Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1212: Không phải người cũng chẳng phải ma (2)




Mặc dù tôi đã biết được từ trước rồi, nhưng khi nghe Cổ Mạch nói như vậy cũng cảm thấy không vui. Cảm xúc là thứ khó kiểm soát nhất của con người. Không vui chính là không vui, không thể tự lừa dối bản thân, để cho mình cảm thấy vui hơn. Nhưng mà tôi có thể không để lộ vẻ không vui của mình ra ngoài, tránh cho Cổ Mạch lại tiếp tục đắc ý.

Cổ Mạch nhìn tôi, sau đó bật cười ha hả. Trong giọng cười có vài phần sảng khoái.

Nãy giờ Nam Cung Diệu ngồi một chỗ lướt điện thoại, giống như không có hứng thú gì với cuộc trò chuyện của chúng tôi, lúc này ngẩng đầu lên: “Nói thật thì tôi đã từng bị biến thành ma rồi.”

Câu nói này giống như một câu chuyện hài nhạt nhẽo vậy.

Tôi cười không nổi rồi, còn Cổ Mạch thì lại cười to hơn nữa.

Điều kì lạ là, bây giờ tôi có thể cảm nhận được rằng, trong lòng Cổ Mạch bây giờ đang rất vui, không phải đang cố tình tỏ vẻ bình tĩnh, cũng không phải đang muốn châm chọc ai đó.

Sắc mặt tôi tối sầm lại: “Mắc cười vậy sao?”

“Rất thú vị mà. Thế giới này sắp tiêu rồi, đừng có nghiêm túc như vậy.” Cổ Mạch nghiêng người qua vỗ nhẹ vào vai tôi, thở hắt ra một hơi: “Nói thật, chỉ có những người như chúng ta biết được chuyện này, gánh chịu những chuyện như vậy, cũng con mẹ nó quá đủ rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm về phía Cổ Mạch.

Cổ Mạch cười với tôi: “Đợi đến khi toàn bộ mọi người đều biết là trên thế giới này có ma, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?”

“Anh thật tàn nhẫn.” Tôi nói.

Cổ Mạch khẽ phẩy tay: “Không phải, bánh xe lịch sử đã là như vậy rồi. Vả lại chỉ có chút xíu người đó thì có làm được gì chứ? Những người tự tìm đường chết thì sẽ chết, vả lại những người này sẽ chiếm đa số. Mọi người đều biết cả rồi, ít nhất sẽ không có ai dám làm bậy, chẳng phải là rất tốt sao?”

Nhìn xa hơn thì thấy lời này của Cổ Mạch dường như cũng rất có lí.

Cổ Mạch lại nói tiếp: “Ngoài ra còn một chuyện nữa, cậu không phát hiện ra sao? Những con ma bây giờ trở nên mạnh hơn. Có những chuyện, lúc còn sống không thể làm được, nhưng lúc chết rồi thì có thể làm được.”

Tôi chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì thấy những lời này của Cổ Mạch không phải “dường như” có lí nữa mà là “thật sự” rất có lí.

Tôi nghĩ đến Diệp Thanh. Tay đưa lên nắm chặt túi quần.

Cái bật lửa vẫn còn trong túi tôi.

Nhân tính của Ông Trời đã bị xoá đi rồi, trở thành những nguyên tắc cứng rắn lạnh băng. Ma quỷ được thả ra, có thể giết người một cách quang minh chính đại.

Diệp Thanh nói qua, có những chuyện đã làm được rồi. Có phải chính là như vậy không?

Có phải anh ta đã mạnh hơn rồi không?

Ngô Linh hắng giọng, thu hút sự chú ý của tôi.

“Bây giờ không phải lúc để quan tâm đến chuyện này.” Ngô Linh nói rất nghiêm túc, cũng không nhìn Cổ Mạch: “Quỷ khí trên người La Vĩnh Hoa hơi nặng. Sau khi Nam Cung xem qua, cảm thấy cậu ta rất có thể là một mối hiểm hoạ tiềm tàng.”

