Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1217: Kí ức bị mất đi




Đối với việc này, tôi cảm thấy rất bất ngờ, vẫn chưa kịp phản ứng lại, cứ trưng ra vẻ mặt sững sờ đó.

Tháng Mười cười cười: “Đừng sợ, tôi không có ác ý gì đâu.”

Giọng điệu và thái độ của anh ta đích thật không có ác ý gì, nhưng tôi vẫn bắt đầu cảnh giác.

Ít khi tôi bị người hoặc ma phát hiện ra trong giấc mơ. Lúc bị phát hiện, hầu hết đều là lúc mà mọi chuyện trở nên tồi tệ. Vả lại, lần trước lúc nhập vào Vương Minh Lệ, anh ta không hề nhìn thấy tôi. Nếu không phải là do có sự thay đổi gì đó thì tức là do khả năng diễn xuất của anh ta quá hay, lần trước lừa cả tôi.

Vẻ mặt cảnh giác của tôi khiến cho Tháng Mười phải chủ động đưa hai tay ra, làm động tác đầu hàng. Nhưng tôi cũng không có thả lỏng tinh thần.

Một con ma, cho dù nó có đưa hai tay trống không ra thì cũng không có nghĩa ra là nó không có nguy hiểm.

Tháng Mười không giải thích gì thêm, chỉ giữ tư thế như vậy nói với tôi: “Cậu rất lạ. Trong kí ức của tôi không thấy cậu. Cậu có thể xuyên không sao?”

Tôi không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Tháng Mười.

Tháng Mười lại hỏi: “Có thể dẫn theo người khác xuyên không không?”

Tôi chau mày lại, không biết anh ta đang giở trò gì.

Tháng Mười nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không có ác ý, cũng không định làm gì cậu đâu.” Anh ta nhìn về phía sau tôi: “Cậu là linh hồn bảo vệ của cô gái đó sao?”

Đương nhiên là không.

Nhưng điều này đã chứng tỏ là, Tháng Mười có thể nhìn ra được, tôi đi theo Lý Sương Bạch đến đây.

Tháng Mười nhìn xung quanh phòng bệnh: “Bọn họ rất tội nghiệp. Không ai cứu được họ. Chắc cậu cũng đã cảm nhận được nên mới không làm gì cả.” Anh ta nhìn về phía tôi: “Thế giới này đang thay đổi. Có nhiều chuyện đã thay đổi rồi. Có những chuyện mà chúng tôi vốn có thể làm được, bây giờ đã không thể làm được nữa.”

Anh ta khẽ thở dài.

Anh ta giống như đang muốn nói những chuyện này để làm quen với tôi, nhưng cũng giống như là đang tự lẩm bẩm một mình.

“Tôi quên hết những chuyện trước đây, những chuyện xảy ra lúc còn sống. Trước đó tôi ở mãi trong nhà tang lễ, giống như là linh hồn trói buộc vậy. Tôi đã từng thấy qua rất nhiều hồn ma, còn có những linh hồn bình thường, đang đợi đi đầu thai. Loại đầu tiên thì tôi không quen biết với họ, họ đều đang bận làm việc của mình. Còn loại thứ hai thì tôi có tán dóc vài ba câu. Gặp phải những người nhiệt tình còn có thể nói chuyện lâu hơn. Tôi có từng giúp đỡ một vài linh hồn, nhìn họ đi đầu thai, hoặc là giúp họ làm một vài việc mà họ không làm được, báo mộng cho người nhà hay gì đó.” Tháng Mười vừa cười vừa nói tiếp: “Không phải là do tôi tốt bụng mà là do tôi quá buồn chán. Cho dù là hồn ma hay là linh hồn, họ đều có kí ức, đều có việc phải làm, nhưng tôi thì không. Ở nhà tang lễ, có những linh hồn ở lại còn lâu hơn tôi, thấy sự xuất hiện của tôi. Nhưng họ cũng không biết rốt cuộc tôi là ai, đã xảy ra chuyện gì. Họ còn không nhìn thấy là tôi thoát ra từ cái xác nào nữa.”

Tôi im lặng nghe Tháng Mười nói tiếp.

“Tôi đã ở đó được nhiều năm rồi. Lúc nhìn thấy cô gái đó, tôi cảm thấy chuyện này rất thú vị, liền muốn nhúng tay vào, đi theo cô ta đến đây để xem náo nhiệt. Nhưng mà...” Nụ cười trên mặt anh ta tắt lịm: “Tiến triển của chuyện này không vui chút nào. Nó đang tiến triển theo chiều hướng xấu nhất.”

Tôi cau mày lại, không biết anh ta định làm gì.

Anh ta muốn tôi giúp anh ta tìm lại quá khứ hay là muốn tôi giúp đỡ đám ma nữ và cái người trong phòng.

Vẻ mặt của Tháng Mười nghiêm túc hẳn: “Tôi nghĩ bây giờ chắc là cơ hội cuối cùng rồi. Đây là trực giác thôi. Nhưng tôi tin chắc là thế giới này tiếp tục phát triển, tình trạng sẽ dần xấu đi, tôi không còn cơ hội để tìm lại kí ức của mình nữa. Vừa đúng lúc, tôi đã gặp được cậu.”

Cái sự chuyển tiếp cũng là chuyện nằm trong dự đoán của tôi, tôi không có phản ứng gì.

