Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1236: Rút lui




Chuyện của Lý Mặc Tiên chắc đã xong xuôi rồi, ít nhất là đối với chúng tôi.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Gã Béo và Trần Hiểu Khâu chia nhau lái xe rời khỏi hầm đỗ xe. Sau khi đến ngã tư thì hai chiếc tách nhau mỗi người một hướng.

Gã Béo đưa tôi về nhà, kế đó đưa Tí Còi và Tiết Tĩnh Duyệt về. Lúc tôi xuống xe, Tiết Tĩnh Duyệt ngập ngừng muốn nói gì đó.

“Sao vậy?” Gã Béo quan tâm hỏi.

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Tiết Tĩnh Duyệt lắc đầu: “Em cũng không chắc lắm. Nhưng cứ cảm thấy… hình như… vẫn chưa kết thúc…”

Câu nói này khiến tim tôi đập thình thịch.

Tiết Tĩnh Duyệt nhìn tôi mỉm cười: “Nhưng cho dù có chuyện gì nữa, thì không liên quan đến chúng ta đâu. Người của Thanh Diệp đã túc trực bên đó, cảnh sát cũng đã thu thập được chứng cứ phạm tội rồi.”

Tôi gật đầu, đóng cửa xe, nhìn Tí Còi vẫy tay rồi đứng nhìn chiếc xe của Gã Béo xa dần.

Tôi không về nhà, mà đợi đến lúc không thấy xe của Gã Béo đâu nữa, thì quay người đi đến trạm xe buýt.

Tôi đón xe đi thôn Sáu Công Nông, đi thẳng đến tòa lầu số 6, một mạch leo lên tầng 6.

Đây không phải là lần đầu tôi đến phòng nghiên cứu, nhưng có lẽ đây là lần tôi đi trong tâm trạng bình ổn nhất.

Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ trong không khí ở tầng 6.

Không phải trong không khí có nhiều âm khí hơn, mà là ở trên cầu thang, tôi đã cảm nhận được sự khác thường.

Tôi không dám nán lại mà đi thẳng lên trên, rút chìa khóa ra mở cửa phòng nghiên cứu.

Tiếng cửa kéo dài, âm thanh vang vọng trong tầng lầu.

Chân tôi không hề ngừng, bước chân vào bên trong, quay người đóng cửa lại ngay.

Lúc này, tôi mới dừng lại mọi động tác.

Tay tôi đè lên trên cánh cửa.

Tôi thở ra một hơi, quay người, nhìn về hai hàng ghế sofa đang nằm đối diện nhau, đi thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc.

Vừa ngồi xuống, tôi liền nói ngay: “Diệp Thanh, tôi muốn nói chuyện với anh.”

Không có ai trả lời.

Tôi bình tĩnh nói tiếp: “Chuyện này, bắt đầu lúc tôi phát hiện ra năng lực của mình, nhận thấy mục đích của anh, thì tôi đúng ra phải nói chuyện với anh ngay lúc đó rồi. Nhưng chúng ta vẫn chưa có lần nào nói chuyện cho rõ ràng. Trước đây anh có nói với tôi, chuyện duy nhất mà anh có thể làm lúc đó chính là tìm ra tôi. Lúc đó anh đã không nói thật đúng không? Có lẽ cái điều ‘tìm ra tôi’ mà anh nói, nó khác với cách tôi hiểu khi ấy. Anh không phải tìm ra tôi sau khi tôi vào Phòng Di dời, mà ngay lúc tôi còn nhỏ anh đã tìm ra rồi. Bằng không thì cũng là sau khi tìm ra tôi, thì mới có cái kế hoạch đó.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc ghế sofa trống đối diện: “Anh có thể vận dụng năng lực của tôi, thậm chí còn có thể thao túng trực tiếp năng lực của tôi trong những lúc tôi không hề hay biết.”

Khi tôi nói hết câu này, bên trong gian phòng vẫn rất yên tĩnh, không có một chút tiếng động.

