Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1188: Di nguyện (2)




Luồng hơi thở trên người Vương Minh Lệ đã phát sinh biến hóa.

Loại ác khí của ác ma đã phát tán ra.

Cánh tay mờ ảo của cô ta ấn lên khuôn mặt người đàn ông.

“Chính là anh ta…” Cô ta lặp lại câu nói ấy một lần nữa, di chuyển cánh tay xuống dưới cổ họng đang lộ ra của anh ta.

Bàn tay thuộc về ma quỷ ấn lên cổ người đàn ông, các ngọn tay siết lại.

“Ặc!” Người đàn ông bóp chặt cổ mình, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, sắc mặt nhanh chóng chuyển từ bình thường sang tái mét.

Chử Lan ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh ta, hoảng hốt hỏi, “Sao vậy? Anh làm sao vậy?”

Người đàn ông hoàn toàn không thể trả lời được, đôi bàn chân giãy giụa, đôi tay kéo vùng cổ của mình, bộ dạng như đang không thể thở được.

“Bác sĩ! Có ai không! Có ai ở đây không!” Chử Lan kinh hoàng la lên.

Ở đây chắc là gian nhà xác của bệnh viện.

Từ sau cánh cửa bên kia đầu của dãy hành lang, nhanh chóng có người mặc áo blouse trắng chạy ra. Họ trông thấy bộ dạng của người đàn ông xong, đều tỏ ra hoảng hốt, luống cuống tiến hành cấp cứu.

“Các vị có phải đã đến chỗ nào đó không? Từ nước ngoài trở về, có trải qua kiểm dịch chưa?” Bác sĩ đanh giọng chất vấn, trong giọng nói còn kèm theo sự cảnh giác.

Sắc mặt Chử Lan cũng tái mét như người đàn ông: “Không, sao lại… anh ấy… đâu có giống…”

“Đưa đi trước đã, đưa đi cấp cứu mau.” Một bác sĩ khác la lên: “Ai đó đẩy giường lại đây!”

Chử Lan đã ngã quỵ xuống.

Tôi nhìn qua Vương Minh Lệ.

Trên mặt của cô ta là vẻ điên cuồng, hệt như đang phát rồ. Hình như cô ta đang chìm đắm trong cảm giác trả thù, mất hết lý trí, biến thành một con ác ma chân chính.

Chợt có một cánh tay chụp lấy cổ tay của Vương Minh Lệ.

Tôi quay phắt lại, nhìn thấy Tháng Mười. Tôi kinh ngạc.

Tôi vốn là nhập vào trên người Vương Minh Lệ, nói đúng hơn là nhập vào linh hồn cô ta. Có lẽ Vương Minh Lệ di chuyển theo thi thể của mình và còn có khả năng là do ảnh hưởng của lời nguyền kia nữa. Nhưng cái người tên Tháng Mười này là sao đây? Sao anh ta lại đến đây?

Tôi quan sát âm khí trên người Tháng Mười, rất bình thường, giống hệt lúc ở nhà tang lễ, loại âm khí nhàn nhạt. So với ác ma, thì anh ta giống một loại du hồn hơn, hoàn toàn không mạnh lắm.

“Người đó, là mẹ cô đúng không?” Tháng Mười nói.

Vẻ mặt Vương Minh Lệ chợt đơ ra, từ từ đứng thẳng lên, nhìn về phía cuối hành lang. Chỗ đó đang có một đôi vợ chồng trung niên tiến đến, đi cũng họ còn có một vị bác sĩ. Bây giờ vị bác sĩ ấy đang chạy lại đây giúp một tay.

Tôi nhìn thấy vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt họ. Có lẽ họ vẫn còn chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Vẻ mặt của Vương Minh Lệ đã chứng minh suy đoán của Tháng Mười là đúng.

“Mẹ… cha…” Vương Minh Lệ khe khẽ kêu lên, nước mắt trào ra như suối.

Người đàn ông đang nằm trên sàn thở hồng hộc từng hơi, giống như một người vừa ngoi lên từ dưới nước. Các bác sĩ xung quanh cũng đã nhận ra anh ta đã khôi phục bình thường trở lại.

“Anh bị sao vậy? Có bệnh gì trong người không?” Bác sĩ hỏi: “Đường hô hấp bị gì à? Hay bị mắc bệnh truyền nhiễm?”

Người đàn ông vẫn đang ho, chưa thể trả lời.

