Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1215: Không phải người cũng chẳng phải ma (5)




Những cảm giác trước đó rất hỗn loạn.

Thậm chí lúc ấy tôi còn chưa kịp hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, không nhận ra mấy người Chử Lan và Tôn Gia Duyệt, cũng không nhận ra La Vĩnh Hoa.

Tuy nhiên lần này, khi xung quanh sáng lên, ý thức của tôi lại rất tỉnh táo.

Đây là cảnh mộng.

Tuy rằng không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện cảnh mộng, nhưng tôi biết bản thân đang ở trong cảnh mộng, còn có thể tách ra khỏi đối tượng mình nhập vào.

Lý Sương Bạch.

Tôi nhận ra cô gái này.

Lý Sương Bạch vừa nghe điện thoại vừa đi về phía trước, rồi quay người đi vào trong nhà bếp.

“Ừ... Chuyện này... Em biết, nhưng mà... Ừ, ừ...”

Tôi không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, chỉ nghe thấy tiếng trả lời của Lý Sương Bạch, sau đó thì có tiếng lấy đồ.

Tôi đi theo vào trong nhà bếp, nhìn thấy Lý Sương Bạch đang dùng đầu và vai kẹp điện thoại lại, vẫn còn đang trả lời “ừ ừ”, hai tay cầm lấy cái ấm đun nước, đang rót đầy nước vào ấm.

Trên mặt Lý Sương Bạch có vẻ không vui: “Em biết rồi. Được rồi. Biết rồi. Được. Em còn việc bận. Cúp máy đây.”

Đặt ấm đun nước lên đế tiếp điện, Lý Sương Bạch đưa tay nhấn cúp máy, đặt điện thoại sang một bên.

Màn hình chưa tắt, tôi liền nhìn thấy nhật kí cuộc gọi.

Cái chữ “chị” này rất dễ hiểu.

Cùng lúc đó, trong đầu tôi hiện lên những kí ức của Lý Sương Bạch.

Những kí ức này giống như đã được sắp xếp lại, rất rõ ràng, tổng kết lại về cuộc đời của Lý Sương Bạch và chị cô ta, được xâu thành một chuỗi trong đầu tôi.

Tôi cũng có chút quen thuộc đối với tình trạng này rồi. Lúc đầu nằm mơ thấy mụ yêu quái trong bộ kimono hoa anh đào cũng giống như vậy. Chỉ là, sau đó, giấc mơ của tôi liền bắt đầu có sự thay đổi, biến thành linh hồn của tôi sẽ đi xuyên không theo giấc mơ, đóng vai một người ngoài cuộc quan sát cận cảnh mọi chuyện.

Mặc dù vậy nhưng lúc này tôi cũng không có gặp phải khó khăn gì khi tiếp nhận thông tin từ Lý Sương Bạch.

Tôi biết chị của Lý Sương Bạch tên là Lý Tuyết Bạch. Hai chị em cách nhau hai tuổi, đều ra đời vào mùa đông, ngày sinh chỉ cách nhau năm ngày. Và đây cũng là nguyên nhân dẫn đến việc Lý Sương Bạch chưa bao giờ được mừng sinh nhật vào đúng ngày sinh của mình, luôn ăn mừng chung một ngày với chị gái. Ngoài ra, tuổi của hai chị em không chênh lệch nhiều nên luôn học chung một trường, đương nhiên là sẽ bị cha mẹ và những người xung quanh đem ra so sánh. Tình cảm giữa hai chị em không tới mức tốt lắm nhưng cũng không tệ. Đến khi hai chị em lần lượt tốt nghiệp đại học thì mới tự đi theo con đường riêng của mình.

Lý Tuyết Bạch vào làm ở công ty nước ngoài, Lý Sương Bạch vào làm ở công ty bảo hiểm đứng đầu toàn quốc, một người ở thủ đô, một người ở Dân Khánh. Có thể nói là, tiền đồ của hai chị em đều rất xán lạn. Một mặt khác, Lý Tuyết Bạch đã quen một người bạn trai, cô ta đã đi gặp cha mẹ bên nhà trai, qua hai tháng nữa sẽ dẫn bạn trai về ra mắt cha mẹ mình, sau đó sẽ bàn về việc cưới xin. Lý Tuyết Bạch gọi điện đến chính là để thông báo cho Lý Sương Bạch biết chuyện này và cũng hơi nhiều chuyện lên tiếng nhắc nhở Lý Sương Bạch cũng đến lúc giải quyết chuyện cá nhân rồi.

Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của Lý Sương Bạch không được ổn định. Ban đầu vốn đang nói chuyện điện thoại với chị rất vui, cô ta cảm thấy mừng cho chị, chúc phúc cho chị, nhưng khi nói đến bản thân thì bắt đầu cảm thấy không vui. Lý Tuyết Bạch còn có ý muốn se duyên cho Lý Sương Bạch, muốn giới thiệu bạn tốt của bạn trai mình cho em gái, điều này khiến cho Lý Sương Bạch càng thêm bực mình.

Sau khi đoạn kí ức này tua xong, tôi liền nhìn thấy hình ảnh hiện lên trong đầu của Lý Sương Bạch.

Cô ta nghĩ đến Chử Lan.

Lời cầu nguyện của Chử Lan, cô ta cũng đã kí tên vào rồi. Trong lòng cô ta cũng không quan tâm gì mấy, cảm thấy làm như vậy rất trẻ con, nhưng cũng ngưỡng mộ Chử Lan có đối tượng để thầm yêu trộm nhớ.

Sau đó, trong đầu cô ta lại hiện lên hình ảnh của ba người đã chết kia.

Tôi không biết là do lúc này Lâm Thần chưa chết hay là Lý Sương Bạch không biết Lâm Thần đã chết rồi.

Cái cảm giác buồn bực trong lòng vẫn còn đó.

Nước sôi rồi, lúc Lý Sương Bạch pha cacao còn bị phỏng tay. Cô ta càng thêm bực bội hơn.

Nhìn lên đồng hồ xem giờ xong, Lý Sương Bạch để lại cốc và ấm đun nước trên bàn, đi ra khỏi nhà bếp, cầm cái áo khoác treo trên ghế lên rồi đi ra ngoài.

Lúc đi ra đến gần cửa, cô ta mới sờ vào túi quần, lại vòng vào trong nhà bếp lấy điện thoại xong mới đi ra.

Lý Sương Bạch quyết định đi chạy bộ buổi tối.

Cô ta không thay đồ thể thao, chỉ là định ra ngoài chạy bộ, hóng gió một hồi.

Tâm trạng bực bội của cô ta theo mồ hôi chảy ra nên cũng đỡ hơn.

Tôi đi theo cô ta, cảm nhận được hơi thở chẳng lành trên người cô ta càng lúc càng dày đặc.

Lý Sương Bạch chạy được hai vòng quanh khu dân cư, sau đó vào cửa hàng tiện lợi mua một lon nước có ga, lúc đi ngang qua những dụng cụ tập thể dục, cô ta có đi vào trong, bước lên một cái máy chạy bộ, bắt đầu tập chạy. Khuỷu tay của cô ta tựa lên trên cái tay cầm phía trước, một tay cầm lon nước, một tay cầm điện thoại, đang lướt mạng xã hội.

Ánh mắt của cô ta dần trở nên trống rỗng.

Một lúc sau, điện thoại reo lên, có người gọi đến, trên màn hình hiện lên tên “Tiệp”.

“A lô.” Lý Sương Bạch bắt máy.

Lần này, tôi đã nghe được đầu dây bên kia nói gì.

“Chị Bạch, sao chị không ở trong nhà vậy? Chị đi đâu thế?” Cô gái ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi, nghe giọng vẫn còn rất trẻ.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một khuôn mặt. Đó là bạn chung nhà của Lý Sương Bạch – Thư Tiệp. Hai người chênh nhau bốn tuổi, Thư Tiệp vẫn còn đang học đại học. Căn nhà Lý Sương Bạch thuê chính là của cha mẹ Thư Tiệp mua cho cô ta.

Lý Sương Bạch thở hắt ra một hơi: “Chị đang đi mua đồ, tí nữa về.”

“Ừ. Vậy được.”

Lý Sương Bạch hỏi khách sáo: “Có cần mua giúp em gì không?”

“Không cần đâu. Em có mua đồ ăn khuya, xiên nướng. Có cần chừa cho chị không?” Thư Tiệp hỏi.

“Không cần đâu.” Sau khi Lý Sương Bạch từ chối xong, nói thêm vài ba câu rồi mới cúp máy.

Căn nhà đó không phải của cô ta, chỉ là do cô ta mướn ở tạm thôi.

Cuộc sống của Thư Tiệp dần thay đổi, Lý Sương Bạch cũng không biết mình còn có thể sống ở đó bao lâu nữa. Gần đây Thư Tiệp đã nói cho cô ta biết về chuyện quen bạn trai, trong lời nói có ám chỉ với Lý Sương Bạch là mình muốn sống chung với bạn trai, nhưng lại muốn Lý Sương Bạch giúp giấu cha mẹ Thư Tiệp.

Sau khi Lý Sương Bạch cúp điện thoại xong thì càng thêm bực bội.

Cô ta bước xuống khỏi cái máy chạy bộ mà chỉ có những người lớn tuổi và trẻ em mới thích chơi, uống hết lon nước, bỏ lon không vào trong thùng rác, rồi bắt đầu chạy đi.

