Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp này.
Hệt như đang có một cánh tay vô hình nào đó, đang sắp đặt các mô hình đã chuẩn bị sẵn lên trên một bàn cát. Tôi là một trong những mô hình ấy và những người khác cũng vậy.
Mà mỗi lần như vậy, những cuộc tái ngộ cứ ngỡ như tình cờ ấy luôn có một cái kết không hề tốt đẹp.
Bỗng tôi có cảm tưởng hình như đang có một đôi mắt ở trên cao kia nhìn chằm chằm mình.
Đó chính là Ông Trời!
Ông Trời ấy đã nhiều lần đích thân ra tay để chứng tỏ sự tồn tại của mình, đồng thời tạo ra hết tai họa này đến tai họa khác, hòng giết chết những người như chúng tôi!
Tôi cảm nhận được sự nguy hiểm.
Trong lòng Nguyễn Ngọc Hà sinh ra sự đồng cảm kỳ lạ. Cô ta không hiểu đây rốt cuộc chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp, hay là một vận mệnh thần bí nào đó. Và vận mệnh trong ý thức của cô ta, cũng chỉ là “vận mệnh” mà thôi.
Trên đường đụng phải một người bạn học cũ đã lâu không gặp thì kỳ lạ sao? Cái thành phố này cũng chỉ to bấy nhiêu đó thôi.
Nguyễn Ngọc Hà cảm thấy hơi không đúng, chủ yếu vẫn là do luồng hơi thở chẳng lành trên người Tôn Gia Duyệt.
Cô ta đang cảm thấy Tôn Gia Duyệt quá xui xẻo, là một người có số mạng không tốt lắm. Thời đại học, Tôn Gia Duyệt đã một lần gặp phải chuyện của Trần Nhất Tây và Đồng Soái rồi; bây giờ, hình như cô ta lại lần nữa chuốc lấy rắc rối.
Suy nghĩ cô ta chỉ đơn giản là vậy.
Hiện tại, cô ta đang thấy phiền lòng, không biết nói chuyện này với Tôn Gia Duyệt thế nào. Cô ta không hề cảm thấy Tôn Gia Duyệt giống Đồng Soái. Tôn Gia Duyệt chắc chỉ là một người bị hại thôi.
Bây giờ, da gà trên người tôi đều đang dựng đứng, còn căng thẳng hơn cả khi nãy.
Sắp xảy ra chuyện rồi!
Rốt cuộc là chuyện gì và khi nào nó xảy ra thì tôi hoàn toàn không biết.
Chỉ biết chắc chắn là sắp xảy ra chuyện thôi.
Ánh mắt tôi chăm chú nhìn lên người Tôn Gia Duyệt.
Nhân vật chủ chốt nhất định là chị ta. Tôi không biết Tôn Gia Duyệt là người bị hại hay người gây hại, nhưng bây giờ kẻ có nhiều điều quái lạ nhất vẫn chính là chị ta. Vừa rồi suýt gặp nạn cũng chính là chị ta.
“Sao vậy?” Tôn Gia Duyệt ngạc nhiên hỏi Nguyễn Ngọc Hà.
Có lẽ, lúc Ngô Linh nói kết quả cho chị ta, thì không nhắc đến hồn ma Nguyễn Ngọc Hà lúc ấy đang âm thầm chú ý diễn biến chuyện xưa.
Nguyễn Ngọc Hà lắc đầu, định cất lời nhưng lại thôi.
“Cháu không cần lo, cô không có ý xấu đâu, chỉ là muốn cảm ơn cháu. Khi này suýt chút nữa là bị đâm rồi, nếu không có cháu thì chắc bây giờ cô đang ở trong bệnh viện. À, lúc đó cô đã ngã lên chân cháu, cháu không sao thật chứ? Nếu thấy đau, cháu nói ngay cho cô biết nhé.” Tôn Gia Duyệt dịu dàng nói, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Hình như chị ta đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều so với cô sinh viên trong hồ sơ.