“Này này...” Một bác sĩ khác chỉ tay.

Bàn tay người đàn ông ôm lấy cần cổ mình được buông ra, chống lên nền nhà để đỡ lấy cơ thể, khiến cho những vết ngón tay thâm tím trên cổ lồ lộ hiện ra trước mắt mọi người.

“Anh tự bóp cổ mình để làm gì vậy hả?” Vị bác sĩ mở lời hỏi thăm vẫn đang trách mắng người đàn ông, hệt như đang dạy dỗ đứa con nhỏ của mình.

Nhưng lời nói của ông ta đã nhanh chóng im bặt.

Vẻ mặt người đàn ông và Chử Lan hệt như đang gặp phải ma, những bác sĩ xung quanh cũng thế.

“Sao…” Vị bác sĩ đó nhìn quanh.

“Lúc nãy tôi còn cố gắng gỡ tay anh ta nữa… hơn nữa cái này…” Một bác sĩ trẻ hơn lên tiếng, nhưng nửa chừng thì dừng lại.

Dãy hành lang chìm vào một sự yên lặng đến kì lạ.

“Được rồi. Đừng kiếm chuyện nữa. Chỉ là người dọa người thôi, cẩn thận dọa chết người đó.” Vị bác sĩ kia nghiêm mặt lại dạy dỗ một câu, rồi bảo những người khác trở lại làm việc.

“Lan Lan…” Người đàn bà trung niên bước đến.

Chử Lan vừa nghe thấy, thì run rẩy một cái.

“Lan Lan, cháu… con gái cô, Vương Minh Lệ nó…” Người phụ nữ lắp bắp.

Vị bác sĩ đưa họ đến đây đã mở cửa phòng xác: “Các vị vào xem có phải con mình hay không. Nếu phải thì đi làm thủ tục…”

Hai vợ chồng không nhìn Chử Lan nữa, vội vàng đi vào nhà xác.

Cánh cửa khép lại, ngay sau đó, bên trong liền vang ra tiếng khóc thảm.

Qua cửa kính, có thể nhìn thấy người phụ nữ từ từ khụy xuống sàn. Người chồng đỡ nhưng không nổi. Bản thân ông ta cũng lắc lư, đứng không vững.

Chử Lan càng run rẩy dữ dội hơn.

Vương Minh Lệ thì đang đứng nhìn chằm chằm cha mẹ mình, không để ý đến cô ta nữa.

Tháng Mười cúi mặt nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn qua Chử Lan.

Tôi đã thấy khá chán ngán.

Bất luận thế nào, chuyện này cũng không ai có thể ngăn cản được. Chử Lan và người đàn ông kia, chắc sẽ yêu nhau và bên nhau mãi. Có thể sẽ không hạnh phúc, nhưng nhất định sẽ bên nhau. Còn ba người đã kí tên còn lại, rồi cũng sẽ lần lượt bỏ mạng. Có thể, qua lễ truy điệu của họ, thì tình cảm giữa hai người kia sẽ càng thêm sâu đậm. Và cũng có khả năng, nhưng người đã chết đi sẽ biến thành ma, đu bám và giết chết họ, khiến họ sẽ được bên nhau nhưng qua một hình thức khác.

Mà chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, nên tôi chỉ muốn kết thúc mộng cảnh này cho rồi.

“Chỗ này… hay chúng ta ra ngoài đợi đi.” Người đàn ông nói với Chử Lan. Sắc mặt anh ta vẫn còn tái.

“Anh đi trước đi, không cần ở đây với em.” Chử Lan nói, vẻ mặt vô hồn.

Người đàn ông chần chừ một lát: “Để lát nữa anh đưa em về. Hay là… em có bạn trai chưa? Có cần anh liên lạc với anh ta không?” Anh ta nhìn lên tay trái của Chử Lan, mới hỏi như thế.

Chử Lan lắc đầu.

“Thế để lát nữa anh đưa em về, chứ để em như thế này…”

“Anh đi trước đi mà!” Chử Lan lớn tiếng nói, giọng đã khàn đi: “Xin anh mà, xin anh, anh đi trước đi…”

Người đàn ông nhìn Chử Lan một lát: “Được rồi. Vậy em cho anh xin số điện thoại của em đi, để lát nữa em về đến nhà…”

“Tôi bảo anh đi đi mà! Anh đi đi!” Chử Lan xô mạnh người đàn ông một cái, khóe mắt ướt đẫm.

