Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1209: Trò chuyện (2)




Diệp Thanh không đơn thuần là đang khen tôi, nhưng so với những lời đánh giá trước đây thì tốt hơn rất nhiều. Vì vậy mà tôi cảm thấy khá vui, nhưng cũng có chút khó hiểu.

Nếu như nói đến vụ việc trò chơi nói thật hay mạo hiểm, tôi đột nhiên nghĩ ra ý đó quả thật là rất đáng khen. Thật sự đó là một sự thành công nhờ ăn may. Chỉ là theo như ấn tượng của tôi trước đây về Diệp Thanh, anh ta sẽ không thèm lên tiếng khen tôi chỉ vì chút chuyện cỏn con này.

Tôi lại càng thấy không hiểu vì sao anh ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh ta cảm thấy an ủi vì sự trưởng thành của tôi? Đột nhiên nghĩ ra ý tưởng được xem như là trưởng thành? Chắc là không phải đâu. Ít nhất Diệp Thanh sẽ không cho rằng đây là một sự trưởng thành.

Không phải vì tôi, vậy thì chính là vì Ông Trời rồi.

Trong lòng tôi cảm thấy căng thẳng.

“Anh cảm thấy như vậy tốt sao? Ý tôi là... Làm như vậy, tiết lộ hết mọi thông tin về hiện tượng quái dị để mọi người đều biết... Sợ sệt...” Tôi nghi ngờ hỏi.

Tôi không cảm thấy đây là chuyện tốt.

Cũng không thể nói là chuyện xấu được.

Thời thế thay đổi. Cho dù là thế giới quái dị cũng phải thay đổi theo thời thế.

Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, nên cảm thấy cái việc “thay đổi triều đại” này quá tàn nhẫn. Tôi thích trải qua cái khoảng thời gian cải cách này một cách yên ổn hơn.

Cho dù là “giết gà để doạ khỉ” thì cũng phải cho gà và khỉ biết trước là mình sẽ bị giết chứ?

Không nói gì cả, vừa mới bắt đầu là xảy ra rất nhiều vụ ma ám kinh dị và dẫn đến cái chết thê thảm của nhiều người, những điều này thật khó chấp nhận.

Diệp Thanh bỗng bật cười thành tiếng.

Tôi rất chắc chắn rằng, anh ta đang cười tôi.

Chẳng lẽ không phải do việc tiết lộ thông tin các hiện tượng quái dị cho mọi người biết sao?

Vậy thì do nguyên nhân gì?

Tôi thấy khó hiểu.

Vì không hiểu nên tôi đã lên tiếng hỏi rồi.

Diệp Thanh lại không nói gì nữa.

Tôi đã quen với thái độ nhiệt tình của Ngô Linh nên bây giờ tôi khó mà chịu đựng được thái độ lạnh nhạt của Diệp Thanh.

“Rốt cuộc là gì? Anh không nói gì cả, tôi không hiểu gì hết, đến lúc đó có làm chuyện dại dột, chẳng phải đến cuối cùng thì lại là anh đến thu dọn tàn cuộc sao?” Tôi mất hết kiên nhẫn, sẵn tiện đả động Diệp Thanh.

Diệp Thanh đã từng cứu tôi rất nhiều lần và giúp tôi thu dọn tàn cuộc.

Nhưng thái độ của anh ta không được tốt lắm.

Điều khiến tôi cảm thấy thất vọng là, sau hơn một năm, Diệp Thanh vẫn thấy có nhiều chuyện tôi chưa đủ tư cách để biết.

Không có cái chuyện gì buồn hơn chuyện này nữa rồi.

Tôi không phải con nít, không phải không hiểu tốc độ của quá trình trưởng thành là có hạn.

Tôi cảm nhận được bản thân đã trưởng thành hơn. Nhưng mà cái sự trưởng thành này của tôi vẫn chưa đạt đến mức Diệp Thanh có thể nói ra hết mọi chuyện với tôi.

Chuyện này vốn không có gì cả, tôi có thể xem nó như chuyện bình thường.

Nhưng tôi đang kích động, lỡ miệng nói chuyện này ra.

