Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1222: Tiết mục xen giữa (4)




Lòng tôi tràn đầy sự bất an và nỗi lo lắng cho em gái, nhưng tạm thời tôi chẳng làm được gì. Tôi muốn xem thử thi thể của Huỳnh An Tâm cũng không được. Tình hình như hiện nay, cũng không thể đi vào cảnh mộng, nhập vào Huỳnh An Tâm.

Có điều, nếu muốn nhìn thấy diện mạo của Huỳnh An Tâm cũng chẳng khó khăn. Không nói đến Trần Dật Hàm, Nam Cung Diệu muốn tra cứu một chút về một người đã biết tên và thông tin căn bản, thì cũng vô cùng dễ dàng.

Vừa khéo, bây giờ tôi cũng đang định liên lạc với Ngô Linh, bàn bạc một chút về kế hoạch liên quan đến Tí Còi. Tôi bèn gọi điện ngay trước mặt của cả nhóm, rồi kể lại chuyện của Huỳnh An Tâm và cũng thông báo với Ngô Linh, bên chỗ tôi đã gặp phải trục trặc.

So với em gái, thì Chử Lan hay năng lực của Tí Còi đều gác lại, không cần phải gấp gáp. Tôi chỉ mong sao nhanh chóng giải quyết chuyện của Huỳnh An Tâm, không để lại bất kì một hậu hoạn nào cho nó.

Ngô Linh cực kì thấu hiểu tâm tư của người khác, ngay trong cuộc gọi nhờ Nam Cung Diệu tìm kiếm ảnh của Huỳnh An Tâm cho tôi. Vừa đổi đề tài, cô ấy vẫn bảo tôi đến tụ họp với họ.

“Nếu cậu muốn vào cảnh mộng, cũng phải tìm một nơi thích hợp và an toàn đúng không?” Ngô Linh nói.

Có người của Thanh Diệp bên cạnh, nghe ra thì an toàn hơn rất nhiều.

“Bảo những người khác cũng đến luôn đi. Nếu chuyện của Huỳnh An Tâm không có gì nguy hiểm, thì chúng ta vẫn tiếp tục kế hoạch ban đầu.” Ngô Linh nói tiếp.

Tôi không thể nào phản đối, nên đành nhận lời.

Và đương nhiên là nhóm Tí Còi cũng không phản đối.

Chúng tôi đến bãi đỗ xe gần đó, Trần Hiểu Khâu và Gã Béo chia nhau lái xe, dựa theo địa chỉ mà Ngô Linh cung cấp, đến bệnh viện Dân Khánh.

“Sao họ lại ở bên đó?” Lên xe, Tí Còi ngờ vực hỏi.

“Họ đang làm việc bên đó.” Tôi trả lời qua loa, ngẫm một lát, vẫn phải nói về chuyện của Chử Lan: “… Chắc là vấn đề của lời nguyền đó. Hiện tại Chử Lan đang ở trong khoa thần kinh.”

Tí Còi thở dài.

Tôi nhìn qua Tiết Tĩnh Duyệt đang ngôi bên ghế phụ, cô ấy đang chau mày nhăn mặt, vặn vẹo ngón tay của mình.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Tiết Tĩnh Duyệt nhất thời không phản ứng kịp, quay lại nhìn tôi, rồi tỏ ra khá ngơ ngác. Cô ấy lẩn tránh ánh mắt của tôi, lát sau mới thành thực nhìn qua.

“Duyệt Duyệt, sao vậy?” Gã Béo lo lắng hỏi.

“Em thấy chuyện này… vẫn chưa xong đâu. Cái cô Lý Mặc Tiên… có lẽ chuyện này có liên quan đến cô ta.” Tiết Tĩnh Duyệt nói, rồi vội vàng giải thích: “Đây chỉ là suy đoán của em. Em… cảm thấy như vậy…”

“Dự cảm của em bao giờ cũng chính xác hết mà.” Tí Còi nói: “Nếu vậy, thì oan hồn của Lý Mặc Tiên vẫn chưa tan, đang gây chuyện sao?”

Tôi lắc đầu: “Cô ta không giống người có tính cách ấy.”

“Anh Kỳ, anh chỉ tiếp xúc với cô ta qua một đoạn ghi âm thôi đúng không? Vẫn không bằng cô nàng đại ngốc Quách Ngọc Khiết đâu. Tốt xấu gì, cô ta cũng đã xem rất nhiều video. Em cũng đã xem qua vài video chơi game của cô ta.” Tí Còi bĩu môi: “Còn chưa kể, sau đó cô ta bị bắt cóc, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì đâu. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, sống không thấy người, mà chết lại chẳng thấy xác…”

Ngay lập tức, tôi nhớ đến Lôi Âm Âm.

Lôi Âm Âm có thể biến thành Hoa Sơn, thì Lý Mặc Tiên chưa chắc sẽ không biến thành một con ác ma nào đó.

Như Tí Còi đã nói, hiểu biết của tôi về Lý Mặc Tiên cực kì phiến diện, không thể sánh bằng những người theo dõi video của cô ta. Huống hồ, Lý Mặc Tiên mà tôi biết, là của rất nhiều năm về trước. Cô ta gặp nạn mất tích, cách lúc cô ta gặp chuyện quái dị cũng đến mấy năm. Trong khoảng thời gian ấy, cũng chẳng biết cô ta đã gặp phải những ai, chuyện gì và tính tình có thay đổi hay không.

Tôi thở dài, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu Lý Mặc Tiên biến thành ác ma.