“Anh không chỉ có thể thao túng năng lực của tôi, mà còn có thể vận dụng được năng lực của Lưu Miểu, thậm chí là của Cổ Mạch, Nam Cung Diệu, hoặc là của những người khác… Có điều anh không cho tôi biết chuyện này và cũng không cần thiết phải nói cho tôi biết loại năng lực này của anh.”

Trên ghế sofa đối diện đã xuất hiện vết lõm do có người ngồi.

Những điều tôi muốn nói vẫn chưa hết.

“Anh vận dụng năng lực của tôi còn thành thạo hơn cả tôi, cũng… mạnh mẽ hơn…” Tôi hít thở thật sâu: “Tôi không hiểu, đây đúng ra phải phương án tối ưu nhất của anh chứ; hay là, anh cần phải thỏa mãn một vài điều kiện nào đó, mới có thể làm được chuyện này? Tôi nghĩ, chúng ta có thể bàn bạc về nó. Thay đổi một chút phương thức hợp tác ban đầu. Tôi…”

Tôi há miệng, cười khan: “Tôi không làm được… mà cứ ngỡ là mình có thể làm được. Tôi cứ ngỡ mình là phương án giải quyết duy nhất, nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi. Không chỉ mỗi mình anh, mà người trong giới quái dị cũng đều có một phương án giải quyết mà nghe qua lại càng đáng tin hơn. Tôi thì không giống như các anh. Nếu không còn cách nào khác, thì tôi tình nguyện đi thử. Dựa vào cách nghĩ và năng lực của mình để giải cứu thế giới. Như Ngô Linh đã nói, sử dụng năng lực nhiều lần, rèn luyện thật nhiều thì sẽ mạnh hơn. Hoặc như Cổ Mạch nói, mọi việc cứ tùy duyên là được. Tôi… tôi muốn dùng năng lực của mình bảo vệ thật tốt người thân và cả bạn bè nữa. Năng lực của tôi đích xác là rất hữu dụng, tôi từng cứu em gái, từng cứu được A Quang… quả thật là tôi đã làm được vài chuyện. Thế nhưng… tôi không cách nào… không cách nào cứu được cả thế giới… Lần thứ hai rồi… mà tôi không có chút tiến bộ. Tôi cũng… không cách nào… Tôi cảm thấy rất khó xử… không biết phải làm sao…”

Mất đi sự xung động, mất đi sự nhạy cảm của tâm hồn, mất đi sự đồng cảm đối với người bị hại, khiến tôi cảm thấy bàng hoàng và bất an. Tôi rất sợ điều mà Cổ Mạch nói sẽ trở thành sự thật. Sau khi chết, tôi sẽ biến thành một con ác ma, tạo nên những thảm họa càng khủng khiếp hơn. Dù cho Diệp Thanh thừa sức để giải quyết tôi, nhưng trước khi anh ta giết tôi thì sao chứ? Tôi cũng không muốn mình có một cái kết cục bi thảm như vậy.

Thế nhưng, nếu cứ gìn giữ cái tâm tình như thế, thì tôi lại mất đi sự điềm tĩnh. Tôi sẽ lại đi cứu người một cách vô thức.

Nếu đổi thành một tình huống khác, tôi thấy chuyện bất bình ra tay tượng trợ, lấy điều thiện làm niềm vui, thì đó là một loại hành động rất đáng khen ngợi. Dù cho tôi sẽ hy sinh chính mình vì một người xa lạ và sẽ khiến cho người thân và bạn bè của mình đau buồn, tôi cũng cảm thấy tiếc nuối cho chính mình. Thế nhưng, tôi không hề hối hận.

Nhưng bây giờ, thì tôi đã hối hận rồi.

Năng lực đã mang đến cho tôi một nguồn sức mạnh không gì sánh nổi, nhưng nó cũng mang đến gánh nặng.