Tôi đợi một lát, đợi Diệp Thanh chê cười tôi tiếp, hoặc là tôi nên lên tiếng chuyển chủ đề.

Thật không ngờ rằng Diệp Thanh đột nhiên thở dài.

Tôi nhìn về phía đối diện với ánh mắt kinh ngạc.

Tôi nghi là lúc nãy mình nghe nhầm rồi.

Diệp Thanh chỉ thở dài một hơi, cái tiếng thở dài đó rất nhẹ, không phải cố tình dùng sức thở hắt ra mà chỉ giống như đang thở ra bình thường thôi.

Tôi không nói gì thêm.

Diệp Thanh đột nhiên hỏi: “Linh có nói cho cậu biết về định nghĩa của những người trong nghề về Ông Trời không?”

Ngữ khí của anh ta rất nhẹ nhàng, là cái ngữ khí nói chuyện bình thường giữa người và người.

“Cái này... Hình như là...” Tôi không nhớ rõ lắm: “Một loại linh hồn? Một loại... Ý thức chung?”

Trong đầu tôi chỉ nghĩ ra được câu trả lời này thôi.

Tôi chưa từng suy nghĩ kĩ về cái vấn đề rốt cuộc Ông Trời là gì. Cũng giống như không ai suy nghĩ về việc “vận mệnh” chỉ là một sự trùng hợp, là một sự tất nhiên hay là thật sự có một nữ thần nào đó tồn tại.

Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, đây lại là một vấn đề.

Đối với tôi mà nói thì rốt cuộc Ông Trời là gì cũng không quan trọng lắm.

Nó không phải ác ma.

Có thể là do đầu óc có vấn đề, bị điên rồi, mất hết lí trí rồi, luôn thích gây chuyện, nhưng mục đích của nó không phải chỉ là giết người vô tội.

Sau khi xác định rõ được điều này thì hình như đâu có gì đáng để ý nữa đâu.

Người dân sẽ không quan tâm đến việc quốc vương là người, là yêu hay là ma, chỉ cần ông ta không phải là một vị hôn quân tàn bạo, thì những cái khác đều không sao cả.

Đối với tôi mà nói thì Ông Trời như một vị quốc vương vậy, rốt cuộc nó là gì không quan trọng nên tôi cũng không suy nghĩ đến nó.

Diệp Thanh đột nhiên hỏi như vậy, câu trả lời của tôi đương nhiên không thể làm anh ta hài lòng.

Nhưng Diệp Thanh không châm chọc tôi.

“Tôi cho rằng, nó là một loại quy tắc.”

Tôi ngơ ngác nhìn về phía ghế sofa đối diện.

Tôi lên tiếng: “Ý là không có thực thể sao?”

Lần này Diệp Thanh không nói gì đặc biệt, mà hỏi ngược lại tôi: “Cậu không có não à?”

Ngữ khí của anh ta rất chân thành, không giống như là đang châm chọc tôi mà giống như đang muốn xác nhận điều gì đó vậy.

Tôi đương nhiên là có não rồi, tôi cũng không nổi giận khi nghe xong lời này của Diệp Thanh, giống như là vừa được ai đó nhắc nhở vậy, đầu óc tôi bắt đầu hoạt động.

Tôi hỏi: “Anh cảm thấy nó không thể có tính cách, cũng không thể hành động trực tiếp được sao? Không thể làm ra những hành động hướng đến một mục tiêu cụ thể nào?”

Sau khi hỏi xong, tôi khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh hơn, nắm chặt nắm đấm trong vô thức.

Tôi vẫn còn cầm chặt cái bật lửa trên tay, nó được bàn tay ủ ấm rồi, thậm chí đang nóng dần lên.

Tôi cảm thấy câu hỏi này rất quan trọng.

Diệp Thanh đáp ngay: “Phải!”

Cái chữ này như đang giáng một đòn mạnh vào đầu tôi vậy, khiến cho tôi cảm thấy choáng váng.

Diệp Thanh nói tiếp: “Nhưng nó... Gặp phải một vài tình hình và bắt đầu có nhân tính.”

Tim tôi đập nhanh hơn nữa.

