Tìm người hay tìm ma đều rất tốn thời gian.
Trước đây, trong quá trình xử lý vụ việc, Thanh Diệp cũng vì chậm trễ, không tìm ra mục tiêu, mà không thể không thất bại.
Nhưng lần này, xem ra mục tiêu rất rõ, nên muốn tìm được người cũng không tính là khó. Ba người chúng tôi đều tỏ ra bình tĩnh. Lòng tôi cũng đang rất thoải mái.
“Mất nhiều thời gian lắm không?” Tôi hỏi.
Tôi chủ yếu là lo chuyện Huỳnh An Tâm sau khi chết trong trường sẽ biến thành ma, rồi gây ra những chuyện chẳng lành.
Ngô Linh lắc đầu: “Chắc không lâu đâu.”
Cô ấy không hề cho tôi một con số cụ thể và tôi cũng biết cô ấy không thể nào cho tôi một câu trả lời chắc chắn được, nên chỉ có thể dằn chuyện này xuống thôi.
Lúc bấy giờ, chợt đèn báo trên laptop của Nam Cung Diệu nhấp nháy, rồi hiện ra một màn hình trình chiếu.
Tôi nhìn thấy đó là video lấy từ camera quan sát, nội dung chính là phòng bệnh của Chử Lan.
Chuyện này khiến tôi không khỏi liếc mắt qua nhìn ba người họ một cái.
Sao mà khéo như vậy? Nam Cung Diệu đã chuẩn bị phần mềm gì đó trước rồi sao?
Quách Ngọc Khiết kinh ngạc la lên.
Tôi di chuyển sự tập trung của mình lên video, cau mày.
Chử Lan vẫn đang bị trói trên giường bệnh. La Vĩnh Hoa đi vào, hình như chuẩn bị đút thức ăn cho Chử Lan. Năm hồn ma nữ đang tụ tập bên cạnh Chử Lan.
Trong video truyền ra một chuỗi âm thanh.
Nam Cung Diệu phóng to âm thanh lên.
“…. Sắp xong rồi. Hôm nay anh sẽ đi tìm Mao Tiểu Lệ. Xin lỗi vì đã để em đợi lâu. Hôm qua anh tăng ca nên bận quá.” Giọng nói của La Vĩnh Hoa rất ngọt ngào, nhưng vẻ mặt thì có chút tà khí.
Tôi rất bất ngờ.
Đây là thiết bị mới của nhóm Thanh Diệp, hay là đã chọn lựa một phương án hành động khác?
Tôi quan sát ba người họ, cũng không biết họ diễn xuất quá giỏi hay đó là biểu hiện thật.
“Đây có phải là…” Tí Còi chỉ tay lên màn hình.
Thần kinh tôi lập tức căng lên như dây đàn.
“Lâm Kỳ chưa thông báo với các cậu sao?” Ngô Linh bình tĩnh đặt câu hỏi.
Tí Còi đáp, giọng điệu cũng rất bình thường và còn kèm theo sự thổn thức và lo lắng. Có lẽ, thổn thức, xót xa là đối với Chử Lan, còn lo lắng là đối với cô bạn gái cũ.
Tốt lắm!
Tí Còi chẳng nghi ngờ chút nào cả.
“Hôm nay chúng tôi chuẩn bị giải quyết vụ này, chỉ đợi La Vĩnh Hoa đi vào phòng bệnh. Dụng cụ đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Ngô Linh đứng dậy, lấy trong chiếc ba lô bên cạnh ra một con búp bê.
Con búp bê này nhìn vào rất giống với búp bê nho nhỏ trong các cửa hàng, một bé gái cỡ sáu mươi centimet, mái tóc vàng óng được tết thành hai chùm đuôi ngựa ở hai bên, mắt và môi đều có trang điểm. Có vẻ khá rẻ tiền, quần áo đi kèm cũng rất sơ sài đơn giản.
Trong tôi đang trào ra một cảm giác thật khó tả.
“Chỉ có cái này?” Tí Còi tò mò.
Ngô Linh rất điềm tĩnh: “Thời gian quá gấp, nên đành mua luôn ở siêu thị trong này.”
Gã Béo “ồ” một tiếng, ánh mắt di chuyển qua thùng rác.
Trong đó đang có một cái hộp rỗng. Hoàn toàn khớp với lời của Ngô Linh, mua trong siêu thị của bệnh viện một con búp bê là “sự thực”.
