Tháng Mười rất bình tĩnh để nói về cái vấn đề này, giống như không hề hấn gì với việc mình bị mất trí nhớ. Nhưng đột nhiên anh ta chuyển chủ đề, quay qua hỏi tôi: “Vậy thì cậu có chịu làm nhân vật chính trong bộ phim này không, giúp tôi tìm lại kí ức? Hừm, bộ phim này chắc là một bộ phim có hai nhân vật nam chính rồi. Hai linh hồn lạ mặt đột nhiên gặp nhau và hợp tác với nhau, sau khi trải qua vô số gian khổ, tôi tìm lại được kí ức, cậu...”
Anh ta nhìn vào trong phòng bệnh, có thể là đang định nhắc đến Lý Sương Bạch. Có lẽ anh ta vẫn còn cho rằng tôi là linh hồn bảo vệ của Lý Sương Bạch, mục đích tôi đến đây là để giúp đỡ cho cô ta.
Tôi không tiếp lời, đợi anh ta nói tiếp.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, Tháng Mười không hề nhắc đến Lý Sương Bạch, mà nhìn về phía tôi với vẻ mặt trầm ngâm, nở một nụ cười: “Tuy rằng tôi không biết mục đích của cậu là gì. Nhưng nếu cậu cần thì tôi có thể giúp cậu.”
Tôi đột nhiên hiểu ra, anh ta đã phát hiện ra tôi cũng không mấy quan tâm đến Lý Sương Bạch.
Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng cái gì.
Tôi lắc đầu: “Tôi không làm được.”
Nếu như đối tượng tôi nhập vào trong cảnh mộng là Tháng Mười, có thể sẽ giúp anh ta tìm lại được kí ức. Chuyện này cũng không có gì khó. Nhưng tôi không làm được chính là không làm được. Chỉ xem qua đoạn băng giám sát thôi mà tôi còn có thể lập tức nằm mơ nhập vào người Lý Sương Bạch và lúc trước đã từng gặp qua Tháng Mười, có điều mấy hôm gần đây tôi không hề nằm mơ thấy anh ta. Tôi không biết quy luật vận hành của cảnh mộng là gì, nhưng tôi biết rằng điều này có nghĩa là tôi rất khó để nhập vào người Tháng Mười được.
Tôi nghi ngờ rằng, việc Tháng Mười có thể nhìn thấy tôi cũng có liên quan đến việc này.
Tháng Mười lại nhìn tôi một hồi, sau đó khẽ thở dài, dường như đã tin lời tôi.
“Được rồi. Nếu có một ngày nào đó cậu biết được chuyện trước đây của tôi, mong cậu hãy nói cho tôi biết.” Tháng Mười từ bỏ, nhìn bộ dạng anh ta giống như sắp đi khỏi đây vậy.
Tôi chuẩn bị tiễn anh ta rời khỏi, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tháng Mười, chỉ trong thoáng chốc, phòng bệnh đã biến trở về phòng khách trong phòng khách sạn.
Tôi nhìn thấy đèn chùm treo trên trần nhà, quay đầu qua thì thấy Ngô Linh ngồi kế bên tôi.
Ngô Linh đang ngồi đọc sách, vẻ mặt bình thản. Trong phòng rất ồn ào. Cổ Mạch đang ngồi ở bên kia của ghế sofa chơi game, bấm liên tục trên cái tay cầm gamepad, miệng thì lẩm bẩm gì đó. Trong phòng tràn ngập tiếng nhạc game. Có tiếng gõ bàn phím xen lẫn trong tiếng nhạc game. Nam Cung Diệu đang ngồi bên bàn, làm gì đó trên laptop. Cả người anh ta che lại màn hình, tôi cũng không biết là anh ta đang làm gì.
Ngô Linh quay sang nhìn tôi: “Cậu tỉnh rồi?”
Một câu nghi vấn, nhưng lại nói với giọng điệu khẳng định.
Tôi “ừ” một tiếng.
Ngô Linh lên tiếng: “Nằm mơ thấy ai trong số họ?”
Tôi trả lời câu hỏi này xong lại chủ động nói về nội dung trong cảnh mộng, ngoài ra còn nhắc đến Tháng Mười.
“Tháng Mười...” Ngô Linh lặp lại một lần.
“Cái tên này là do anh ta tự đặt.” Tôi giải thích: “Anh ta bị biến thành ma, quên hết những chuyện trước đây, cũng không ai biết anh ta là ai.”
