Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1201: Linh hồn trói buộc




Tim tôi đập trật đi một nhịp, đây là phản ứng theo bản năng, giờ phút này tôi không xuất hiện cảm xúc đặc biệt rõ ràng.

Lôi Âm Âm vẫn đang biến hóa, trong linh hồn cô ta hiện tại vẫn mãnh liệt phát ra một loại âm khí đầy ác ý, hoàn toàn khác biệt với trạng thái mông lung trước đó.

Nhịp tim của tôi vì thế mà tăng tốc, giống như khi xem phim điện ảnh vậy, chờ đợi nhân vật chính từ trên trời giáng xuống sau đó tiêu diệt nhân vật phản diện.

“Mấy người đang làm gì vậy!!”

Một giọng nữ chói tai phá tan bầu không khí hiện tại.

Biến hóa của Lôi Âm Âm cũng bởi vậy bị đình trệ.

Mấy đứa bé giật nảy mình, cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Một người phụ nữ có vẻ phúc hậu vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch, những thớ thịt thừa cồng kềnh trên thân run lên một cái, cũng không biết là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì vừa rồi chạy đến mới biến thành dạng này.

“Mấy đứa...” Lông mày người phụ nữ dựng lên. Bà ta hung hăng nắm lấy đứa bé phía trước mình, tát vào mặt đứa bé đó.

“Oa oa!” Đứa bé khóc lớn lên.

“Ngậm miệng lại!” Người phụ nữ rống lên một tiếng, lại nhìn về phía những đứa bé khác: “Tất cả lại đây! Đứng ngay ngắn cho ta!”

Bà ấy giận không kìm được, đợi đến khi những đứa nhỏ đều đứng ngay ngắn hết, bà ta lại cẩn thận từng li từng tí đi về hướng Lôi Âm Âm.

Linh hồn Lôi Âm Âm đang nhìn xuống phía dưới.

Người phụ nữ nhìn qua, nhẹ nhàng kêu lên hai tiếng, mới đánh bạo cẩn thận sờ lên mạch đập của Lôi Âm Âm. Bà ta như bị điện giật thu tay về, hít vào một hơi lạnh, sắc mặt càng ngày càng thêm khó coi.

“Mấy đứa… Tất cả theo ta đi về trước đi...” Người phụ nữ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xem xung quanh, ánh mắt rơi trên người những đứa nhỏ. Bà ta không còn dám lớn giọng mắng nhiếc, những đứa bé kia cũng không dám giỡn nữa.

Người phụ nữ từ trong túi lấy điện thoại ra, bàn tay run rẩy nhấn nút gọi.

Bóng dáng của bọn họ chậm rãi đi xa, giọng của người phụ nữ vẫn truyền tới.

“Chồng à, em... Vừa mới... Ừ, báo cảnh sát...”

Thanh âm đứt quãng cuối cùng cũng ngừng.

Tâm trạng phẫn nộ của Lôi Âm Âm đã bình phục lại. Cô ta không biến thành ma, cũng không đi đầu thai, vẫn chờ đợi ở đó.

Cô ta nghĩ, người phụ nữ đó hẳn là đi báo cảnh sát rồi.

Tôi không có lạc quan như cô ta. Tôi là “khán giả” đã được spoil, tôi biết, những gì đã xảy ra với Lôi Âm Âm tuyệt đối không phải chuyện vui vẻ, nhẹ nhàng.

Tôi phỏng đoán, cảnh sát mà Lôi Âm Âm một mực mong đợi không đến. Người phụ nữ đó sẽ không đi báo cảnh sát.

Nếu là người bình thường khi nhìn thấy thi thể sẽ lập tức đi báo cảnh sát.

Nhưng chuyện xảy ra hồi nãy, cũng không giống tư duy của người bình thường.

Nhưng nếu suy nghĩ kĩ một chút thì sẽ sáng tỏ, những gia đình có cách giáo dục con cái như vậy, làm sao lại có tư duy bình thường chứ? Mấy đứa bé kia có thể nói là ngây thơ một cách tàn nhẫn. Nhưng nói cách khác, đó cũng chính là do cha mẹ của chúng chưa từng giáo dục qua bọn chúng về “tử vong” và “tổn thương“. Cho nên đối mặt với một người chết, những sợ hãi ban đầu của chúng nó nhanh chóng biến mất, thứ nghĩ tới đầu tiên chính là một bộ phim hoạt hình nổi tiếng về cảnh sát bắt cướp.