“Với lại chất liệu này rất dễ thấm màu.” Ngô Linh vừa giải thích, vừa lột ngay chiếc áo rẻ tiền của con búp bê ra, rồi lấy từ trong ba lô một cây bút nhớ.
Đáng lẽ là bút nhớ màu đen, nhưng lại viết ra mực màu vàng kim.
Kì lạ là, những chữ bùa chú màu vàng đó lát sau lại biến thành màu đen, in trên lưng của con búp bê.
“Mọi người định làm gì vậy?” Quách Ngọc Khiết hiếu kỳ hỏi.
“Đem sức mạnh của lời nguyền chuyển vào trong thân thể con búp bê này. Đến lúc đó, thứ hàm chứa lời nguyền chính là nó, những người kia sẽ được giải thoát.” Ngô Linh nói.
Cô ấy cầm con búp bê lên, đặt trán nó chạm vào trán mình, nhắm mắt niệm gì đó.
Nam Cung Diệu nhìn màn hình một cái rồi nói: “Hình như cậu ta chuẩn bị rời khỏi, để tôi đi ngăn lại.”
“Có cần tôi đi cùng không?” Quách Ngọc Khiết tốt bụng đề nghị, cô ấy còn thoáng khoe ra cánh tay mảnh mai của mình: “Yên tâm đi, tôi mạnh lắm. Nếu gã khăng khăng đòi bỏ đi, thì tôi có thể ngăn gã lại.”
Đôi mắt đằng sau gọng kính của Nam Cung Diệu lóe lên một nụ cười.
Tí Còi lí nhí nói: “Như vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao? Trong phòng đó có đến năm con ma nữ lận mà?”
“Lâm Kỳ chẳng phải đã nói rồi sao? Chỉ có họ có liên quan đến cái người làm lời nguyền gì đó thôi, còn đối với người ngoài thì vẫn bình thường.” Quách Ngọc Khiết nói.
Tôi cũng nghĩ vậy.
Có lẽ vì thế mà cảm nhận của tôi về toàn bộ chuyện này rất trì độn và cũng chẳng có bao nhiều đồng cảm cùng lo lắng.
Tôi bất giác bắt đầu phân tích về mình, hơn nữa còn đang kiếm cho mình một lời biện hộ.
Tôi không hề muốn mình trở thành một con người vô cảm.
Đổi lại lúc trước, thì chai lì, máu lạnh… đối với tôi chỉ là một từ ngữ. Tôi không có ước mong mãnh liệt, rằng mình sẽ trở thành một người cực kì tốt bụng và nhiệt tâm. Tôn trọng luật pháp, tôn trong lương tâm của chính mình, nhiêu đó là đủ. Nhưng bây giờ, tôi lại mong sao nội tâm mình phong phú hơn một chút. Đây cũng chẳng phải là “muốn mình tốt hơn” gì cả, mà chỉ là không muốn mình biến thành ác ma trong tương lai. Gìn giữ trái tim của một con người, có ý nghĩa rất quan trọng với tôi sau khi tôi chết đi.
Nghĩ đến đây, tôi nhận ra mình đã chấp nhận được sự thật được định sẵn là mình sẽ chết. Cũng chẳng phải được chết già một cách bình thường vào mấy mươi năm sau này, mà là chết trong một tai nạn thảm khốc nào đó trong vài năm sắp tới.
Điều này khiến tôi không khỏi xoa vùng trán.
Cổ Mạch lên tiếng: “Ý thức cậu đã mơ hồ, sắp đi vào cảnh mộng à?”
Tôi ngơ ngác, nhìn qua anh ta.
Sau khi mắt của hai bên chạm nhau, tôi mới nhớ ra. Kế hoạch được chốt lại sau cùng là tôi sẽ giả vờ đi vào cảnh mộng, giữ Tí Còi ở lại đây, xem Ngô Linh làm phép thuật. Nhóm của Ngô Linh sẽ tìm cơ hội để tạo ra một lý do, khiến Tí Còi tin là tôi đang gặp trục trặc trong cảnh mộng. Trong tâm trạng lo âu và sốt ruột, thì mức độ kỳ vọng vào pháp thuật của Ngô Linh có thể thành công của Tí Còi sẽ mãnh liệt hơn.
Kế hoạch này sơ sài và đơn giản, điều cốt lõi và tiên quyết là tùy cơ ứng biến. Người của Thanh Diệp rất tự tin vào khả năng ứng biến tại chỗ của mình. Tôi thì lại tin tưởng vào tính tình của Tí Còi, chắc chắn cậu ấy sẽ phản ứng theo kịch bản được soạn sẵn. Bởi vì cậu ấy có đủ sự quan tâm dành cho tôi. Đối với điểm này, tôi cảm thấy khá day dứt.