“Nếu là xuất hiện trong nhà tang lễ thì tức là hoả thiêu ở bên đó, sẽ được chôn cất ở nghĩa trang kế bên phải không?” Nam Cung Diệu quay qua nói tiếp: “Chỗ hoả táng ở Dân Khánh chỉ có một nơi ấy.”
Tôi không biết gì về tình trạng nơi hỏa táng ở Dân Khánh. Nhưng có mấy lần tôi đi tham gia lễ truy điệu cũng là ở trong cái nhà tang lễ đó. Nhưng nếu nói đến nghĩa trang, nghĩa trang ở Dân Khánh không phải chỉ có một cái đó.
“Hoả thiêu ở bên đó cũng có thể đem chôn ở nơi khác.” Cổ Mạch chen vào, vì nhân vật trong game của anh ta lúc này mới bị giết chết, anh ta kêu lên một tiếng, đặt tay cầm gamepad xuống, nhìn về phía tôi: “Nếu như thật sự là đạo sĩ hay thầy trừ ma, có thể đến cả mộ còn không có nữa.”
“Tro cốt của đạo sĩ phải phong ấn lại sao?” Tôi không hiểu lắm.
“Đã biến thành ma thì chắc lúc trước đã xảy ra chuyện gì rồi, nguyên nhân tử vong có vấn đề. Người đưa xác anh ta đi hoả thiêu, một là đồng bọn của anh ta, hai là kẻ thù, sau đó sẽ tiến hành xử lí tro cốt của anh ta.” Cổ Mạch đứng dậy, đi đến bên tủ lạnh để lấy đồ uống.
Tôi nhìn sang Ngô Linh.
Suy luận của Cổ Mạch cũng rất có lý, nhưng tôi đã quen với việc ông chú này không nghiêm túc, không đáng tin, Ngô Linh vẫn đáng tin hơn.
Ngô Linh nghĩ một hồi rồi khẽ lắc đầu: “Quá ít manh mối, rất khó để đoán ra thân phận của anh ta. Nhưng mà nếu gặp nhau rồi thì có thể sẽ biết được.”
Tháng Mười không có ác ý gì, thái độ rất ôn hoà, có ý muốn hợp tác.
Nhưng có một con ma tồn tại ở đó vẫn sẽ thể gây khó dễ cho những chuyện mà chúng tôi sắp phải làm trong thời gian tới đây.
“Đi gặp anh ta nói chuyện là được.” Ngô Linh đưa ra quyết định: “Cậu không cần lo chuyện này đâu. Chuẩn bị xong xuôi cho kế hoạch ngày mai là được rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ đợi tin từ cậu.”
Tôi không muốn lôi em gái và cha mẹ vào trong chuyện này. Mặc dù là có thể trong tương lai, người trên toàn thế giới đều biết rằng thế giới này luôn tràn ngập những hiện tượng quái dị nguy hiểm, thì tôi vẫn luôn mong cái ngày đó có thể dời về sau, dời cho đến khi đám người chúng tôi chuẩn bị kĩ càng hơn, có thể đưa ra những biện pháp giải pháp ổn thoả. Tuy nhiên, đối với tôi mà nói thì việc tôi có thể làm được là khiến cho bản thân trở nên mạnh hơn.
Tôi nắm chặt tay, các đốt ngón tay đụng trúng vật cứng bên trong túi quần.
Nói thật thì tôi không biết phải làm sao để trở nên mạnh hơn. Sử dụng năng lực của mình thật nhiều lần để bản thân có thể tập quen với việc này?
“Sao vậy?” Ngô Linh hỏi.
Tôi lắc đầu: “Ngày mai sắp xếp cho người nhà tôi xong thì tôi sẽ nhắn tin cho mọi người.”
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây, nhưng lại nghĩ đến câu hỏi thắc mắc lúc nãy, bước chân khựng lại.
Cổ Mạch lên tiếng: “Cậu muốn nói gì? Cứ lưỡng lự mãi.”
Tôi không có chần chừ gì nữa, hỏi ra vấn đề này.
Vẻ mặt của Nam Cung Diệu và Cổ Mạch có hơi ngạc nhiên. Còn Ngô Linh thì lại rất bình tĩnh.