Nếu thật sự là vậy, sao tôi chẳng hề phát hiện được gì ở hiện trường? Đâu là một câu hỏi lớn hơn.

Nếu như Lý Mặc Tiên đã trở nên cực kỳ mạnh, còn khác biệt rất lớn với những con ác ma khác, thì sự kiện Huỳnh An Tâm nhảy lầu, chẳng qua chỉ là một điểm khởi đầu, một khúc nhạc dạo mà thôi.

Trong lòng tôi đang phủ kín một lớp sương mù.

Chỉ mong sao đây chỉ là một sự trùng hợp, nhưng bây giờ tôi không tài nào thuyết phục được mình tin như thế.

Không có ngẫu nhiên, mà chỉ có tất nhiên.

Lúc tôi ngẫm nghĩ những chuyện này, thì xe đã đến bệnh viện Dân Khánh.

Nhóm của Ngô Linh thật “thần thông quảng đại”, cùng một tầng lầu mà Chử Lan đang nằm, đã kiếm được một gian phòng bệnh. Trong tình hình kinh phí ý tế đang eo hẹp của Dân Khánh, thì đây là một việc làm rất xa xỉ.

Trước khi vào phòng bệnh, Tí Còi còn ngơ ngơ ngác ngác, cảnh giác đánh giá xung quanh. Sau khi vào, cậu ta còn khẽ khẽ kêu lên “wao wao” mấy tiếng.

Đây vẫn là một gian phòng bệnh một người, có phối thêm giường chăm sóc bệnh, nhìn vào đủ biết đây là một phòng VIP, vệ sinh cũng rất sạch sẽ.

“Đủ rồi, đừng ồn ào nữa.” Cổ Mạch ngoáy tai càm ràm.

Nam Cung Diệu đưa laptop qua cho tôi.

Trên màn hình là ảnh của một cô gái. Cô gái có khuôn mặt hình trái xoan, sống mũi thẳng tắp, mắt hai mí to tròn. Đúng chuẩn của một hot girl trên mạng, nhưng đẹp thì đẹp chứ chẳng có gì đặc sắc.

Nam Cung Diệu nhấp chuột, đổi qua tấm ảnh khác. Đây là một cô gái mặt tròn, tuy cũng là mắt hai mí, mũi dọc dừa, nhìn rất đẹp, nhưng diện mạo rõ ràng còn rất non, vẫn là một cô thiếu nữ chưa phát triển trọn vẹn.

“Cùng một người? Phẫu thuật thẩm mỹ rồi?” Tí Còi tò mò hỏi.

Nam Cung Diệu gật đầu: “Đều là Huỳnh An Tâm.”

Tí Còi nhìn nhìn tấm hình, rồi “ồ” một tiếng.

Nam Cung Diệu lại nói tiếp: “Ngoài ra, trên đường các cậu đến đây, tôi đã tiện thể tra cứu một chút về sự kiện rầm rộ trên mạng trước đây.”

Tôi vẫn chưa có cảm giác muốn vào cảnh mộng nào, nên chỉ có thể nhìn về phía Nam Cung Diệu, nghe anh ta giới thiệu tình hình.

“Mẩu tin được đăng trên một diễn đàn trực tuyến, thuộc mảng tin nóng. Người đưa ra chủ đề với mục đích câu view, nói mình đang làm việc ở một khách sạn nhỏ.” Nam Cung Diệu một lần nữa nhấp chuột, màn hình đổi qua một trang mạng rất sơ sài: “Mẩu tin gốc đã bị xóa bỏ. Lý do là tung tin vịt. Tôi chỉ tìm được một bản trên trang web sao lưu dữ liệu. Mẩu tin này năm xưa rất hot. Vì đã bị xóa, nên rất nhiều người cho rằng, người bị mẩu tin điểm mặt đã ra tay xóa bài viết đó đi.”

Tôi quét mắt nhìn qua một lượt nội dung của trang mạng, thì Nam Cung Diệu đã khái quát toàn bộ nội dung của chủ diễn đàn đăng lên. Ngoài việc tường thuật, còn có thêm vài tấm ảnh chụp lén.

“Tấm này hình như… không có Huỳnh An Tâm đúng không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

Nam Cung Diệu tiếp tục cuộn màn hình: “Chủ diễn đàn không hề nhắc đến Huỳnh An Tâm, mà là sau đó có người post hình lên.”

Màn hình tiếp tục cuộn xuống, trang hiển thị đơn điệu với từng hàng từng hàng chữ, đã lần nữa xuất hiện hình ảnh. Đây không phải là phát ngôn của chủ diễn đàn, mà là của một người đang kinh ngạc và phấn khích, kể mình quen cô gái trong mấy tấm hình chụp lén phía trên. Trong hình mà người này post, chẳng hiểu sao chính là Huỳnh An Tâm với khuôn mặt tròn trĩnh. Tấm hình này chắc là hình tự chụp của Huỳnh An Tâm. Cô ta đang ngồi trong lớp học, sau lưng là cửa sổ, bên ngoài là sân trường. Và cô ta cũng đang mặc đồng phục học sinh. Sau đó, còn có cả ảnh chụp toàn thân của Huỳnh An Tâm. Cũng là tự chụp, nhưng là đứng trước gương thay đồ chụp, không hề che mặt.

Trong các dòng comment tiếp theo đã có người tán đồng quan điểm của người này, cho rằng cô gái trong tấm ảnh chụp lén lờ mờ và Huỳnh An Tâm trong những bức ảnh tự chụp là cùng một người.