Mỗi khi người ta nhắc đến nhân tính thì thường sẽ đưa ra những đánh giá như là “hiền lành”, “gian ác”, vân vân, làm cho nó trở nên phức tạp, sâu sắc, trông giống như một vấn đề triết lí vậy. Và nó cũng giống như những vấn đề triết lí khác, khiến cho đại đa số người đều lên tiếng than thở, lại còn làm bộ đăm chiêu.

Nhưng khi cái từ này kết hợp với chữ “trời” thì đây tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ.

Lúc này đầu óc tôi hơi choáng.

Một thứ vốn chỉ là “quy tắc” lại có thêm nhân tính, tuyệt nhiên không đơn giản như việc “ngoài pháp luật ra còn phải có tình người” đâu.

Nói đúng hơn thì đây giống như một cái bộ nhớ nào đó mà có thêm nhân tính, những số liệu, thông tin của tài khoản người dùng đều bị phơi bày ra trước mắt người nào đó, đối với bất kì người dùng nào thì đây đều là một mối hiểm hoạ. Và đáng sợ hơn chính là, người đó là một tên điên, người đó có quyền quản lí tối cao...

Tôi khẽ dựa lên lưng ghế sofa.

Tựa lên lưng ghế sofa tuy là không được thoải mái lắm, nhưng có thể cho tôi một chỗ dựa.

Suy nghĩ kĩ lại thì đây không phải giống như những lần trước sao?

Ông Trời còn là người nắm quyền tối cao, một tên điên...

Tôi bỗng ngồi bật dậy: “Vậy bây giờ...”

Diệp Thanh nói: “Những gì cậu đánh bậy đánh bạ kia đã khiến cho nó tự đánh mất nhân tính của bản thân.”

Tôi sững sờ.

Cả quá trình của việc chơi trò chơi nói thật hay mạo hiểm lần đó thật ra vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn.

Có thể chắc chắn một điều là, Ông Trời đã hoàn thành được nhiệm vụ tôi giao, xoá đi dấu ấn trên người chúng tôi.

Dấu ấn của trò nói thật hay mạo hiểm và cả dấu ấn trên cơ thể của những người có năng lực như chúng tôi đều bị xoá hết.

Nhưng không lâu sau thì dấu ấn năng lực đã xuất hiện trở lại.

Tôi tưởng rằng, đó chỉ là một cuộc chơi bình thường, chỉ là do tôi ăn may. Cái trò nói thật hay mạo hiểm đó cũng đã bị Ông Trời mượn cớ xoá đi rồi.

Bây giờ nghe Diệp Thanh nói vậy, lúc đấy không chỉ có trò chơi đó bị xoá đi mà còn có thứ khác nữa?

“Nó biến trở lại thành nguyên tắc và đã tự thay đổi bản thân cho phù hợp với tình trạng hiện nay.” Diệp Thanh nói: “Nói đúng hơn thì nó không có chỉ có một nguyên tắc, mà là sự tổng hợp từ rất nhiều những nguyên tắc. Sự giao mùa, quy luật vận động của các hành tinh trong vũ trụ... Hoặc là những thứ khác, nó cũng gần giống như những nguyên tắc của khoa học tự nhiên hay những chân lí. Chỉ là sự thay đổi diễn ra một cách nhanh chóng và chủ động hơn, không phải thay đổi lặng lẽ, mà thay đổi một cách đột ngột. Sự xuất hiện của ma quỷ và linh hồn đều như vậy cả.”

Tôi nhìn chằm chằm về phía đối diện.

Diệp Thanh giảng giải cho tôi nghe về định nghĩa trời, những thông tin này đều nghe rất có lí.

“Nói như vậy... Đây là một tin tốt? À... Sau đó...” Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Mặc dù Ông Trời không còn nhân tính, phạm vi ảnh hưởng cũng trở nên có hạn.

Nhưng như vậy cũng chỉ là bớt đi một kẻ làm loạn mà thôi.

“Sau đó, có những chuyện đã có thể làm được rồi...” Diệp Thanh giống như đang lẩm bẩm một mình, nói ra một câu nửa úp nửa mở như vậy.