“Năng lực của mỗi người tuy khác nhau nhưng cách để mạnh hơn thì đều giống nhau. Chỉ cần cậu sử dụng nhiều lần rồi thì năng lực sẽ trở nên dễ sử dụng, cậu cũng sẽ phát hiện được những sự thay đổi của năng lực. Việc này không có đường tắt hay phương pháp huấn luyện gì cả. Nói thật thì...” Ngô Linh dừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Có một ý kiến cho rằng, chấp niệm và năng lực của một người có liên quan đến nhau. Nhưng cái này không có cách nào huấn luyện, chỉ có thể tuỳ duyên. Chắc cậu cũng có cảm nhận qua rồi.”
Tôi nghĩ đến những giấc mơ trong một năm này, hiểu sơ sơ về những lời này của Ngô Linh, nhưng lại không thể hiểu hết hoàn toàn.
Có lúc, tôi muốn cứu người nhưng lại không thể đụng chạm vào cái người mà mình muốn cứu. Nhưng có lúc, giống như Ngô Linh mới nói, chấp niệm và năng lực có mối liên hệ chặt chẽ. Lúc ở phim trường, việc tôi muốn cứu em gái chính là một ví dụ điển hình. Trong một khoảng thời gian ngắn mà tôi nằm mơ ba giấc mơ liên tục, ba đối tượng khác nhau nhưng đều có liên quan đến vụ việc lần đó. Tuy rằng kết quả cuối cùng rất tồi tệ, nhưng lúc đó tôi có thể sử dụng năng lực của mình một cách tự nhiên, thành thạo, thay đổi một ít lịch sử.
“Bởi vậy mới nói là tuỳ duyên đó.” Cổ Mạch lặp lại từ này, sau đó lại mở máy chơi game.
Tôi đã nói lời tạm biệt với Ngô Linh trong tiếng nhạc game.
Tối hôm đó, tôi gọi cho Trần Hiểu Khâu thông báo cho cô ấy biết về kế hoạch của đám người Thanh Diệp. Trần Hiểu Khâu tỏ vẻ đồng ý, ngày mai sẽ phối hợp với tôi. Còn tôi chỉ nói với nhóm Tí Còi là mượn xe đưa em gái đến trường.
Xác định mọi chuyện xong xuôi, tôi đi gặp em gái.
Em gái đang xem video, thấy tôi đi vào còn hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Anh qua xem em dọn đồ xong chưa.” Tôi bước qua, đưa tay xoa đầu em gái.
“Dọn xong rồi. Đừng sờ, em mới gội đầu xong.” Em gái lên tiếng, ngẩng lên nhìn tôi, sau đó vừa cười vừa nói: “Anh, có phải anh không nỡ xa em không?”
“Đúng vậy. Trong nhà không có ai cho anh bắt nạt, anh không nỡ để em đi.” Tôi nói đùa.
Em gái chu môi lên, đẩy cánh tay tôi ra: “Được rồi, ở ngay đại học Dân Khánh gần như thế, cũng đâu phải đi nơi khác đâu. Cuối tuần em sẽ về. Đi ra mau, đừng làm phiền em xem phim.”
“Con nhóc không lương tâm.” Tôi lại xoa đầu em gái.
“Là do anh lớn tuổi rồi. Anh hai, anh cũng biết buồn vì những chuyện này rồi à.” Em gái cầm tay tôi lại: “Ra ngoài mau, em đang xem đến khúc gay cấn.”
Trước khi tôi bị em gái đẩy ra khỏi phòng đã kịp nhìn qua màn hình laptop của nó.
Nó đang xem một bộ phim nước ngoài, tôi vẫn còn chút ấn tượng với cái vai diễn, cảnh quay trong phim và lời thoại đó, là một bộ phim về đề tài bắt cóc và cứu nạn. Là một bộ phim được đánh giá cao của năm ngoái, đối thủ nặng kí của các giải thưởng về phim ảnh, quảng cáo rầm rộ, tuy tôi chưa xem qua nhưng cũng có biết đến.
Tôi đứng trước cửa phòng em gái, không biết vì sao mà cảm thấy bất an.
Hình như có thứ gì đó nảy ra trong đầu tôi, nhưng tôi lại không biết rõ là gì.
Tôi đã quên cái gì đó.
Tôi nghĩ cả buổi tối cũng chưa nghĩ ra.
Giờ hẹn ngày hôm sau đã đến rồi.