Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1227: Vụ án bắt cóc (1)




Giọng điệu của La Vĩnh Hoa hệt như giọng độc thoại của nhân vật trong phim, khiến tôi nghe thấy mà không khỏi thất thần, nhưng lại không bị lây nhiễm nổi sợ hãi mãnh liệt của anh ta. Nhưng những gì anh ta nói khi chui vào tai tôi, tôi điều hiểu hết. Cái “hiểu” này khiến trong tôi sinh ra một nỗi sợ khác hẳn với anh ta.

Đúng như tôi suy đoán khi nãy và cũng như Tháng Mười đã nói, La Vĩnh Hoa có liên quan đến vụ án bắt cóc Lý Mặc Tiên.

Ban đầu, La Vĩnh Hoa không hề quen biết hot girl trên mạng – Lý Mặc Tiên. Lúc đó anh ta đang đi học, cha thì đã mất và cũng vì cái chết của cha mà mẹ anh ta trở nên điên loạn. Còn dòng họ thân thích thì tránh gia đình anh ta như tránh tà. Chuyện này thực ra cũng không thể trách được. Tuy gia đình La Vĩnh Hoa là đối tượng bị hại, nhưng cái chết của cha La Vĩnh Hoa vẫn quá ư thảm khốc và cũng vô cùng khủng bố. Người bình thường đối với một người bị trúng tà, bao giờ cũng muốn tránh xa.

Và La Vĩnh Hoa không có chút bất mãn nào đối với hiện trạng đó.

Anh ta kể lại bằng một giọng điệu vừa sợ hãi vừa hưng phấn: “Tôi thường đến một con sông gần nhà chơi. Con sông đó không ít tôm cá, có cả ếch nhái, tôi còn bắt được cả ốc nữa. Tất cả đều rất dễ bắt. Men theo một cây cầu đi xuống, là có thể đến được bãi sông, sau đó đã có thể bắt được những thứ đó. Tôi… tôi dùng chúng để làm thí nghiệm rất lâu, nhưng không giống con người… những con vật đó vẫn không giống con người. Nhưng tôi không đụng vào con người được. Không còn cách nào khác, vì lúc đó tôi còn quá nhỏ. Cha của tôi chết như thế, mẹ tôi thì điên điên dại dại, họ hàng không ai thèm để mắt, trẻ con hàng xóm cũng bị người lớn cấm không cho qua lại.”

Nói đến đây, sắc mặt của La Vĩnh Hoa trở nên đau khổ buồn bã và cũng oán hận.

Tôi cảm thấy mình hoàn toàn bình thản trước ác ý mà La Vĩnh Hoa đang bộc lộ ra.

Chỉ nghe anh ta kể tiếp: “Hôm đó, cũng ở ngay chỗ đó, tôi ngồi xổm dưới chân cầu để câu cá, lúc đó cũng đã muộn rồi. Trong đầu tôi không ngừng nghĩ đến những bùa chú kia mà quên hết mọi thứ xung quanh, đến lúc tôi nghe thấy tiếng nói thì trời đã tối đen. Trên cầu chẳng có ai, mà chỉ có một chiếc xe chạy ngang qua. Tôi nghe thấy giọng nói của họ, có tiếng khóc của phụ nữ và cả tiếng đánh mắng của đàn ông. Họ có nói một câu… nói là ‘Không được thì giết quách đi cho rồi.’ Tôi liền cảm thấy… có lẽ đây là cơ hội… Tôi không thể nào đuổi kịp chiếc xe đó, nhưng tôi nhớ biển số xe. Tôi đi tìm rất lâu, mới tìm được chiếc xe ấy trong một khu dân cư gần đó. Chỗ đó là một khu ổ chuột, nhà cửa đều cũ nát, vốn dĩ chỉ có mấy tòa nhà, sau đó có nhiều người đã xây dựng trái phép thêm. Bên đó cực kì phức tạp, đa số là dân xứ khác lên thành phố làm thuê. Tôi kiếm được chiếc xe, nhưng không tìm được người. Tôi theo dõi mấy ngày trời, cuối cùng cũng đã nhìn thấy chủ nhân chiếc xe, rồi sau đó lại âm thầm đi theo ông ta…”

