Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1206: Hành trình báo thù (5)




Suy nghĩ trong đầu tôi rất hỗn loạn, lâm vào trạng thái trống rỗng trong thời gian rất lâu.

Đợi khi tôi tỉnh táo lại, tôi phát hiện có một người nằm trên bãi cỏ ở bên cạnh.

Nhìn một hồi lâu, tôi mới nhận ra được, người này là Tây Môn Văn Hạo, là người mà Lưu Hải Thanh muốn giết.

Ông ta đã chết rồi.

Cơ thể của ông ta vặn vẹo một cách quái dị, ngay chỗ khuỷu tay có xương đâm xuyên qua da, trông máu me kinh dị. Dưới đầu ông ta có một vũng máu, nhuộm đỏ cả bãi cỏ này.

Tư thế này...

Trong trí nhớ của tôi có nhiều thêm một đoạn nữa, có thể nhìn thấy Tây Môn Văn Hạo đi đến ngọn núi này như thế nào, lại trượt chân té ngã như thế nào, mới thành ra bộ dạng như vậy.

Đã không còn nhìn thấy cái hình người Lưu Hải Thanh vẽ nữa rồi. Tây Môn Văn Hạo trượt chân té ngã, dập nát cả bãi cỏ này.

Tôi đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy thoả mãn. Cái đoạn hồi ức đó cứ tua lại liên tục trong đầu tôi, mỗi một vẻ mặt, mỗi một ánh mắt của Tây Môn Văn Hạo, tôi đều thấy hết cả và ghi nhớ vào trong đầu.

Tôi giống như đấng tối cao đang nhìn xuống đám sâu bọ dưới đất vậy.

Tôi có thể kiểm soát được cuộc đời của những người này, nắm giữ sự sống chết của họ.

Không chỉ có Tây Môn Văn Hạo, còn có sự sống chết của Lưu Hải Thanh.

Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện rằng không biết từ lúc nào mà khung cảnh xung quanh đã có sự thay đổi.

Trên sườn núi có rất nhiều người, có cảnh sát, cũng có người dân đến xem.

Tôi nghe được có một cảnh sát đang nói: “Bên Hoa Sơn phát hiện một người chết...”

Hoa Sơn à...

Suy nghĩ của tôi bỗng trở nên mơ màng trong chốc lát, sau đó liền bị tiếng khóc của một đứa nhỏ làm cho hoàn hồn lại.

Tôi thấy được có hai anh em đang chạy đến. Mặt mũi của hai anh em có nhiều điểm tương đồng, chắc chắn sẽ không có người nhận lầm đâu. Huống chi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ về ngoại hình của hai anh em này.

Tim tôi giống như bị nhói lên một phát.

“Cha ơi! Cha!”

“Oa a a a!”

Họ bị cảnh sát ngăn lại, cả người ngã xuống đất.

Người phụ nữ đi theo họ được người ta dìu đến, nhưng đi đến nửa đường đã khuỵu xuống đất rồi.

Tôi muốn nhìn bọn họ, nhưng tầm mắt của tôi cứ nhìn sang chỗ khác.

Tôi nhìn thấy Lưu Hải Thanh đứng ngoài đám người.

Vẻ mặt Lưu Hải Thanh vặn vẹo, xen lẫn cả sự vui sướng, thoả mãn. Cả người ông ta đang run rẩy.

Tôi bắt đầu thấy chán ghét Lưu Hải Thanh, nhưng sâu trong đáy lòng còn có một loại cảm giác khó hiểu.

Tôi nghĩ đến hai anh em kia, không biết sao, hình như có một giọng nữ đang gọi anh hai bên tai tôi.

Ai... Ai đang kêu tôi?

Đầu tôi đang rất đau, giống như bị ai đó nắm lại kéo ra liên tục.

Cảnh vật xung quanh lại thay đổi lần nữa, tôi đi theo Lưu Hải Thanh, đi vào trong một khu dân cư xa lạ nào đó.

Bước chân của Lưu Hải Thanh rất nhẹ nhàng, nhưng sau đó lại trở nên nặng nề.