“Cậu có thể dẫn theo linh hồn khác để xuyên không không?” Tháng Mười lại hỏi: “Quay về nhà tang lễ của mấy năm trước. Tôi muốn biết bản thân là ai. Chỉ có như vậy tôi mới có thể đi đầu thai được.”

“Không được.” Tôi từ chối thẳng thừng.

Tôi không nói thêm gì khác nữa.

Tháng Mười nhìn tôi một hồi: “Cậu đang nói dối.”

Tôi chau mày lại.

Năng lực của tôi, ngay cả tôi còn chưa điều khiển một cách thành thạo được, đừng nói chi đến việc dẫn theo một linh hồn khác.

Diệp Thanh thì có thể sẽ đi nhờ được. Nhưng đó hoàn toàn là do năng lực của Diệp Thanh. Tôi không hề làm gì cả.

Đây là lời thật lòng.

Tôi còn tưởng là Tháng Mười đang chọc tôi nên không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm anh ta.

Hai người chúng tôi im lặng một hồi.

Trong phòng bệnh, bác sĩ và y tá đã tiến hành cứu chữa cho Chử Lan xong, đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng.

Tôi nghe thấy những tiếng bước chân ở sau lưng, nhưng không dám quay đầu nhìn lại, mặc cho những người đó đi xuyên qua linh hồn của tôi.

Tháng Mười đột nhiên thở dài: “Vậy thì thật đáng tiếc. Nếu vậy thì, làm phiền...”

Anh ta bỗng khựng lại, nhìn về phía hành lang.

Tôi nhìn lướt qua cái chỗ mà anh ta đang nhìn. Thật ra không cần nhìn tôi cũng biết, cái hơi thở chẳng lành đang tản phát ra giống y đúc trong phòng bệnh sau lưng tôi, chắc chắn là của La Vĩnh Hoa.

Bây giờ trên người La Vĩnh Hoa không có quỷ khí.

Tôi không biết là quỷ khí thoắt ẩn thoắt hiện, hay là do năng lực tôi có hạn, không thể giống như nhóm Ngô Linh, lúc nào cũng nhìn thấy quỷ khí.

Vẻ mặt La Vĩnh Hoa trông rất bình thản, mãi cho đến khi đi vào trong phòng bệnh mới bày ra vẻ mặt lo lắng. Tôi né sang một bên, không muốn để La Vĩnh Hoa đi xuyên qua tôi. Tôi cũng nhìn lướt qua đôi mắt của La Vĩnh Hoa. Anh ta nhìn chằm chằm về phía Chử Lan, cũng tức là anh ta không hề nhìn năm con ma nữ đó.

Tôi cũng không biết là do La Vĩnh Hoa không có mắt âm dương hay là do tác dụng đặc biệt của cái lời nguyền. Lúc giết chết Lý Sương Bạch, La Vĩnh Hoa không tỏ vẻ sợ sệt gì cả. Chắc anh ta phải biết được sự tồn tại của năm con ma nữ này chứ nhỉ.

Tiếng của Tháng Mười vang lên bên tai tôi.

“Người này...”

Vừa mới nói được hai chữ thì đột nhiên khựng lại rồi.

Tháng Mười trầm tư suy nghĩ gì đó, đến cuối cùng thì khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc.”

Tôi hỏi: “Anh phát hiện được gì?”

Trong chuyện này, có vẻ như Tháng Mười còn biết được nhiều thứ hơn Ngô Linh. Nhưng nếu tôi không có đoán sai thì anh ta không hề đi theo giám sát năm con ma nữ và hai người này, mà lâu lâu mới chạy đến đây để xem náo nhiệt.

Tháng Mười nói với vẻ bình thản: “Tôi không biết tình hình cụ thể ra sao. Nhưng bản thân lời nguyền đó cũng có mạo hiểm nhất định. Nhân tố quyết định chính là cặp nam nữ. Rất đáng tiếc là cậu thanh niên này không được bình thường. Ý tôi là về phương diện làm người, cậu ta không bình thường. Tính cách của cậu ta đã khiến cho lời nguyền bị thay đổi. Cái lời nguyền có liên quan đến tình yêu này đã trở nên biến thái, ghê rợn, nguyên nhân nằm ở chỗ cậu thanh niên đó.”

“Anh biết những thứ về phép thuật và lời nguyền sao?” Tôi giật mình.

Tháng Mười cười cười với tôi: “Tôi quên rồi.”

Tôi nghĩ đến việc Tháng Mười đã quên hết những chuyện lúc còn sống. Cái vấn đề mới nói qua lúc nãy, lần đầu tiên lúc Tháng Mười gặp Vương Minh Lệ cũng có nói qua rồi. Nhưng tôi vẫn thấy nghi ngờ.

“Chắc phải biết được gì chứ.” Tôi nói.

Cho dù không nhớ gì cả, nhưng vẫn còn giữ lại những thường thức, kiến thức, tính cách, đã ở trong nhà tang lễ nhiều năm như vậy, Tháng Mười không thể không có suy nghĩ gì.

Tháng Mười nghiêng đầu nghĩ nghĩ một hồi: “Được rồi. Tôi biết được một vài chuyện. Chỉ là suy đoán thôi. Có thể như cậu mới nói, tôi biết được những thứ về mặt này. Có thể lúc còn sống tôi là một đạo sĩ, thầy phong thuỷ, thầy bói hoặc là phù thuỷ, thầy trừ ma, thầy đồng.” Tháng Mười cười phá lên: “Cái motip này trông giống như những bộ phim truyền hình vậy đó.”