Nhưng bây giờ, giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ đã thành công. Tí Còi đã chịu ở lại trong phòng bệnh và sẽ chứng kiến màn làm phép của Ngô Linh kết thúc. Có cần phải cho cậu ấy một sự kích thích nữa hay không đây, tôi đang do dự điều này.
Tôi không muốn lợi dụng sự quan tâm của Tí Còi dành cho tôi mà đi tính toán cậu ấy.
Tí Còi lo lắng nhìn tôi: “Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
Cậu ấy không phải lo vì tôi sắp vào cảnh mộng, mà lo vì vẻ mặt của tôi.
Gã Béo cũng đang tỏ vẻ lo lắng.
Điểm này thì tôi rất chắc chắn. Chúng tôi làm anh em tốt bao nhiêu năm rồi, nên ở phương diện này chúng tôi rất hiểu nhau. Đương nhiên, sự thấu hiểu nhau này không phải do thời gian mài dũa mà có, mà thật sự là chúng tôi rất có duyên với nhau, vừa gặp đã thân, thời đại học vừa thấy nhau đã cảm thấy gần gũi, rồi nhanh chóng trở nên tin tưởng không giấu giếm nhau điều gì. Đến lúc tôi dính líu vào sự tình của Thanh Diệp, thì bí mật chung và những nguy hiểm đã cùng nhau đối mặt, càng khiến tình cảm anh em này tăng lên gấp bội.
Tôi nhìn ánh mắt của hai người họ xong, chỉ biết khe khẽ cúi mặt.
Tôi có thể nhìn thấy tâm tư của họ và họ cũng vậy, nên tôi không đủ tự tin để diễn xuất trước mặt họ.
Tí Còi lại kêu lên một tiếng và lần này còn lo lắng hơn.
“Có lẽ cậu ta đã cảm nhận được gì đó. Bây giờ có thể cậu ta đã không còn nghe thấy tiếng của các cậu, tất cả những gì nghe được và thấy được đều nằm trong phạm vi của cảnh mộng rồi.” Giọng của Cổ Mạch chui tọt vào tai tôi.
Tôi cảm thấy thân thể mình đang được ai đó đỡ lấy.
Tí Còi và Gã Béo đều đang ở bên trái, còn người đang đỡ lấy tôi từ phía bên phải… hướng đó chỉ có thể là Cổ Mạch mà thôi.
Giọng điệu, ngôn từ của anh ta đều rất tự nhiên, chẳng có chút nào của sự diễn xuất cả.
“Tôi và Quách Ngọc Khiết sẽ qua bên đó.” Nam Cung Diệu nói.
Quách Ngọc Khiết đang ngơ ngơ ngác ngác, hình như còn muốn hỏi thăm tình trạng của tôi.
Giọng Tí Còi đã át mất tiếng bước chân đang xa dần của Nam Cung Diệu và Quách Ngọc Khiết: “Thế này không sao chứ? Lời nguyền đó không nguy hiểm đối với người ngoài chứ?”
“Nếu lời nguyền đó không biết có người muốn ngăn cản nó…” Cổ Mạch thong thả nhẹ nhàng nói.
“Anh…” Tí Còi đã nổi cáu.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trong phòng bệnh chợt yên lặng một mát, chỉ có tiếng niệm chú của Ngô Linh là không bị gián đoạn.
“Ai vậy?” Cổ Mạch hỏi.
“Hình như các vị đang muốn tìm tôi.” Một người đàn ông trả lời.
Tôi cảm thấy trên đầu mình đã vã mồ hôi.
Giọng nói này là của Tháng Mười!
“Có vẻ các vị đang cần giúp đỡ.” Ngoài cửa, Tháng Mười lại lên tiếng.
Tôi cúi đầu, nhướn mắt nhìn về phía cửa.
Có một cái bóng xuyên qua cánh cửa tiến vào trong phòng.
Tí Còi kinh ngạc hít ngược vào một hơi, cất giọng yếu ớt thốt ra đúng một từ: “Ma…”
Tôi cũng bàng hoàng theo.
“À, các vị đang muốn dùng ‘Phi Nhân; để giải quyết cái lời nguyền kia à. Vị này là… là cô Ngô Linh của Ngô gia đúng không?” Tháng Mười lên tiếng.