Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1244: Mã số 013 – Lái xe gặp ma (5)




Sáng sớm ngày 28 tháng 7 năm 2002, lái xe đến đường Lâm Khẩu. File video 01320020728.avi.

Độ phân giải trên màn hình không được cao, hình ảnh khá mờ. Nhìn chất lượng hình ảnh, thì có thể biết được video không được quay bằng dòng máy chất lượng cao, khá khác với các file video trước kia tôi xem của Thanh Diệp.

Trên màn hình là một con đường khuya, hai bên là hai dãy đèn đường, vô cùng sáng sủa, chiếu sáng toàn bộ cung đường rõ mồn một. Khoảng giữa hai trụ đèn chẳng qua chỉ lờ mờ một chút.

Bên đường là làn đi bộ và tường rào chung cư. Trên tường đang treo các bảng tuyên truyền đậm chất năm tháng. Không giống các bảng tuyên truyền thời hiện đại, được thiết kế cực kì nghệ thuật và đẹp mắt, còn trên những bảng tuyên truyền này là hình ảnh những nhân vật hoạt hình rất đơn giản, mang phong cách của hình ảnh thuyết minh trên các tờ báo thời cũ, màu sắc cũng rất ảm đạm, hoàn toàn được vẽ bằng màu nước nhạt. Khẩu hiệu bên trên cũng gợi cho người ta cảm giác của thời đại xưa cũ: “Không khạc nhổ bừa bãi”; “Không vứt rác bừa bãi”; “Không qua đường bừa bãi”…

Chiếc xe chạy chầm chậm, ống kính đặt ở giữa, nhắm thẳng con đường phía trước, những bảng tuyên truyền dần lùi lại đằng sau hai bên màn hình.

Các tòa lầu trong khu dân cư đều nhiều tầng, gần thì là các tòa nhà năm tầng, xa hơn còn có các tòa nhà bảy tầng có tường bao riêng.

Không có mấy nhà mở đèn, trong khu dân cư cũng không có đèn đường, nhìn vào tối như hũ nút. Các tòa nhà dân cư và cây xanh trong khu dân cư hệt như những con quái vật trong bóng tối.

Trên màn hình chỉ có tiếng xe đang chạy, không có ai nói chuyện.

Cứ thế trôi qua khoảng năm phút, đã đến một ngã tư. Đi tiếp, thì các bảng tuyên truyền đã mất, thay vào đó là các cửa tiệm nhỏ trên vỉa hè.

Hầu hết các bảng hiệu đều là cửa hàng tiện ích, cửa hàng thuốc lá, cửa hàng bánh mì… Không hề có chuỗi cửa hàng, xem ra đều là kinh doanh nhỏ lẻ của tư nhân. Lúc này, các cửa tiệm đều đã đóng cửa, cửa cuốn được kéo xuống. Mà bảng hiệu đều rất đơn giản, không hề có hộp đèn. Nếu như không có đèn đường, thì không thể nhìn rõ trên những tấm bảng ấy đề gì.

Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước, sau khi đi qua một ngã ba, cảnh vật trên màn hình đã có một vài thay đổi.

Từ phía xa xa, có thể trông thấy một bóng người đang đứng giữa đường.

Con đường này kể ra cũng không rộng lắm, gắng gượng cũng đủ cho hai làn xe, không có đường ngăn, không có đèn giao thông, không có biển chỉ hướng, còn bảng chỉ đường thì không được đầy đủ. Chỉ duy nhất có đèn đường là cực kì sáng, soi rất rõ cung đường.

Bóng người đó chỉ đứng giữa đường, không hề động đậy, trên người tỏa ra âm khí nhàn nhạt. Không thể nhìn rõ được diện mạo, chỉ có thể nhìn thấy quần áo trên người ông ta. Cả bóng người hệt như hình ảnh cắt ra từ một bức tranh do họa sĩ vẽ và không hiểu sao lại cùng một phong cách với các hình ảnh thuyết minh trên các tấm bảng tuyên truyền khi nãy.

Bóng người ấy chỉ hiện ra trong mấy giây, rồi hoàn toàn biến mất. Đèn đường không hề thay đổi, cảnh vật trên lề đường vẫn duy trì nguyên dạng.

Lưu Miểu huýt sáo một tiếng.

“Tìm ra rồi, cũng chẳng phải con ma ghê gớm gì.” Lưu Miểu nói.

“Vẫn chưa biến thành ma hoàn toàn.” Ngô Linh nói.