Nam Cung Diệu bỏ điện thoại xuống: “Kiểu như là tên sát nhân biến thái vậy.”

Tôi há hốc mồm: “Cái này cũng nhìn ra được sao?”

Câu hỏi này của tôi có vẻ ngu ngốc.

Đôi mắt của Nam Cung Diệu vốn là có thể thấy trước tương lai, mặc dù đã bị phong ấn một bộ phận năng lực, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được những thứ khác. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cảnh mộng của Nam Cung Diệu, cái cảm giác mắt mình có thể nhìn thấy rất nhiều thông tin, chữ số, đầu óc sắp bị những chuỗi thông tin này làm cho nổ tung thật sự không dễ chịu chút nào.

Nam Cung Diệu khẽ gật đầu, trả lời câu hỏi ngốc nghếch của tôi: “Có thể nhìn ra được một ít. Chính là cái thứ gần giống với khí chất. Cậu ta rất nguy hiểm, tính cách đã bị vặn vẹo. Có thể là do chuyện xảy ra năm đó.”

Nói đến chuyện này, cả ba người Thanh Diệp cũng không có tỏ vẻ tiếc nuối gì.

Tôi vốn sẽ có những cảm xúc như vậy. Nếu là trước đây, tôi sẽ đồng cảm với La Vĩnh Hoa, tự nhiên bị kéo vào trong một hiện tượng quái dị, tận mắt chứng kiến cái chết thê thảm của cha mình. Đây là một bi kịch.

Nhưng bây giờ, tôi không thể tự lừa dối mình, giả bộ rằng mình có đồng cảm với anh ta. Tôi cũng không cần phải giả bộ trước mặt ba người Thanh Diệp.

“Vậy thì chỉ có thể nói là do xui xẻo thôi.” Cổ Mạch nói với vẻ lạnh nhạt: “Cũng là báo ứng.”

Tôi biết bây giờ Cổ Mạch đang nói về vấn đề nhân quả kiếp trước kiếp này. Có thể ở kiếp trước, La Vĩnh Hoa và cha anh ta đã phóng hoả giết người, nên kiếp này mới trở nên như vậy. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng là do anh ta xui xẻo.

Cả người tôi mềm oặt, dựa vào ghế sofa, không có hứng thú gì với cái chủ đề này nữa.

Ngô Linh nói: “Sau khi phát hiện được điều này, biết được thông tin cái chết của Lý Sương Bạch, chúng tôi liền nghi ngờ là do La Vĩnh Hoa ra tay. Có thể cậu ta bị tác động bởi bùa chú, bị kích thích. Nhưng chúng tôi chưa thể xác định được cậu ta bị kích thích về mặt nào. Là do cậu ta muốn ở bên Chử Lan nên đã cố gắng làm cho lời nguyền thành công hay là do cậu ta đã có hứng thú với những thứ này, muốn xem thử hiệu quả của lời nguyền.”

“Cái này rất quan trọng sao?” Tôi nhìn sang Ngô Linh.

“Ừ. Sự khác biệt này chính là nguyên lí hoạt động của phép thuật nguyền rủa. Chỉ dựa vào cách tạo ra lời nguyền, tôi chưa thể chắc chắn được điều gì. Giống như tôi nói nãy giờ, hai loại kích thích, loại đầu tiên tức là lời nguyền đã bắt đầu có tác dụng rồi, La Vĩnh Hoa đã yêu Chử Lan, còn hiệu quả sau này của lời nguyền đó như thế nào thì khó mà nắm chắc được; Loại thứ hai tức là lời nguyền chưa có hoàn toàn thành công, có thể là sau cái chết của người cuối cùng mới có thể khiến La Vĩnh Hoa yêu Chử Lan.”

Ngô Linh đột nhiên hỏi tôi: “Chử Lan rất muốn được yêu đúng không?”

Tôi chần chừ một lúc: “Tôi cũng không rõ lắm. Trong giấc mơ không nhắc đến những chuyện này. Tâm trạng của Chử Lan... Cảm xúc mãnh liệt nhất sau này là sợ hãi và hối hận.”