La Vĩnh Hoa liếm mép: “Tôi đã tìm ra căn nhà mà họ dừng chân. Trong khu ổ chuột ấy, đường nằm giữa các dãy nhà đều rất tối. Trên đỉnh đầu đầy ban công xây lan ra, còn có cả nhưng sào phơi đồ và quần áo nữa. Trên đường còn có những bồn rửa tay, ống nước do các hộ dân hai bên đường bày ra. Có người còn chiếm đường, dựng hẳn một căn nhà trái phép. Tôi đi lại trong khu đó, đều có thể nghe thấy âm thanh vang ra từ trong những ngôi nhà hai bên đường, rõ mồn một. Nhưng nghe rõ như thế mà chẳng ai phát hiện ra hết. Tôi đi về cái chỗ mà mấy người đó ở những mấy lần, suốt mấy ngày đều như thế. Tôi nghe thấy rất rõ, họ là tội phạm bắt cóc, không phải vì tiền, mà vì một thứ gì đó tương tự như trò chơi. Họ không có hứng thú với tiền bạc, cốt là để chơi mà thôi.

Tôi rùng mình một cái, nhớ đến nội dung các bài báo liên quan đến vụ bắt cóc Lý Mặc Tiên.

Lúc đó, Lý Mặc Tiên đang quay trực tuyến mình chơi một game chủ đề bắt cóc. Trò chơi đó để người chơi vào vai tội phạm bắt cóc, tìm đủ mọi cách để hoàn thành vụ bắt cóc, đồng thời ngăn cản người bị hại trốn thoát. Mô thức của trò chơi này rất thú vị, trở thành một game cực hot khi mới ra. Mà kết cuộc của trò chơi này rất đa dạng, nhưng hầu hết là người chơi đều thất bại. Lúc Lý Mặc Tiên tiến hành livestream, vẫn chưa có người chơi nào hoàn thành toàn bộ trò chơi, ngăn không cho người bị hại là các NPC trốn thoát, lấy được tiền chuộc và thoát khỏi tay của cảnh sát NPC. Sau khi vụ án bắt cóc Lý Mặc Tiên trở thành một đề tài nóng bỏng, thì công ty trò chơi đã dính vào một cơn bão dư luận, trong tất cả các kết cục của trò chơi được công bố ra, cũng không có nội dung nào đề cập người chơi thắng lợi và thoát được. Các tội phạm bắt cóc trong game tất nhiên sẽ bị trừng phạt, còn trong đời thực thì lại không hẳn là vậy. Cũng vì cơn sóng gió này, mà cuối cùng công ty trò chơi đã phải đình chỉ phát hành phiên bản game đó, khiến nó bị “đột tử”, rút lui khỏi thị trường.

Lúc xem những bài báo này, tôi không mấy đồng tình với làn sóng dư luận đó.

Một người đã cố tình làm chuyện xấu, sẽ không vì một vài nguyên nhân mà đột nhiên hướng thiện. Người không biết làm chuyện xấu thì cũng sẽ không vì một vài trò chơi mà đi thể nghiệm việc phạm pháp.

Hành vi phạm tội của tội phạm không thể quy trách nhiệm cho trò chơi được và có nhiều khi cũng không thể quy trách nhiệm cho bất kì nguyên nhân gì.

Nhưng khi nghe La Vĩnh Hoa nói như vậy, tôi vẫn cảm thấy xúc động, có chút thổn thức và đồng cảm với Lý Mặc Tiên.