Người đàn ông ngửa ra sau một chút, cười gượng rồi đứng lên rời đi.

Chử Lan bụm mặt, tiếng khóc chui qua kẽ tay vang ra, cô ta cứ thế mà khóc, rồi đột nhiên nói: “Lệ Lệ, cậu đang ở đây đúng không? Cậu đang ở đây đúng không?... Cậu…” Cô ta nghẹn ngào, “Sao lại thế này… sao lại trở thành thế này…”

Vương Minh Lệ đích xác là đang ở bên cạnh cô ta, nhưng một lời cũng không nói.

Tháng Mười hỏi: “Cô không đi đầu thai à?”

Vương Minh Lệ lau nước mắt đọng trên mặt.

“Đủ rồi, đừng giết người.” Tháng Mười đột nhiên nói: “Giết người, cô có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

Vương Minh Lệ nhìn qua Tháng Mười.

“Ma mà giết người sẽ bị trừng phạt. Ừ… trừng phạt rất nặng…” Tháng Mười tỏ vẻ như đã bỏ cuộc, lát sau vẫy tay chào Vương Minh Lệ: “Tôi về đây.”

Và thân ảnh của anh ta cứ thế biến mất.

Tôi cảm thấy càng kinh ngạc hơn.

Vương Minh Lệ không chút động lòng về lời anh ta nói. Cô ta chờ cha mẹ mình trở ra, hỏi han Chử Lan về chuyện đã qua, làm thủ tục với bệnh viện, nhờ người đưa thi thể của mình về nhà tang lễ, chờ làm lễ truy điệu.

“Đang khỏe mạnh bình thường… Trước giờ tôi không hề biết sức khỏe nó không ổn, tim có bệnh… Tôi đã nhắc nó biết bao nhiêu lần, là đừng có thức khuya, đừng cố sức… Tôi…”

“Được rồi, được rồi…”

Hai vợ chồng bật khóc, những lời trách móc Vương Minh Lệ kia, hệt như cha mẹ thường ngày rầy la con nhỏ. Thoáng chốc, hai người họ đã khóc đến lả đi.

Chử Lan chào họ rồi rời đi.

Tôi cứ ngỡ Vương Minh Lệ sẽ đi theo cha mẹ của mình, không ngờ cô ta đứng yên một lát, rồi đuổi theo Chử Lan.

Tôi không cảm nhận thấy tậm trạng của Vương Minh Lệ lúc này. Tâm trạng báo thù hình như đã tan biến, thay vào đó là một sự bình tĩnh đến kì lạ.

Chử Lan đi được một đoạn rất xa, hoàn toàn không có chủ đích, mãi đến lúc sực tỉnh, thì mới dáo dác nhìn quanh, rút điện thoại ra tra bản đồ. Cô ta tìm kiếm một hồi lâu, đứng ngớ ra trên đường, rồi lại đăng nhập phần mềm gọi taxi, đặt xe rồi đứng chờ.

Đôi mắt cô ta hoàn toàn đờ đẫn.

Mãi đến lúc điện thoại đổ chuông, do tài xế gọi qua xác định vị trí, cô ta mới sực tỉnh.

Sau khi lên xe, cô ta lại rơi vào trạng thái thẫn thờ.

Chiếc xe chạy đến khu dân cư mà cô ta đang sống. Chắc cô ta đang sống cùng cha mẹ, nhưng trong nhà đang không có ai.

Chử Lan vào phòng ngủ, vừa quay qua, cô ta liền nhìn một mảnh giấy màu hồng phấn được dán trên kính.

Tay run run, cô ta gỡ miếng giấy xuống, thân thể theo đó run lên bần bật.

Tôi trông thấy cô ta từ từ xoay cổ tay, lật ngược tờ giấy lại. Mặt sau của tờ giấy, có một vệt máu, tay của cô ta có dính máu tươi.

Chử Lan la lên một tiếng, vừa thả tay ra, tờ giấy rớt xuống sàn.

Vết máu vẫn chưa khô, nhưng sau khi tay Chử Lan chạm vào, những hình vẽ vẫn không hề bị mờ đi chút nào. Phần khung viền ở chính giữa tờ giấy, đã xuất hiện ba cái tên, Tôn Gia Duyệt, Thang Trác Hy và Vương Minh Lệ, tất cả đều được viết bằng máu.