Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1184: Biến cố




Chiếc mô tô bị trượt dài một quãng khá xá. Người lái xe cũng bị té xuống giữa đường, những chiếc xe đang di chuyển còn chút nữa là cán phải, hỗn loạn tránh qua đủ hướng.

May sao đang là giờ cao điểm, nên tốc độ xe cộ không cao.

Trong tình huống này, chiếc mô tô phân khối lớn phóng nhanh, vượt đèn đỏ đã trở nên nổi bật.

Xung quanh có khá nhiều dân văn phòng đều lên tiếng la hét, có người lớn tiếng rêu rao, mới hôm qua cũng có một vụ phóng ẩu, xém tông người ta. Có người còn nói, mỗi ngày đi làm về đều thấy có đua xe, mà lần nào cũng vượt xe khác mà không quan tâm gì đến đèn đỏ hay khách bộ hành gì hết, bẻ tay lại lượn lách mà qua.

Tôi vẫn đang trong trạng thái ngây người ra, trợn mắt nhìn cái xác bất động của Thang Trác Hy. Dưới đầu cô ta, máu đã chảy ra và dần dần lan rộng hơn.

Từ Vĩ Phương sau khi cất lên tiếng hét đầu tiên thì im luôn tới giờ, hình như đã bị ngất rồi.

Tôi vô cùng hoang mang.

Đúng ra bây giờ tôi phải đi cứu Thang Trác Hy. Chí ít, tôi có thể giúp cô ta giữ được tính mạng.

Nhưng… thân thể tôi cứ như bị đông đá.

Máu của Thang Trác Hy vẫn đang lan rộng. Chỗ đó đang phát tan ra luồng hơi thở không lành rất nồng đặc, hệt như một con ác ma đang đứng trước mặt tôi và cũng giống như Nông trường Cải tạo Lao động ở ngoại ô phía Tây đang xuất hiện ở ngay cái ngã tư này.

Không, cái mùi này còn khó ngửi hơn cả mùi mấy con cương thi và đám yêu quái rắn trước đó ở trong Nông trường Cải tạo Lao động nữa.

Mùi xác thối khiến người ta vừa ngửi thấy đã tránh xa.

Bây giờ chẳng có ai đến gần để xem xét tình trạng của Thang Trác Hy cả.

Tất cả đều đang tránh xa ra.

Người lái mô tô cũng đang nằm dài trên đường, không một ai đến gọi thử.

Mà hình như anh ta không sao, đã lồm cồm bò dậy, ôm lấy đầu, gỡ nón bảo hiểm xuống, làm lộ ra cái đầu ướt nhẻm bên trong. Trên trán anh ta đang đổ máu, thân thể khẽ khẽ run rẩy.

Thân thể của Thang Trác Hy đã không còn một chút phản ứng nào.

Tôi trông thấy linh hồn cô ta từ trong thân thể bò dậy. Cô ta tựa như cương thi trong phim, từ từ bò dậy, uốn éo thân thể.

Hơi thở chẳng lành trong máu bao lấy cô ta, nhưng vẫn chưa xâm nhập vào linh hồn.

Tôi ngửi thấy được luồng âm khí khác, đó là oán hận, căm giận…

Đầu Thang Trác Hy quay 180 độ, nhìn về phía gã lái mô tô kia.

Ánh mắt cô ta đang đỏ rực ánh lửa.

Đây là ánh mắt hung ác thường thấy của ác ma.

Cô ta loạng choạng đứng dậy, nhìn chằm chằm anh ta.

Xung quanh có người đang kêu to.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chiếc mô tô đang nằm dưới bánh của xe buýt.

Nó bị một luồng sức mạnh vô hình kéo đi, trượt qua gầm chiếc xe buýt, đồng thời tự dựng đứng lên.

Những tiếng la hét xung quanh càng trở nên nhiều hơn, tôi không nghe rõ là họ đang hét cái gì.

Tôi đã hoàn toàn sững sờ.

Tôi cho rằng mình đã gặp đủ những hiện tượng quái dị đáng sợ rồi.

Nhưng, vào khung giờ cao điểm lúc tan tầm, ngay tại ngã tư người đông như kiến, một sự kiện quái dị đã diễn ra trước mặt đám đông, vẫn khiến tôi hoàn toàn mất hết phản ứng.