La Vĩnh Hoa không nhìn thấy tôi, lầm bầm một mình: “Và thế là tôi chờ đợi, thầm nghĩ mấy người đó có thể sẽ giết người rồi vứt xác. Đến lúc đó, tôi… tôi đã có thể nhặt về… nhưng mãi mà họ vẫn chưa hành dộng, cô gái kia cũng không có động tĩnh gì, khiến tôi khá sốt ruột. Tôi đã tra thử, trên mạng không có bài báo nào nói đến vụ án bắt cóc. Lúc họ nói chuyện với nhau, cũng không nhắc đến chuyện này. Hình như họ hy vọng cô gái kia có thể tự mình trốn thoát, nhưng cô ấy lại chẳng có cách nào cả. Đến bây giờ cảnh sát cũng không hề chú ý đến họ. Chắc là sau này họ đã nghĩ ra cách gì đó. Về sau khi tôi đọc được các bài báo trên mạng, thì mới biết cô gái đó là ai. Nhưng báo đã đăng đến mấy ngày rồi, mà họ cũng không có động tĩnh gì mới. Tôi đợi hết nổi rồi… tôi đã suy nghĩ rất lâu…”

La Vĩnh Hoa mỉm cười đắc ý: “Tôi không báo cảnh sát. Vì nếu cảnh sát đến, thì có thể họ sẽ không thoát được. Mà nếu như cảnh sát khám xét, thì cái xác mà họ vứt lại, cũng không đến lượt tôi nhặt. Tôi đã bỏ ra mấy ngày trời để lục lọi những bài báo đó, đồng thời còn tìm kiếm các bài viết được đăng trước đây của cánh nhà báo. Sau mấy ngày, tôi đã tìm được một phóng viên. Hắn ta ưa thích đề tài bới móc đời tư của người bị hại, ưa thích đăng tin giật gân, để tạo sự chú ý lớn. Hắn thường xuyên gây ra những vụ việc như thế, có cái thì bịa đặt, có cái thì bóp méo sự thật để bôi nhọ. Nhưng hắn ta lại rất kiêu ngạo. Tôi bèn gửi thư nặc danh cho hắn, gửi đến mấy bức như thế, còn đính kèm vài tấm ảnh nữa. Tôi không chụp cô gái đó, mà chụp đám tội phạm bắt cóc và xe của họ. Tôi cố hết sức để viết cho thật tường tận về vụ việc. Tôi còn giả dạng mình làm người ở sát vách, vì quá sợ hãi nên chẳng biết phải làm sao. Tôi còn tư vấn hắn nếu báo cảnh sát thì phải trình bày thế nào. Và hắn đã tin. Tôi nhìn thấy hắn mò đến khu ổ chuột. Nhưng lần đó, chắc chỉ là đi tiền trạm thôi, hắn đã xác nhận được vụ bắt cóc là thật. Tôi còn cố tình gây ra một vài động tĩnh để đám bắt cóc biết là họ đã bị bại lộ, phóng viên đã phát hiện ra rồi. Quả nhiên, họ đã đổi hướng! Họ sợ hãi, muốn chuyển chỗ, còn muốn giết người diệt khẩu nữa! Tôi lấy điện thoại của mẹ mình, mở phần mềm dẫn đường, rồi lén gắn lên xe họ. Sau đó men theo hướng dẫn của phần mềm đó, tìm ra căn cứ mới của họ. Đó là một gian nhà đang tạm dừng thi công. Tôi đã điều tra về trò chơi mà họ hay nói đến. Trong đó, bọn bắt cóc sẽ đem người bị hại đến một xã khu trước, sau đó mới chạy trốn đến một gian nhà hoang. Có lẽ họ đã cố tình tìm đến cái chỗ đó. Tôi còn đang chờ đợi họ sẽ giết người diệt khẩu, rồi có thể sẽ dựa vào trò chơi mà vứt xác. Nhưng không ngờ, sau khi dời đến chỗ đó, có người trong nhóm muốn rút lui. Họ đã tranh cãi một trận, cuối cùng quyết định giết con tin rồi vứt xác. Chẳng biết là họ đã ném cái xác ở đâu, tôi đã bỏ ra mấy ngày để tìm. Cuối cùng, tôi đã tìm được!”