Chiếc xe tiếp tục tiến tới, vẫn duy trì tốc độ cũ.

Bóng người ấy lại hiện lên mấy lần nữa.

Chiếc xe đã tiến đến cực gần.

Và đúng ngay lúc này, trên màn hình chợt vang lên tiếng động cơ của một chiếc xe khác.

Bóng của chiếc xe cũng hệt như bóng của người kia, lướt qua một cái rồi mất, đèn xe vẽ lên màn hình hai đường vòng cung.

Cùng lúc đó, tiếng va chạm rất lớn vang lên.

Chiếc máy quay đang được dùng đích xác là kém xa những công cụ khác của Thanh Diệp. Chỉ trong âm thanh này, thì không thể nghe ra sự biến đổi nào của âm sắc.

Nhưng máy quay đã được di chuyển.

Nửa bên mặt của Ngô Linh xuất hiện trên màn hình. Cô ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe đã tắp sát lề và dừng lại.

Ngoài cửa sổ là hiện trường một vụ tai nạn.

Một chiếc xe hơi màu đen tông vào trụ đèn đường, đầu xe hoàn toàn biến dạng. Trụ đèn bị tông gãy đôi, thân trụ nặng nề đập xuống chiếc xe, khiến nóc xe lõm sâu xuống.

Chiếc đèn đường cửa trụ đó vụt tắt, những chiếc đèn khác cũng nhấp nháy mấy cái.

Máy quay được di chuyển, hình ảnh lắc lư một lát.

Trên màn hình vang lên tiếng mở cửa xe.

Đến lúc hình ảnh ổn định trở lại, thì bóng lưng của Diệp Thanh và Ngô Linh hiện ra.

Hai người họ đi về phía chiếc xe đã bẹp dúm.

Ống kính đang bám theo.

Khi đến thật gần, thì có thể thấy được những chi tiết thảm khốc của vụ tai nạn rõ hơn.

Trong xe chỉ có ghế tài xế là có người. Người cầm lái mình mẩy đầy máu, trên đầu cũng có máu chảy tràn xuống vùng mặt. Vô lăng thì ép vào ngực của ông ta, có thể nhìn thấy vùng ngực của ông ta đang bị lõm vào. Hai chân đang bị kẹp trong ghế ngồi, bị che khuất hoàn toàn.

Tài xế không chết ngay tại chỗ.

Có tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên từ trên chiếc ghế tài hỏng nát, lan ra khỏi cửa sổ xe.

Ông ta khẽ nhúc nhích một cái, nhưng ngay lập tức khựng người lại vì đau, phát ra tiếng kêu nho nhỏ, không thể nghe thấy.

Ngô Linh và Diệp Thanh chỉ thoáng quan sát tính huống của người lái xe một chút, rồi quay đầu lại.

Ống kính di chuyển theo.

Ngay bên cạnh họ, cũng chính là đằng trước đầu xe móp méo, có một bóng người đang đứng. Nhìn cách ăn mặc, thì đây chính là con ma đã xuất hiện trước đó. Vẻ mặt con ma không một chút biểu cảm, ánh mắt thất thần, đờ đẫn nhìn sững chiếc xe.

“Ông Triệu.” Ngô Linh kêu một tiếng.

Hồn ma vẫn không có phản ứng nào.

“Siêu độ đi.” Diệp Thanh nói.

Ngô Linh ừ một tiếng, rút từ trong túi ra một xấp bùa.

Cô ấy không hề dùng bật lửa, mà chỉ kẹp một lá bùa trên tay, đưa lên trước mắt, niệm một lời chú đơn giản. Lời chú vừa dứt, lá bùa tự bốc cháy, ánh lửa phát ra màu xanh nhạt, giống hệt lửa ma trong truyền thuyết.

Ngọn lửa tiếp tục cháy, dần dần biến thành một đốm lửa nhỏ.

Xấp bùa mà Ngô Linh đang cầm trên tay, tự động bay lên. Nhưng chỉ có một lá bay lên rồi sượt ngang qua đốm lửa nhỏ kia và tất cả biến thành một chuỗi đốm lửa nhỏ khác.

Cùng với những lá bùa đang bốc cháy giữa không trung. Thần sắc của hồn ma đã thay đổi.

Ánh mắt đã có thần trở lại, khuôn mặt của nó đã xuất hiện biểu cảm.

Ông ta chớp chớp mắt, nhìn về phía ống kính.

“Các người…” Hồn ma lên tiếng, giọng nói đầy ngờ vực.