Bây giờ tôi chỉ biết hoang mang mà nhớ lại, tại sao trước lúc đi ngủ, ngay tối hôm nay, tôi vẫn chưa hề đọc được một bản tin động trời nào?

Đông người chứng kiến như thế, còn có khả năng là được ghi hình nữa, tại sao lại không được đăng tìn gì hết?

Ý niệm này khẽ lướt qua trong đầu tôi.

Tôi đã nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ.

Tôi trợn mắt nhìn chiếc mô tô lao thẳng về phía chủ nhân của mình.

Những người xung quanh người lái mô tô đó hỗn loạn bỏ chạy, còn anh ta thì đã mất hết mọi phản ứng.

Anh ta bị tông phải, bị bánh xe cán ngang qua.

Điều đáng sợ chính là, chiếc xe dừng lại trên người anh ta, nhưng bánh xe vẫn đang chuyển động với tốc độ chóng mặt.

Máu thịt văng tung tóe, khiến những tiếng la hét xung quanh càng lớn hơn. Tôi cảm thấy máu thịt văng đến trước mặt mình, không trúng lên người tôi, mà chỉ rớt xuống con đường nhựa trước mặt.

Quá.. kì quái…

Tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Mà đúng ra phải nói là có quá nhiều chỗ không đúng.

Xung quanh, người ta đang tháo chạy, hệt như nhìn thấy quái vật.

Ở phía xa hơn cũng có tiếng la hét. Có lẽ những người đó không hề biết xảy ra chuyện gì, mà chỉ là theo phản xạ cũng hét lên theo mà thôi.

Ngã tư bây giờ gần như đã trống trơn, còn sót lại đều là những người bủn rủn hết tay chân, chạy không nổi.

Từ Vĩ Phương đang nằm trên vỉa hè, vẫn còn trong trạng thái ngất xỉu.

Thang Trác Hy đứng trên thi thể của mình, mắt nhìn chằm chằm chiếc mô tô đang gầm rú điên cuồng. Xác thịt của người lái xe bị mài từng lớp, từng lớp một…

Cuối cùng, xác của anh ta bị xẻ ra làm hai, một vệt dài máu thịt bầy nhầy trên mặt được làm ranh giới phân chia.

Chiếc mô tô ngã ầm xuống đường.

Hình như đã trút được hết mọi oán hận trong lòng, tôi cảm thấy tâm trạng của Thang Trác Hy đã bình ổn trở lại.

Nhưng hơi thở của lời nguyền vẫn chưa hề biến mất.

Máu của Thang Trác Hy hình thành một bức hoa văn lờ mờ trên mặt đường.

Ánh mắt hung bạo của cô ta đã tan biến, thân ảnh cũng trở nên mờ nhạt.

Hệt như tôi đang xem một vở kịch, bây giờ kịch hết người tan.

Tôi phát hiện trời sáng rồi.

Đã lâu rồi tôi không bị cảnh mộng khiến cho thất thần, đầu óc tôi bây giờ trống rỗng, không nghĩ được gì.

Quá hoang đường!

Lúc tôi nhìn thấy ma, gặp được Diệp Thanh còn không cảm thấy hoang đường đến thế!

Tôi cầm điện thoại lên, tra cứu những tin tức mới nhất, tôi xem các chủ đề trên mạng xã hội.

Chẳng có gì cả!

Quá hoang đường!!!

Chuyện này ra sao?

Chẳng lẽ tôi chỉ nằm mơ bình thường?

Tôi không tin được, vô thức bấm nút gọi điện cho Ngô Linh.

Giọng của Ngô Linh trầm hơn.

“Tôi… tôi mơ thấy rồi, tôi không biết…” Nhất thời, tôi chẳng biết bắt đầu thế nào.

“Cậu đã mơ thấy cái chết của Thang Trác Hy?” Ngô Linh hỏi.

“Ừ.” Tôi cảm thấy nhẹ người.

Không đơn thuần là một cơn ác mộng.

Nhưng nghĩ lại, tôi lại cảm thấy nếu không phải là ác mộng, thì tình huống trong hiện thực còn tồi tệ hơn.

