơi thở gấp gáp của anh ta không ngừng vang vọng trong xe.
Tôi quay lại nhìn đằng sau.
Rặng núi đằng sau xe không hề biến đổi, luồng âm khí kia phủ trùm trong núi, nhìn chòng chọc tôi như một con hổ đói. Nhưng nó không hề nhúc nhích.
Tôi lại quay trở về.
Đúng ra thì khi chiếc xe quay đầu chạy trở lại trên con đường cũ, thì phải đi thẳng về phía trước. Bởi vì vốn dĩ con đường này thẳng băng. Nhưng sau khi chiếc xe quay đầu, con đường trước mặt trở thành uốn lượn như thân rắn.
Tài xế vã mồ hôi, lầm bầm: “Sao lại như vậy… sao…”
Tôi bật chợt cảm nhận được gì đó, cẩn thận quan sát xung quanh, nhận thấy luồng âm khí kia không hề biến mất, chẳng những vậy, nó còn đang lan rộng ra.
Hệt như trời vừa nổi gió, thổi luồng âm khí đã tụ lại thành khối bay đến một chỗ xa hơn.
Tôi cố gắng tập trung tinh thần, chuẩn bị phát động năng lực bất kì lúc nào nếu bị tấn công.
Thế nhưng, tôi không hề bị tấn công.
Luồng âm khí kia đang lan rộng và không biết đã chui vào trong xe tự bao giờ.
Nó hệt như không khí, đâu đâu cũng có.
Tôi quay qua nhìn người tài xế.
Anh ta không hề để ý đến, vẫn đang thấp thỏm lái xe chạy đi.
Tôi vừa thấy khá hoang mang, vừa nâng cao cảnh giác.
Trong mắt tôi, người tài xế đã trở nên khác hẳn, anh ta không còn là một người sống nữa rồi.
Trong lúc vô tri vô giác, anh ta cứ thế chết đi.
Loại âm khí mạnh kinh khủng thế này, tôi chỉ từng gặp có một lần. Lần đó trong trò chơi “Nói thật hay mạo hiểm”, tôi đã gặp Khổ Thiền Đại Sư. Nhưng dù là Khổ Thiền Đại Sư thì muốn giết người vẫn phải ra tay. Khác biệt quá lớn với trường hợp này, nó chỉ cần dựa vào bản thân âm khí cũng đủ lấy mạng người ta. Không phải có ý muốn nói Khổ Thiền Đại Sư không làm được thế này, chỉ là ông ta sẽ không làm như vậy. Cái này khác hẳn tình huống Khổ Thiền Đại Sư bị người ta khống chế mà lạm sát điên cuồng.
Tôi có thể nhận ra, chủ nhân của luồng âm khí này chỉ muốn giết người mà thôi. Đơn giản là giết chết bất cứ ai đến gần, không cần lý do, không bàn phải trái.
Tôi lại quan sát xung quanh.
Núi non xung quanh khá nhấp nhô, nhưng không có đỉnh núi nào nổi bật để làm điểm tham chiếu.
Tài xế chưa nhận ra mình đã chết, nhưng đã phát hiện thấy sự khác thường của con đường.
Sau một hồi phóng như bay, anh ta đã tuyệt vọng giảm tốc độ lại, rồi dần dần dừng xe, gục đầu lên vô lăng, bấn loạn đập đầu lên vô lăng mấy cái.
Còi xe trên vô lăng bị chạm phải, phát ra âm thanh chói tai.
Tài xế thở hắt ra một hơi, ngồi thẳng người lên, run rẩy thò tay vào trong túi lục lọi liên tục. Và anh ta nhanh chóng mò ra một chiếc la bàn.
La bàn chuyên dụng thời hiện đại đương nhiên không giống la bàn đơn giản của thời xưa. Tôi không rành mấy cái này, chỉ thấy từng vòng từng vòng có đánh dấu khắc độ bên trên, mặt la bàn có lắp một chiếc đèn nhỏ, tự động bật sáng khi cảm ứng bóng tối xung quanh. Ngoài ra, mặt la bàn và kim chỉ nam cũng có ánh sáng huỳnh quang, khiến người ta dễ dàng nhìn rõ nội dung hiển thị bên trên.