Lại suy nghĩ một chút, thi thể của Lôi Âm Âm bị chúng chạm qua, lại còn bị đùa bỡn như một thứ đồ chơi. Không nói đến hành vi mang tính xỉ nhục trong đó, mà những chứng cứ lưu lại ở hiện trường thôi cũng đủ để cho mấy đứa trẻ ấy chịu đủ. Người phụ nữ kia rất có thể là vì vậy mà lựa chọn không đi báo cảnh sát.

Không báo cảnh sát thì sẽ không ai biết con của bà ta làm ra những chuyện quá đáng như vậy, cũng không có người sẽ nghĩ con của bà ta dính dáng đến vụ án giết người này.

Tôi nghĩ, người phụ nữ kia hoàn toàn có thể làm ra được loại chuyện này. Mẹ của một đứa bé như vậy cũng sẽ không hiểu được ý nghĩa của hai chữ “tử vong“.

Trời dần dần tối.

Đúng như tôi phỏng đoán, cảnh sát không tới đây.

Lôi Âm Âm dần dần trở nên thất vọng.

Lại một lát sau, khi trời tối hẳn thì nơi xa có một đám người đi tới. Bọn họ soi đèn pin đi về phía này, ở một nơi không có đèn đường như vậy vẫn là rất dễ thấy.

Số người khá nhiều, tối thiểu có bảy tám người. Bọn họ đi vào, tôi quét mắt một vòng, phát hiện tổng cộng là có chín người. Hai người già, bảy người còn lại đều là thanh niên và trung niên. Một người trong số họ còn cạo trọc đầu, trên cái đầu tròn đó chỉ để một chỏm tóc.

Tôi liếc qua những thứ mà bọn họ cầm trên tay, cảm thấy tình hình không ổn.

“Đầu Trọc, nhìn xem, chính là cái này.” Ông lão kia mở miệng nói, ánh sáng đèn pin rọi vào thi thể của Lôi Âm Âm.

Tên đầu trọc đi tới gần nhìn rồi lại nhìn xem chung quanh: “Được thôi, chọn nơi này đi. Mấy người làm đi. Tôi ở bên cạnh trông chừng.”

“Haizz, chúng ta làm vậy được không?” Người phụ nữ buổi chiều bất an nói.

Một người đàn ông trung niên quát lớn một câu: “Còn không phải là do mấy người không trông coi con tốt? Thật là... Mau làm việc đi!”

“Cũng không cần làm vậy mà... Vứt xác đi là được rồi?” Một người phụ nữ gầy yếu khác thấp giọng nói.

“Nếu không sợ người phụ nữ này tới tìm con của mấy người, vậy cứ tùy tiện làm như vậy đi.” Đầu trọc nói, “Đây là ma đột tử, oán khí rất lớn, còn bị mấy đứa con nhà các người đụng chạm qua, các người đợi về sau bị con ma đó ám đi.”

Mấy người kia sợ run, lấy ra thứ trong túi nhựa ra.

Cảm xúc của Lôi Âm Âm lập tức gợn sóng. Cô ta có chút chấn động, còn có chút hồ nghi. Linh hồn của cô ta đang không ngừng lắc lư, đè nén lửa giận, nhưng lại không cách nào ngăn cản lửa giận.

Tâm tình tôi dần trầm xuống, qua con mắt của Lôi Âm Âm, tôi thấy những người này lấy ra một bình chất lỏng màu đỏ sậm. Bọn họ đem những chất lỏng sềnh sệch kia đổ vào bên cạnh thi thể Lôi Âm Âm, dọc theo thi thể của Lôi Âm Âm, vẽ ra một hình người ngoằn ngoèo. Thứ chất lỏng đó rơi vào trên thi thể của Lôi Âm Âm, thi thể cũng không phản ứng. Nhưng linh hồn của cô ta thì truyền đến từng đợt đau đớn.

Lôi Âm Âm phát ra tiếng hét thảm.

Tôi nhịn đau, nhìn thấy tên đầu trọc kia trừng lên mí mắt, giống như nhìn về phía Lôi Âm Âm. Gã rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, thúc giục những người kia làm nhanh lên.

Bọn họ bối rối đem mấy cái bình chất lỏng tanh hôi đó đổ xuống bên cạnh thi thể Lôi Âm Âm, rồi thuận theo hình người vừa vẽ kia khuếch trương phạm vi ra.

Đợi đến khi những cái bình đó đều rỗng, bọn họ mới thở một hơi.

Ông già kia lau lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Đầu Trọc, còn phải làm gì nữa?”