Lần này, cô ta chạy rất nhanh, chạy ra khỏi khu dân cư, chạy trên một con đường vắng tanh.

Ở trên đầu có ánh sáng màu vàng cam phát ra từ đèn đường, hai bên có ánh đèn trong những căn nhà trên khu dân cư. Cái khung cảnh như vậy, vừa yên tĩnh lại vừa cô quạnh.

Lý Sương Bạch chạy rất nhanh, đột nhiên cảm thấy bụng đau thắt lại. Cô ta kiên trì chạy thêm vài bước liền dừng lại, đi bộ từ từ, đi lên trên vỉa hè, dựa vào cái cây ở bên đường và thở dốc.

Lon nước mới uống xong lúc nãy, bây giờ đang cuộn trào trong dạ dày cô ta. Cô ta hình như bị hụt hơi, đột nhiên cảm thấy không khoẻ.

Lý Sương Bạch chau mày lại, hít thở sâu vài lần, bước về phía trước.

Cô ta quyết định về nhà.

Đôi chân vừa đau vừa nặng trịch. Cô ta quyết định đi đường tắt.

Tôi nhìn thấy cả người của Lý Sương Bạch như sắp bị nuốt chửng bởi hơi thở không lành đó, nhịp tim cũng thay đổi.

Đi vào từ một cánh cửa nhỏ, Lý Sương Bạch đút hai tay vào túi áo khoác, xoa nhẹ bụng. Cô ta cúi thấp đầu xuống, không nhìn đường phía trước.

Tôi vốn đang đi theo cô ta nhưng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước mặt của Lý Sương Bạch.

Bóng dáng của ba con ma nữ hiện lên rất rõ dưới ánh đèn khu dân cư. Ánh đèn đường chiếu xuyên qua cơ thể trắng bệch của chúng, rọi xuống mặt đường một cái vòng tròn không có bóng.

“Loạt xoạt”, cái vòng tròn đó biến mất.

Lý Sương Bạch ngẩng đầu lên nhìn cái đèn đường vừa mới bị tắt vụt.

Cô ta chỉ nhìn một hồi rồi lại bước tiếp.

Đi được vài bước, đi ngang qua cái đèn đường, lúc đi ngang qua ba con ma nữ lại vang lên những tiếng “loạt xoạt”, hai ngọn đèn đường ở phía trước và sau đều tắt vụt trong lúc này.

Cả đoạn đường tối om.

Sau đó, lần lượt từng ngọn đèn đường đều bị tắt hết.

Nhịp tim Lý Sương Bạch đập nhanh hơn, cô ta cũng cảm thấy khẩn trương như tôi.

Cô ta nén đau, tăng tốc, muốn đi qua đoạn đường này, băng qua khu dân cư này và qua một con đường nữa thì có thể về tới cái khu dân cư kế bên nơi cô ta thuê nhà.

Cộp... Cộp... Cộp...

Những tiếng bước chân chậm rãi vang lên ở sau lưng của Lý Sương Bạch.

Lý Sương Bạch không quay đầu lại, bước đi càng nhanh hơn, bắt đầu chạy.

Cô ta không nhìn thấy gì, nhưng tôi lại thấy rất rõ.

Vương Minh Lệ xuất hiện ở trước mặt Lý Sương Bạch, đưa một chân ra.

“Bụp”, Lý Sương Bạch bị vấp ngã, cô ta quay đầu nhìn xuống mặt đất ở phía sau mình, sau đó lại nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Không biết mây đen từ đâu đến, che khuất cả mặt trăng.

Con đường trở nên tối om, Lý Sương Bạch cũng không thể nhìn thấy chủ nhân tiếng bước chân đó.

Nhưng tiếng bước chân đang lại gần.

Lý Sương Bạch rất sợ hãi, trong đầu nghĩ đến những vụ án giết người cướp của, sau đó lại tự an ủi mình rằng, trị an nơi này rất tốt, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Cô ta bò dậy, định chạy tiếp nhưng lại cảm nhận được có hai bàn tay đang nắm lấy hai bên tay của mình.

Hai bàn tay này đều rất lạnh lẽo, nhưng có thể chắc chắn là của hai người khác nhau.

“Ai...” Lý Sương Bạch định kêu lên thì liền bị một bàn tay lạnh lẽo bóp miệng lại.

Tôi không thể nhìn xuyên bóng đêm, nhưng có thể cảm nhận được âm khí của ma quỷ và lời nguyền.

Trong đầu tôi có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.

Ba con ma nữ, hai con bắt lấy hai tay, một con vòng tay ra từ phía sau bóp chặt miệng Lý Sương Bạch.

Còn tiếng bước chân đang lại gần đó là của...

“Ha ha ha...”

La Vĩnh Hoa!