Cảnh vật xung quanh thay đổi liên tục. Cùng một khu dân cư, nhưng hình như là khác nhau về thời gian.

Tôi nghe thấy tiếng cười đùa của con nít và tiếng quở trách của người lớn, quay đầu nhìn lại thì thấy có mấy đứa nhóc đang bị người lớn nắm lỗ tai lại, chỉ vào những hình vẽ trên tường và dưới đất, đang bị phê bình liên tục.

Trong đầu tôi nảy sinh ra một suy nghĩ. Một suy nghĩ không có nguyên do gì cả. Điều này khiến cho tâm trạng nhảy nhót liên tục.

Tôi nhìn thấy khung cảnh xung quanh cứ thay đổi, tôi có đi qua làm quen, nói chuyện với đám nhóc đó. Có đứa nhóc thì thích chơi với tôi, có đứa thì vẫn còn hơi rụt rè, nhưng đều không sao cả.

“Các em có muốn vẽ một cái hình gì vui nhộn không?” Tôi nghe được có một giọng nữ nói như vậy.

Trẻ con luôn rất dễ bị dụ. Những đứa nhóc mới lớn này càng dễ sai bảo.

Bọn chúng làm theo lời tôi nói, vẽ một cái hình người trên mặt đất.

Một vài đứa nhóc này mới đầu thì thấy mới lạ, nhưng về sau thì chơi chán rồi. Bọn chúng chuyển qua chơi cái khác.

Còn tôi thì đang chờ đợi, giống như một con nhện đã giăng lưới xong đang chờ con mồi.

Tim tôi đập rất nhanh, không phải do khẩn trương, mà là do háo hức.

Tôi nhìn thấy Lưu Hải Thanh đang bước tới từ cuối con đường trong khu dân cư.

Lưu Hải Thanh cảm thấy không vui lắm. Mặc dù đã giết chết Tây Môn Văn Hạo, nhưng tâm trạng vui sướng của ông ta cũng không kéo dài quá lâu.

Không hiểu sao mà tôi lại biết được Lưu Hải Thanh đang muốn tôi giúp ông ta giết chết những người khác. Ông ta muốn giết chết đồng nghiệp vô dụng, ông chủ ngu ngốc của mình, thậm chí là một người đàn ông đi xe xịn trên đường, một người phụ nữ xinh đẹp, ông ta đều muốn giết chết đối phương.

Ông ta đang ghen tỵ. Ghen ghét khiến cho ông ta trở nên điên cuồng.

Giết người thì lại khiến cho tôi cảm thấy điên cuồng.

Tôi phải giết ai?

Giết linh hồn ai?

Suy nghĩ trong đầu lại trở nên hỗn loạn.

Nhưng mà, Lưu Hải Thanh đang dần đi tới gần, khi ông ta nhìn thấy những đứa nhóc vẽ bậy dưới đất thì lại tỏ vẻ sợ hãi, còn tôi thì dần bình tĩnh lại.

Tôi nhìn thấy vẻ sợ hãi của ông ta, ông ta muốn giãy dụa, gào thét, muốn cầu cứu, muốn xin tha, nhưng đã không kịp rồi.

Cơ thể của ông ta bị âm khí kéo về phía trước, lần lượt từng bước một đi về phía trước. Cuối cùng, ông ta đã đi đến bên cái hình người, mũi chân chạm lên vạch.

Trên đầu ông ta có phát ra tiếng động cọt kẹt cọt kẹt rất kì lạ.

Lưu Hải Thanh từ từ ngẩng đầu lên.

Một cái bộ phận thông gió của điều hòa rơi xuống, mang theo tro bụi, rỉ sắt và các mảnh kim loại, rơi xuống đập vào một cái điều hòa khác, rồi tiếp tục rơi xuống.

Cảnh này trông khá giống với cảnh Tây Môn Văn Hạo lăn xuống từ trên dốc núi.

Rầm!