“Đốt đi. Yên tâm, lửa sẽ không lớn lắm đâu. Thứ mà tôi đưa cho các người đều học thuộc hết chưa? Khi đốt lửa lên xong thì các người đọc ra.” Tên đầu trọc lấy ra một hộp thuốc cùng cái bật lửa, vừa đốt vừa nói.

Ông lão chỉ huy một người đàn ông, mệnh lệnh ông ta đi châm lửa.

Khi chất lỏng màu đỏ tươi kia bị đốt lên thì đúng như những gì tên đầu trọc nói, lửa cũng không mãnh liệt, chỉ là một tầng nhàn nhạt.

Lôi Âm Âm bây giờ thì giống như bị thiêu đốt vậy. Cô ta càng ngày càng phát ra tiếng kêu thảm thiết, vô cùng đau khổ.

Mấy người kia vẫn còn niệm chú ngữ.

Những chú ngữ này hoàn toàn khác biệt với những gì tôi nghe được trong hồ sơ của Thanh Diệp. Không có cảm giác thoải mái bay bổng như khi Ngô Linh niệm chú, cũng không có trang nghiêm như lúc Tuệ Nhất Pháp Sư tụng kinh, chú ngữ lần này giống như là ma âm nhập não, khiến người ta phiền chán.

Dần dần, những tiếng niệm chú này biến thành một loại dằng dặc tra tấn. Linh hồn của Lôi Âm Âm giống như đang bị quất roi, lại giống như có cái cưa rỉ sét lôi kéo qua lại trong linh hồn của cô ta.

Lôi Âm Âm không còn kêu thảm, mà đang rên rỉ không ngừng, rơi nước mắt.

Lửa giảm đi, tiếng niệm chú cũng dần dần ngừng lại.

Lôi Âm Âm cúi đầu xuống, chậm rãi giơ lên hai tay của mình. Trên tay của cô ta bị dây xích màu đỏ quấn quanh, giống như là vết sẹo bị phỏng. Linh hồn của cô ta đang run rẩy.

“Được chưa Đầu Trọc?” Lão đầu hỏi.

Một người kế bên mở miệng: “Như vậy, cô ta sẽ không tới tìm Tiểu Quân nhà chúng tôi nữa sao?”

“Ừ. Như vậy là được rồi. Đem cô ta ném xuống sông đi. Nếu để ở chỗ này, bị người ta phát hiện báo cảnh sát, cô ta không tìm đến thì cảnh sát cũng tìm đến thôi.” Tên đầu trọc nói, hút một điếu thuốc rồi vứt bừa ra nơi khác.

Những người khác còn có chút e ngại.

Đầu trọc xùy cười một tiếng.

Ông lão kia cắn răng một cái: “Các người thất thần làm gì! Hãy nghĩ đến con của các người bị bắt đi ngồi tù đi!”

Những người khác tỉnh táo lại, lộ ra sắc mặt tàn nhẫn, giẫm lên bãi cỏ mềm, đem thi thể Lôi Âm Âm nâng lên.

Lôi Âm Âm đột nhiên vươn tay, thân thể như là bị một cỗ lực lượng vô hình ghìm chặt. Cô ta đau đớn kêu lên một tiếng, cuộn lại thân thể. Trong tầm mắt của cô ta, vết sẹo trên mu bàn tay biến thành màu đỏ thẫm, giống như là đang phát sáng.

Cô ta bất lực vùng vẫy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người này mang theo thi thể của mình rời đi.

Cô ta nhìn chằm chằm lấy bóng lưng của bọn họ, phát ra tiếng gào thét.

Nhưng cái này không có bất kỳ tác dụng gì.

Tôi biết, Lôi Âm Âm bị trói buộc tại nơi này. Cô ta không có bất kỳ biện pháp nào thoát thân.

Từ giờ khắc này bắt đầu, suy nghĩ của Lôi Âm Âm trở nên hỗn loạn.

Hận thù chiếm cứ toàn bộ tư duy của cô ta, trong đầu không ngừng hiện ra khuôn mặt của những người kia.

Ba người đàn ông bắt cóc, người đi đường coi thường tiếng cầu cứu, những đứa trẻ trêu đùa, những nam nữ già trẻ nguyền rủa cô ta kia...

Suy nghĩ của cô ta không ngừng cuồn cuộn, vết sẹo trên người khi thì sáng lên, khi thì ảm đạm.

Cũng không biết là qua bao lâu, cô ta cảm thấy một loại hơi thở không giống bình thường.

Một loại hơi thở tương tự cô ta, hơi thở hận thù...