Mà đây cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều, một người đứng bên cạnh mà quan sát như tôi, vẫn chưa thể thích ứng được khi đột nhiên xuất hiện sự thay đổi nhanh như thế trước mắt mình.
“Cháu không sao ạ. Cô… có vẻ không được khỏe lắm.” Nguyễn Ngọc Hà đắn đo nói.
“Ừ, hơi mệt. Cháu đang đi học, cũng vất vả lắm đúng không? Có điều, sau này lập gia đình, đi làm, không khéo còn khổ hơn nữa.” Tôn Gia Duyệt thở dài, rồi đổi chủ đề ngay: “Hay là để cô đưa cháu về trước nhé. Bên này chắc có thể gọi xe taxi được.”
“Dạ thôi ạ. Cháu… cô cố gắng nghỉ ngơi nhiều ạ. Cháu… cháu cảm thấy có vẻ cô không được khỏe lắm…” Nguyễn Ngọc Hà đang rất rối, thực sự không biết làm sao để báo cho người ta biết, rằng họ có thể đã trúng một lời nguyền nào đó.
“Cảm ơn cháu. Nếu về đến nhà mà cảm thấy đau, thì gọi điện ngay cho cô, cô sẽ gửi tiền thuốc men.” Tôn Gia Duyệt lịch sự nói, không ngừng bày tỏ lòng biết ơn.
Chân của Nguyễn Ngọc Hà hơi đau.
Vừa rồi cô ta lôi Tôn Gia Duyệt, bản thân cô ta thì bị tôi lôi lại, Tôn Gia Duyệt đã ngã lên chân cô ta, có lẽ là bị đập vào mắt cá chân. Cổ chân có lẽ bị trật mất rồi. Có điều, tâm tư Nguyễn Ngọc Hà hoàn toàn không đặt ở chỗ ấy.
Hai người khách sáo vài câu xong thì Tôn Gia Duyệt đã rời đi.
Nguyễn Ngọc Hà mím môi, rồi gọi Tôn Gia Duyệt đứng lại.
“Sao vậy? Cháu bị đau ở chân đúng không?” Tôn Gia Duyệt hỏi: “Hồi nãy cô thấy hình như…”
“Dạ là… gần đây có phải cô đã mua thứ gì đó đúng không? Kiểu như… móc khóa…” Nguyễn Ngọc Hà buột miệng nói ra.
Tôn Gia Duyệt ngớ người.
“Cháu… cháu đối với mấy thứ này khá là… Chỉ là… cháu có thể nhìn thấy một số thứ. Cô…” Nguyễn Ngọc Hà lắp bắp nói.
Tôi trông thấy sắc mặt Tôn Gia Duyệt dần dần trở nên tái mét.
Thình lình, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng động cực lớn.
Tôi vô thức ngẩng đầu.
Một bóng đen to lớn bao phủ trên không.
Xung quanh vang lên tiếng la hét của nhiều người. Những âm thanh ấy đều không thể át nổi tiếng gió rít của vật gì đó đang lao nhanh xuống.
Ý thức của tôi phản ứng nhanh hơn cơ thể, vội vàng nhấc tay hướng về hai người họ.
Cái bóng đen ấy còn lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi nhìn thấy một khối màu sắc sặc sỡ, là dấu tích của in ấn.
Tôi không hề cảm thấy đau đớn, nhưng cơn đau đớn từ thân thể người khác đã truyền qua tôi. Đầu tiên là ở vai, kế đến là ngực và sau đó nữa là đầu.
Tôi vã mồ hôi khắp người, nhưng nhận ra cái bóng đen đó đã biến mất.
Tôi đang ở trong một văn phòng có bố cục thông thoáng, rất nhiều bàn ghế, hàng loạt máy vi tính, cây xanh…
“Chị Tôn, giúp em cái này với, được không ạ!”
Giọng phụ nữ nũng nịu vang lên bên tai.
Tôi không chịu khống chế quay đầu nhìn qua.
Một người phụ nữ trang điểm rất đẹp, đang cầm tay tôi lắc lư, bên cạnh cô ta còn có mấy người có phong cách ăn mặc tượng tự.