Sau khi vang lên một tiếng động rất lớn và máu tươi bắn ra, Lưu Hải Thanh ngã xuống đất, cơ thể trùng khớp với vạch kẻ dưới đất.

Ông ta co quắp lại, phát ra những tiếng rên khe khẽ, một lúc sau thì những phản ứng sinh lí này cũng biến mất luôn.

Ở gần đó có người hét lên, có người xúm lại xem.

Cảm giác buồn bực trong lòng tôi như được phát tiết ra rất nhiều rồi, nhưng lại có thêm một cảm giác gì đó rất kì lạ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía đám người đứng vây xem, nhìn thấy có một người phản ứng khác so với đám người đó.

Người đó chỉ tò mò thôi, sau khi để ý thấy vạch kẻ xung quanh xác Lưu Hải Thanh, vẻ mặt của người đó liền trở nên kì lạ. Không có vẻ đồng tình, không có vẻ sợ hãi, chỉ đơn thuần là đang suy nghĩ gì đó thôi.

Thật đặc biệt!

Máu trong người tôi như đang sôi trào lên, tôi còn có thể nghe thấy nhịp tim của mình nữa.

Tiếp theo... Tiếp theo chính là người đó!

Giết chết người đó!

Trong đầu tôi chỉ nghĩ như vậy thôi.

Có rất nhiều cảnh tượng lướt qua trước mắt tôi.

Tôi nhìn thấy người đó đi chung với một người đồng nghiệp, đi làm về trên một con đường.

Tôi đích thân vẽ hình người dưới đất, có hơi vất vả chút, không được tiện cho lắm. Nhưng tôi đang tô lại vạch kẻ dưới đất đậm thêm.

Đồng nghiệp của anh ta phát hiện ra không ổn trước, mới đầu anh ta chú ý thấy đồng nghiệp mình không được thoải mái, ngay sau đó, anh cũng nhìn thấy vạch kẻ trên đường, vẻ mặt dần xấu đi.

Phó Nhuế...

Ai...

“Phó Nhuế, hôm nay tan tầm, tôi có chút việc, cô đi trước đi.” Anh ta lên tiếng, vẻ mặt xấu hổ và cứng đơ.

Đồng nghiệp của anh ta chỉ khẽ gật đầu, tinh thần không được tập trung lắm.

Anh ta đã phát hiện ra rồi! Anh ta muốn chạy trốn!

Nhưng mà anh ta không trốn được đâu.

Tôi đang nghĩ như vậy, chắc hẳn là cảm giác háo hức, nhưng lại có gì khác lắm.

Người đàn ông kia bị âm khí trói buộc lại, lúc tan ca thì bỏ một con dao nhỏ vào trong túi. Anh ta vùng vẫy rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn đi đến con đường đó.

Anh ta muốn chạy trốn. Toàn thân lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng anh không trốn được.

Anh ta trốn không nổi.

Lúc anh ta đi đến con đường này, vẻ mặt đã bình tĩnh lại rồi, những người xung quanh cũng không ai phát hiện gì không ổn.

Tôi nhìn thấy anh ta chết như thế nào, nhìn thấy vẻ mặt của anh ta trở nên vặn vẹo như thế nào, cũng nhìn thấy nét sợ hãi trong mắt anh ta.

Tôi nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ.

Đột nhiên tôi cảm nhận được gì đó, muốn quay đầu nhìn lại, nhưng vừa mới quay đầu thì thấy khung cảnh xung quanh lại thay đổi.

Tôi nhìn thấy một đôi mắt.

Cảnh vật xung quanh như bị làm nhoè hết, chỉ còn lại có đôi mắt đó.

Một đôi mắt đen tuyền, không có tí ánh sáng nào, cũng không có bất cứ cảm xúc trong đó.

Cặp mắt kia nhìn chằm chằm tôi.

Tôi cảm nhận được một luồng âm khí rất quen thuộc.

Có một giọng nói truyền đến bên tai tôi: “Cậu đã bắt đầu chìm đắm trong cảm giác vui sướng khi giết người rồi.”

Câu nói này đã khiến tôi tỉnh táo lại.