Kim chỉ nam ở trung tâm không hề chuyển động hỗn loạn, mà lại chầm chậm chuyển cực bình thường, rồi nhắm về một hướng.
Tay tài xế nhìn la bàn, tâm trạng hình như đã bình ổn trở lại.
Tôi không cảm nhận được quá nhiều suy tư từ anh ta. Cảm xúc mãnh liệt mà anh ta từng có chỉ là hoảng sợ, còn trước đó và sau đó đều là “đầu óc trống rỗng”. Tôi không biết là do anh ta khắc chế bản thân phải bình tĩnh lại, hay vì một nguyên nhân khác.
Tài xế đặt la bàn lên đùi mình, khởi động xe trở lại.
Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước.
Anh ta thấy không an tâm, chốc chốc lại liếc nhìn chiếc la bàn.
Nhưng kim chỉ nam cực kì ổn định, chỉ nhắm về một hướng cố định.
Con đường ngoằn ngoèo trước mắt đang lệch dần qua một hướng khác.
Người tài xế khẽ nghiến răng, giẫm chân ga, chiếc xe liền ra khỏi đường nhựa, sau một hồi lắc lư, đã đi vào một con đường đất bên cạnh.
Những bãi đất trống hai bên đường, có thể trước đó là ruộng đồng, xa hơn nữa là rừng cây và sau đó là bóng đen của núi non.
Đèn xe rọi vào trong khu rừng, nên có thể nhìn thấy cây cối đang không ngừng đong đưa theo gió.
Không hề có tiếng lá cây sột soạt cọ vào nhau, mà chỉ nhìn thấy cây cối đang đong đưa. Cảnh tượng này rất quỷ dị.
Chiếc xe dựa vào hướng của kim chỉ nam, đến gần khu rừng và đã va phải nhánh cây đầu tiên.
Tài xế khá luống cuống, mặt mày tái mét.
Bây giờ tôi mới tiếp nhận được một số suy nghĩ của anh ta.
Anh ta cho rằng mình đã đi vào ảo cảnh, nên sinh ra ảo giác.
Đôi mắt và các giác quan khác đều đang lừa anh ta, nhưng la bàn thì không.
Nên anh ta đã lùi xe lại vài mét, giẫm mạnh chân ga phóng thẳng về phía cành cây kia, hy vọng làm vậy sẽ phá vỡ được ảo cảnh này.
Tôi thì không thấy đây đơn thuần chỉ là ảo cảnh.
Nếu các giác quan của một con người gặp trục trặc, thì làm sao phát hiện ra cảnh vật trên đường mà mình nhìn thấy là không đúng, hơn nữa kết quả trên la bàn mà mình đang xem có chắc là chính xác không? Chuyện này hoàn toàn vô lý.
Và quan trọng hơn chính là, ngoại trừ cảm nhận được âm khí, thì tôi chẳng còn phát giác ra thứ gì khác cả. Những gì tôi nhìn thấy không khác gì anh ta.
Nếu kim chỉ nam không bị con ma đó điều khiển, thì cảnh vật quanh đây cũng đã bị nó thao túng rồi.
Bất luận là trường hợp nào, thì một người bình thường, hay một con ma vừa mới sinh ra không thể nào có thể đột phá ra được.
Thanh bảo vệ trước đầu xe đã tông lên thân cây, phát ra âm thanh rất lớn.
Chiếc xe dừng lại, túi khí bung ra.
Tôi trông thấy thân cây kia lắc lư mãnh liệt, nhưng chẳng bao lâu đã ngừng lại.
Tài xế bị đụng nghiêng ngả, chiếc la bàn đang để trên đùi cũng đã rơi xuống dưới gầm ghế ngồi.
Anh ta từ từ lắc lắc đầu, gỡ túi khí ra, thở hồng hộc, rồi mò tìm la bàn.