“Lan Lan cần một người ký tên, chị Tôn giúp em nhé.”
Mấy cô gái nhao nhao cả lên.
Tôi nghe thấy ngay chỗ mình đang ngồi có giọng phụ nữ cất lên.
“Kí tên gì? Các em đang bỏ phiếu cho chàng minh tinh nào đó nữa à?”
“Không phải đâu, lần này là cầu nguyện đó. Cái này nghe nói rất linh nghiệm. Chỉ cần gom đủ số chữ ký chúc phúc, sáu cái thôi, là có thể được sánh đôi với người mình thích rồi.” Một cô gái hăng hái giải thích.
Câu nói này khiến tôi một lần nữa vã mồ hôi toàn thân.
“Thứ này chẳng phải là của mấy đứa học trò hay làm sao? Mấy em lớn đến thế rồi.”
“Lớn thì lớn, nhưng vẫn còn trái tim của thiếu nữ mà. Chị Tôn chắc chắn là hiểu. Thế chị kí giúp một cái đi.”
“Em phải lòng ai đó rồi à? Trước đây chẳng phải đã có người yêu rồi sao?”
“Không phải, không phải, là tình đầu của Lan Lan. Thời cấp hai cô ấy thích một chàng trai, bây giờ người ta từ nước ngoài trở về. Sẽ tổ chức một bữa tiệc họp mặt bạn bè cũ, vào cuối tuần này.”
“Thật vậy sao?”
“Cho nên mới phải cầu nguyện. Chị Tôn, chị giúp giùm đi mà. Em yêu thầm người ta sáu năm nay rồi. Em còn vì anh ấy, mà thi vào cùng một trường cấp ba đó. Chị Tôn, giúp em đi.”
“Được rồi được rồi.”
Tôi cảm thấy mình bị kéo đi, đến một chỗ ngồi bên cạnh. Trên bàn đang có một tờ giấy mỹ thuật màu hồng nhạt, hoa văn quanh khuông giấy cũng không phải hình trái tim hay hoa, mà là hình vẽ bùa, có cả hình những áng mây.
Cảm giác kì dị càng trở nên mãnh liệt.
Bên trong khuôn giấy đã có năm chữ ký và năm lời chúc phúc, phân bố đều ở bốn góc và trung tâm của tờ giấy.
“Viết ở chỗ nào?”
“Chỗ này.” Một ngón tay được sơn màu sặc sỡ chỉ vào giữa tờ giấy: “Cùng hàng với Tiểu Châu.”
Đừng viết!
Tôi la lên, nhưng hình như chẳng có ai nghe thấy cả. Cánh tay tôi đưa tới, cũng đã xuyên qua cánh tay của người đó.
Bút đã sa!
[Chúc hai bạn sẽ thành người một nhà.
Tôn Gia Duyệt]
Hai hàng chứ đã hiện ra trên tờ giấy. Đầu tôi hệt như bị búa sắt nện cho một cái.
“OK, đủ sáu cái rồi.”
“Đám cưới của em, tụi này không cần đi phong bì nha.”
“Được rồi. Đến lúc đó, em sẽ tặng cho mọi người cái chân giò.”
Cả đám bật cười vui vẻ.
Chớp mắt, những tiếng cười ấy bị tiếng la hét lấn át.
Tôi cảm thấy máu trong thân thể mình chảy ra, cả người tự động lên cơn co giật.
Sắp chết rồi…
Trong tầm mắt là khuôn mặt đầy máu me của Nguyễn Ngọc Hà.
Cô ta sắp chết rồi…
Tôn Gia Duyệt và cô ta…
Đều đã chết rồi.
Không, chờ đã, nếu bây giờ… bây giờ nghịch chuyển thời gian của hai người họ thì…
Tôi nhìn thấy bóng tối.
Không phải bóng tối bao phủ lấy tôi, rồi đè lên người, mà là bóng tối của trần nhà.
Tôi chụp lấy điện thoại, gọi qua cho Ngô Linh.