“Tình huống của cô ta thế nào? Hồn ma cô ta tác quái sao?” Giọng của Ngô Linh có vẻ khá cấp bách.

“Đúng, là hồn ma của cô ta. Cô ta…” Tôi cảm thấy rất khó để kể lại những gì mình nhìn thấy cho Ngô Linh nghe.

Đầu dây bên kia, Ngô Linh trầm ngâm.

“Như vậy là bất thường đúng không? Hơn nữa không hề có trên thời sự, mà cũng chẳng có ai đăng tin. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lại nói, ma quái giết người, đều không phải… không phải tai nạn, cũng chắc không phải là… nói sao nhỉ, chính là…” Tôi mãi vẫn không tìm ra được lời lẽ thích hợp.

“Hai chuyện mà cậu hỏi, chuyện đầu tiên thì do bên trên đã ém thông tin trên toàn bộ hệ thống mạng. Các từ khóa cũng bị che hết. Những nội dung có liên quan cũng không đăng lên được. Hiện tại, hình như họ đã phát hiện ra một người trong giới sở hữu năng lực về mảng này rồi. Người trong đội ngũ chuyên gia đã bắt đầu ra tay quản lý dư luận về phương diện này.” Ngô Linh nói.

Trong cổ họng tôi thốt ra một thán từ hoàn toàn vô nghĩa, bản thân cũng chẳng biết mình đang kinh ngạc, tán thán hay đang sợ hãi.

Bây giờ, khống chế ngôn luận e là đã đến mức độ cực đoan rồi.

“Họ còn liên hệ với người ở nước ngoài. Theo thông tin nhận được trước đây, thì những người có năng lực tương tự nhau, toàn cầu có đến ba bốn người. Nhưng phạm vi của năng lực rất giới hạn, chỉ có thể quản lý một phần nhất định của lượng thông tin. Ý của người trong giới là tình hình thế giới hiện nay đang không ngừng bị ác hóa, đã đến mức phải khống chế người bình thường. Không thể tẩy não trong phạm vi lớn, thế thì ít nhất cũng khiến cho tâm lý hoang mang đừng lan rộng, không để quá nhiều người sản sinh ra ý niệm về phương diện này, không để cho những linh hồn mới ra đời, đây cũng có thể xem như một phương án cấp cứu nhất thời. Nếu được, thì tẩy não trong phạm vị hẹp cũng sẽ được tiến hành. Mặc dù tư tưởng của mỗi người mỗi khác, nhưng trên phương diện này, vẫn có thể đạt được sự thống nhất ý kiến.” Ngô Linh nói.

Tôi vẫn như cũ, không biết tiếp lời thế nào.

“Vấn đề thứ hai mà cậu hỏi, trong giới vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn. Nhưng căn cứ vào quá trình quan sát trong nhiều năm nay, chúng tôi có một suy đoán nông cạn thế này. Đó là mọi hồn ma, thực ra đều bị cấy vào một loại tiềm thức. Cái này chắc có thể xem như là một trong những phương án ứng phó mà Ông Trời đã đưa ra. Cũng chính là nói, sau khi người đó chết đi, linh hồn sẽ biến thành hồn ma, lúc họ định làm gì đó với người sống, thì trong tiềm thức sẽ tự động đưa ra một phương pháp khá là kín đáo. Cũng giống như cậu nói, giết người biến thành tai nạn; hoặc chọn những địa điểm không có ai, hay là thật ít người để ra tay; nhằm giảm thiểu người chứng kiến và cũng không để lại chứng cứ. Loại tiềm thức này có tồn tại hay không, cụ thể như thế nào, người sống không thể nào hiểu hết được. Mà hồn ma, loại hồn ma mất hết lý trí thì không thể “nói chuyện” được; còn loại có lý trí, phần lớn chúng đối với hành vi của mình điều vô cùng cẩn trọng. Chúng cũng không muốn bị những người như chúng ta phát hiện và truy sát. Cho nên, sự thật là như thế nào, rốt cuộc vẫn rất khó để giải thích được. Nhưng có thể khẳng định, chuyện như Thang Trác Hy, từ xưa đến nay chưa hề xảy ra. Ông Trời… có lẽ lại có biện pháp mới rồi.” Ngô Linh nói.