Sau cái chết của Vương Minh Lệ, Chử Lan cảm thấy rất sợ hãi và cũng rất hối hận. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, không thể quay đầu lại nữa.

Lúc đó cô ta đã không còn cái cảm xúc yêu đương thời thiếu nữ nữa rồi. Hoặc trước đó cũng đã không có cảm xúc yêu đương mãnh liệt như thế.

Cảnh mộng có liên quan đến Chử Lan quá ngắn ngủi, vả lại tôi còn chỉ là người ngoài cuộc, nhìn Chử Lan thông qua Vương Minh Lệ, những thông tin về Chử Lan cũng rất ít. Kết hợp với suy nghĩ của Vương Minh Lệ thì có thể đoán ra sơ sơ rằng bản thân Chử Lan cũng có những cảm xúc thiếu nữ, cũng có yêu La Vĩnh Hoa thật. Nhưng đó không phải là một tình yêu khắc cốt ghi tâm, cũng không phải chấp niệm mạnh mẽ.

Ngô Linh gật đầu: “Bởi vậy, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết rõ về cái lời nguyền đó như thế nào. Muốn dùng năng lực của cậu Đàm để phá giải lời nguyền này thì hơi khó.”

“Không có đạo cụ vạn năng gì sao?” Tôi hỏi Ngô Linh.

Ngô Linh lắc đầu.

Cổ Mạch cười phá lên: “Làm sao có đạo cụ vạn năng gì chứ?”

“Cũng không phải là không có. Có điều em không có và cũng không biết chế tạo.” Ngô Linh phản bác lại lời của Cổ Mạch.

Cổ Mạch nhìn về phía Ngô Linh với vẻ mặt kinh ngạc: “Có thứ đó thật sao?”

“Ừ. Vốn... Nhà họ Ngô có một món.” Ngô Linh suy nghĩ một hồi: “Nhưng cái thứ đó rất kinh khủng, sau đó bị huỷ rồi.”

“Là gì?” Cổ Mạch tò mò.

“Phi Nhân.” Ngô Linh đáp.

Cổ Mạch không hiểu gì.

Tôi cũng không hiểu nghĩa của từ này là sao.

“‘Phi’ trong ‘thị phi’, ‘nhân’ trong chữ ‘người sống’.” Ngô Linh nói tiếp: “Cũng tức là xem người sống như một chỗ để chứa phép thuật. Bất cứ phép thuật gì cũng có thể đưa vào trong cơ thể người đó, lấy linh hồn người đó phong ấn lại.”

Tôi nổi hết cả da gà, quay đầu nhìn về phía đôi mắt của Ngô Linh.

“Nhà họ Ngô có nghiên cứu về phương diện này.” Ngô Linh mơ hồ nói một câu.

Bản thân cô ấy chính là bản mở rộng của loại phép này. Lúc ban đầu, nhà họ Ngô định dùng một con búp bê sứ để đựng một linh hồn có sức mạnh dữ dội. Trong lúc sơ sót đã làm xuất hiện Ngô Linh.

“Cái Phi Nhân cuối cùng đã chết vào khoảng hơn một trăm năm trước. Là một cậu thanh niên thuộc nhà họ Ngô, chết rất thảm, cậu ta ra tay giết chết cha mẹ và ông bà nội, sau đó tự sát.” Ngô Linh nói với vẻ bình tĩnh: “Từ đó về sau, nhà họ Ngô không còn dùng Phi Nhân nữa. Sau này, những người trong nhà họ Ngô cũng không có đủ tư chất để làm Phi Nhân, ở cả hai mặt họ đều không làm được.”

“Em cũng không biết làm sao?” Cổ Mạch hỏi.

“Em chỉ có thể làm ra những con búp bê bình thường để chứa linh hồn thôi.” Ngô Linh lắc đầu.

“Nếu sử dụng năng lực của cậu Đàm có thể làm được chứ?” Nam Cung Diệu đột nhiên lên tiếng.