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch từng an ủi tôi, giọng điệu của họ khi ấy nhẹ nhàng như không, để cho chuyện ở phim trường nhẹ nhàng lùi vào quá khứ. Có lẽ họ cố tình làm thế, có lẽ là khoảng thời gian họ làm việc trong Thanh Diệp, đã chứng kiến quá nhiều cái chết, nên suy nghĩ thoáng hơn. Cái giá tất yếu, hy sinh tất yếu, đều là những thứ họ có thể chấp nhận được. Mặc dù cái “tất yếu” này chỉ đơn giản là vì để làm mạnh lên thực lực của một người nào đó.

Nhưng tôi lại không thể nào chấp nhận được chuyện đó một cách thản nhiên.

Tôi sẽ phải cần đến bao nhiêu cái “tất yếu” như thế, mới có thể đạt đến trình độ thành thục khống chế được năng lực của chính mình?

Đây không phải là sự hy sinh của chính tôi, mà là nó được đổi bằng mạng sống của những người xa lạ!

Lấy sinh mạng của người khác để rèn luyện chính mình, tôi không thể ung dung tự tại nổi.

Nếu là trước đây, thì khi tôi rơi vào thế bất khả kháng, còn người của Thanh Diệp cũng chỉ bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ đã thay đổi phương án, hơn nữa còn là thay đổi phương án của hai bên.

“Tôi có thể giao sức mạnh lại cho anh.” Tôi nhìn về chiếc ghế sofa đối diện: “Anh có thể sử dụng sức mạnh của tôi, để thay đổi cái thế giới đang sụp đổ này.”

Đây chính là phương án tốt nhất, một phương án vẹn toàn cho cả hai bên.

Dù cho Diệp Thanh có thất bại, thì vẫn còn phương án của giới quái dị để cứu vớt thời cuộc.

Một bên là chủ nghĩa anh hùng cá nhân, bên kia lại là tập hợp của sức mạnh tập thể.

Tôi không biết bên nào tốt hơn, nhưng có thể chắc chắn là bên nào cũng không nên có chỗ cho tôi, khiến tôi nhảy vào kéo chân sau.

Người đang ngồi đối diện không nói tiếng nào và cũng không thay đổi tư thế.

Hình như anh ta đang suy ngẫm tính khả thi của chuyện này.

Tôi im lặng chờ đợi.

Tôi biết, làm như thế là hèn nhát và tự biến mình thành một kẻ đào ngũ.

Nhưng vốn dĩ tôi không phải binh lính.

Tôi chỉ là một người bình thường bị cuốn vào chuyện này.

Tôi cũng giống như rất nhiều đồng loại, chỉ là một người bình thường có năng lực đặc biệt.

Điểm này, tôi hoàn toàn khá biệt so với những người như Diệp Thanh và Mộc Ca.

Tôi chỉ muốn thoát ra.

Tôi không muốn ở lại chứng kiến những cái chết có nguyên nhân từ sự vô năng của mình.

Bất luận đó do tôi không cứu được hay là bị tôi hại chết.

Tôi khẽ nhắm mắt lại.

Cộp cộp!

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy vết lõm trên ghế sofa khẽ thay đổi, hình như có người vừa chồm mình tới trước, rồi lại dựa ra sau.

Tôi cúi mặt nhìn lên bàn trà.

Mặt kính trên bàn đã xuất hiện những vết nứt da rùa. Trên đó đang đặt hai chiếc móng tay nhuốm máu. Trên móng tay, bông hoa đỏ chói đang nở.

Đây chắc hẳn là móng tay đã bị rút ra của Lý Mặc Tiên. Thế nhưng tại sao Diệp Thanh lại lấy cái thứ này? Và trên chúng cũng hoàn toàn không có âm khí.

Tôi ngạc nhiên nhìn về ghế sofa đối diện.

“Đợi đó.” Diệp Thanh ném lại cho tôi hai chữ.