“Ông Triệu, ông phải đi đầu thai rồi.” Ngô Linh nói.

Hồn ma thoáng nhìn Ngô Linh một cái, rồi xoay qua nhìn chiếc xe.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ông ta, chiếc xe đã dần dần tan biến. Trụ đèn ngã đổ lên trên chiếc xe cũng đã khôi phục lại nguyên dạng. Chỉ nghe thấy ông ta thở dài và gượng cười một cái, bóng của ông ta theo đó nhạt dần.

Lửa ma đã tan biến, không hề để lại tro tàn của những lá bùa, hồn ma cũng đã biến mất.

“Vậy là xong rồi?” Lưu Miểu hỏi.

“Ừ, một hồn ma không phiền phức chút nào. Chắc là do vụ tai nạn xảy ra quá nhanh, khiến ông ta không kịp nhận thức được.” Ngô Linh nói.

Video đến đây là kết thúc.

Ngày 28 tháng 7 năm 2002, kết thúc điều tra.

***

Tôi cảm thấy rất bất ngờ.

Vì đã rút phải một bộ hồ sơ đơn giản đến ngạc nhiên. Người của Thanh Diệp không mất bao nhiêu thời gian đã giải quyết xong sự kiện này. Toàn bộ sự việc không có chút nguy hiểm nào, kể cả bị một phen khiếp vía cũng không có.

Tôi lật lại bộ hồ sơ lần nữa, nhận thấy mình không hề bỏ sót điểm nào.

Điều này không hề khiến tôi thấy nhẹ lòng, trái lại còn khiến tôi bất an hơn.

Tôi không tin người của Thanh Diệp lại may mắn đến thế, nói cách khác là tôi không tin người ủy thác mà nhóm Thanh Diệp tiếp nhận lại may mắn đến thế. Toàn bộ sự kiện, ngoại trừ người tài xế đã chết từ rất lâu, thì chẳng còn thương vong nào khác.

Tôi ngẫm nghĩ, không khỏi tò mò lên mạng tra cứu thử.

Đường Lâm Khẩu là một tuyến đường nhỏ ở ngoại ô thành phố Từ Bộ, tỉnh Huy Châu. Tôi gõ tìm kiếm, nhưng chỉ thấy nó hiển thị trên bản đồ, chứ không có thông tin nào khác. Ở đây không có khu kinh doanh, khu dân cứ nổi tiếng nào, cũng không có sự kiện lớn từng xảy ra. Vụ tai nạn của Triệu Trì không được đăng báo. Có lẽ, vụ tai nạn như thế, trên toàn quốc mỗi giờ mỗi phút đều xuất hiện.

Tôi tìm những tin tức liên quan đến ma quỷ tác quái cũng không thấy.

Nếu là năm 2002, thì internet vẫn chưa phổ biến lắm, chắc sẽ không có ai phát tin tức trên các diễn đàn. Mà mạng xã hội lúc đó có lẽ mô hình sơ khởi còn chưa có, các thứ như blog cũng chắc chưa thịnh hành. Nên không có ai đăng tải thông tin chuyện ma quỷ ở chỗ mình cũng là chuyện bình thường.

Và cũng kể từ đó, những thông tin tương tự không hề xuất hiện, gần như đã chứng tỏ Thanh Diệp đã xử lý dứt điểm sự kiện này rồi.

Đáng lẽ tôi phải cảm thấy an tâm. Nhưng nhớ đến những ghi chép “huy hoàng” trước đây của Thanh Diệp, thì tôi chẳng thể nào tin đây là thật được.

Tôi suy nghĩ thì lại cảm thấy dở khóc dở cười, bây giờ tôi như một con ác ma khát máu, không nhìn thấy người chết thì không thấy vừa lòng.

Thở hắt một hơi, tôi gấp laptop lại.

Ngay mai cần dậy sớm đi làm, còn phải đến thôn Sáu Công Nông trực ban nữa.

Nghĩ đến chuyện di dời, nó cũng làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Công tác di dời giải tỏa không hề cấp bách, hiện tại lại càng rảnh rỗi hơn. Không chỉ chúng tôi, nhưng hộ nằm trong diện giải tỏa đều đã khá ngán ngẩm rồi. Có điều, đến lúc công tác ký kết giải tỏa chính thức bắt đầu, sẽ lại có chuyện phiền phức nữa.

Tôi nằm trên giường nghĩ ngợi, liệu có chờ được đến cái ngày công tác kí kết bắt đầu không? Không chừng trước đó thì cái thế giới này đã xong rồi.