Mất rất nhiều công sức mới tìm được, rồi cẩn thận quan sát thật kĩ kim chỉ nam.
Kim chỉ nam vẫn chỉ về phía trước, cũng chính là hướng mà nó đã chỉ lúc trước.
Mặt của tài xế đã đổi sắc, sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu bèn khởi động xe lần nữa.
Tôi không biết anh ta cứ bám theo cái hướng đấy, là do đã chắc chắn, là do tính cách anh ta như thế, hay là đã bị âm khí ảnh hưởng.
Anh ta xoay chìa khóa mấy lượt, nhưng động cơ hệt như đã hỏng, ót ét mấy đợt rồi, mãi vẫn chưa chịu nổ.
Anh ta buột miệng chửi đổng mấy câu, ngay lúc trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, thì càng chửi rủa lớn tiếng hơn nữa.
Thông qua ý thức của anh ta tôi đã hiểu ra, anh ta nghĩ những lời chửi bậy có thể xua đuổi được tà ma. Khái niệm này tôi cũng đã nghe được từ đâu đó. Ma sợ người ác, nếu tỏ ra hung dữ, chắc có thể xua đuổi được một số loại ma. Tôi không biết cái thuyết này có căn cứ trên phương diện quái dị và có tác dụng hay không, nhưng tôi có thể chắc chắn, cách này không hề đuổi được con ma ở chỗ này. Nếu một con ma ghê gớm như thế lại bị vài câu chửi bậy đuổi được thì thật là nực cười.
Tài xế chửi đến khản cổ khô môi, mới thấy khát và chụp lấy bình nước bên cạnh uống mấy ngụm. Anh ta khởi động xe lần nữa, nhưng nó vẫn không nổ. Sau khi chửi đổng thêm một tiếng nữa, anh ta ngồi thừ một lát, rồi lấy đèn pin từ trong hộc xe bên cạnh ra, rụt rè mở cửa.
Tôi cũng xuống xe theo, nhưng đi nhanh hơn anh ta một bước, vòng ra trước đầu xe để xem thử biển số.
Cũng là xe của Huy Châu, nhưng biển số thì khác.
Tôi thầm cảm thấy kì lạ, vừa ngẩng lên thì nhận ra chiếc xe này khác với chiếc xe mà tôi đã mơ thấy trong cảnh mộng khi nãy.
Không phải cùng một xe và cùng một người sao?
Là Nhậm Tì đó?
Nhưng Nhậm Tì chắc không có loại tính cách này.
Tôi đang âm thầm tiếp tục suy xét, thì tài xế đã kiểm tra dàn động cơ của xe rồi.
Nhưng thực ra cũng chẳng có gì để kiểm tra.
Thanh chắn trước của xe đã bị móp, nắp ca bô cũng bị lồi ra. Tài xế chật vật lắm mới mở được nắp ca bô, thì dàn máy đã phà ra vài cột khói. Sau khi mò mẫm một hồi, anh ta đành bất lực chửi thề vài câu.
Đèn trước của xe vẫn đang chiếu ánh sáng vào trong rừng cây, khiến những chiếc bóng cây đổ dài.
Tài xế nhìn khu rừng, nuốt nước bọt rồi bắt đầu luống cuống lục lọi trong túi. Lần này, anh ta không phải rút là một dụng cụ cứu sinh dã ngoại, mà lại mò ra một chiếc điện thoại di động. Anh ta mừng đến phát khóc, vội vàng bấm số gọi cứu hộ.
“Tôi đang trên quốc lộ Quảng Nguyên! Đúng, chính là con đường đi vào trong núi! Tôi biết, tôi biết ở đây vắng người. Tôi bị đụng xe rồi, các anh có thể chạy qua đây chứ? Định vị… trên xe không có. Định vị của điện thoại các anh thu được không?” Tài xế nói, rồi nhìn chiếc điện thoại của mình.
Là smartphone.
Tôi cảm thấy hoang mang.
Năm 2002 thì smartphone chưa hề phổ biến.
Hiện tại… là thời gian nào đây?