Đồ đạc mỗi lúc một nhiều, mà va li thì lại chất không hết, nên đành lựa chọn lần nữa. Cứ thế, tôi giúp em gái thu xếp đồ đạc mãi đến hơn 11 giờ, cha chạy qua nhắc ba mẹ con đi ngủ đi, thì mới xem như xong chuyện.
Tôi tắm rửa xong thì đi ngủ ngay.
Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy giai điệu du dương của một bài hát.
Hình như tôi đang bước đi, chưa được mấy bước thì dừng lại, đưa tay ra nắm lấy thứ gì đó.
“Ai vậy ạ?”
Giọng con gái.
Nhưng không phải em gái.
“Chuyển phát nhanh.”
“Hả, nhà cháu hình như không có mua thứ gì….”
“503, Mã Quốc Bình, đúng là nhà này không?”
“Vâng, chú đợi chút, để cháu đi mở cửa.”
Đầu tôi như bị sét đánh trúng, lập tức tỉnh táo.
Tầm nhìn sáng tỏ, trước mặt cánh cửa đang mở là một người đàn ông mặc đồng phục chuyển phát nhanh.
“Mời kí nhận.”
Một gói đồ được đưa qua, khá cứng rắn.
Kí tên, cảm ơn, chào tạm biệt, đóng cửa.
“Đồ gì vậy?” Trong bếp vang lên tiếng nói.
“Của cha ạ.” Cô bé trả lời.
Chẳng bao lâu sau, đã có tiếng chìa khóa mở cửa vang lên.
Khuôn mặt quen thuộc của Trưởng phòng Mã hiện ra trước mắt, nhưng vẻ mặt hiền hơn bình thường rất nhiều.
“Sao đứng ngay cửa thế? Con mua gì à?” Trưởng phòng Mã vừa đổi giày, vừa hỏi. Giọng điệu cũng rất ôn hòa.
“Đồ của cha ạ.” Cô bé trả lời.
“Của cha? Đồ gì của cha?” Trưởng phòng Mã ngạc nhiên.
Tâm trạng của ông ấy chắc đang rất thoải mái, vẻ mặt cũng sinh động và có nhiều thay đổi hơn lúc ở đơn vị rất nhiều.
Bao đồ được đưa qua, nhìn Trưởng phòng Mã mở bọc nhựa bên ngoài ra.
Cuốn sổ bìa cứng màu đen hiện ra trước mắt.
Tôi cảm thấy thân thể này đang run lên.
“Đây là gì?” Trưởng phòng Mã lẩm bẩm, đem cuốn sổ đi qua phòng khách.
Ánh mắt đang dõi theo Trưởng phòng Mã, nhìn thấy ông ấy mở cuốn sổ ra, nghe thấy ông ta kinh ngạc và nghe thấy cả tiếng giấy được lật sột soạt.
“Anh về rồi. Ai gửi đồ cho anh vậy?” Một người phụ nữ từ trong bếp đi ra, vừa lau tay vừa đi về phía Trưởng phòng Mã, còn nhướn mắt nhìn qua tôi: “Lâm Lâm, làm gì mà đứng ngớ ra vậy?”
Trưởng phòng Mã cũng quay qua, trả lời: “Không biết ai gửi, cũng không thấy đề tên.” Ông ấy cúi đầu nhìn bảng thông tin trên bao ni lông: “Hình như đây là sổ tay của anh thời đại học.”
Người phụ nữ “hả” một tiếng: “Bạn học cũ gửi đến à? Ai vậy?”
“Không biết. Anh cũng chẳng biết là ai. Cuốn sổ này hình như là của anh. Có lẽ lúc đó anh cho người khác mượn.” Trưởng phòng Mã bật cười, nhìn qua tôi, rồi nhìn qua người phụ nữ: “Lúc đó anh học giỏi, lọt top mười của lớp, nên rất nhiều người mượn sổ ghi chép.”
“Chém gió vừa thôi. Em nấu cơm xong rồi, anh giúp em dọn lên đi. Lâm Lâm, đừng đứng đực mặt thế nữa, đi lấy bát đữa.” Người phụ nữ trợn mắt một cái, rồi quay qua nói với Trưởng phòng Mã: “Rửa tay cho sạch đấy. Mấy món hàng chuyển phát này bẩn lắm.”
“Biết rồi, biết rồi.” Trưởng phòng Mã ngoan ngoãn, để đại cuốn sổ tay lên bàn uống trà.
Tôi cảm thấy đầu óc mình đang ngây dại, có thứ gì đó trong vùng sâu xa của kí ức trào ra, không ngừng dâng trào, đập vào ý thức.
Thân thể không khống chế được run lên, đi về phía bàn uống trà, tay hơi run nhưng vẫn đưa đến cầm cuốn sổ lên.
Tờ giấy nhỏ dán trên mặt, vết chữ đã mờ.
Mép sổ bị mòn, sờ vào thấy nham nhám.
Sau khi lật ra, trang đầu tiên trống không, kể từ trang thứ hai thì nét chữ ngay ngắn, dày đặc những ghi chép.
Lật thêm vài trang đã trông thấy những hình vẽ tinh nghịch ở vùng bìa còn trống.
Hệt như bị tông mạnh một cái.
Đây không phải là cảm giác của tôi, mà là xúc cảm mãnh liệt của một người khác. Cái cảm giác “Thì ra là vậy”, và cũng có chút cảm giác “trút được gánh nặng”.
Tìm được rồi…
Xét từ mọi ý nghĩa thì…
“Lâm Lâm, ăn cơm trước đi.”
“Đó là môn Toán Cao Cấp. Bây giờ quên hết rồi. Ngày xưa cha giỏi môn đó lắm. Sau này lên đại học, con cũng phải học, rồi biết nó khó cỡ nào.”
“Được rồi, đừng có nói bậy với con gái nữa.”
Một người vừa lạ vừa quen, đối thoại vừa lạ vừa quen…
Đầu óc tôi vẫn còn đang hỗn loạn, cũng giống như lúc nằm mơ, khi thì biết mình là ai và biết mình đang nằm mơ, nhưng có khi lại hoàn toàn chìm vào trong đó.
“Lâm Lâm, sao vậy? Không khỏe ư?”
“Con đọc sổ tay của cha mà khóc luôn à? Sao vậy?”
Hai người họ vây lấy tôi, lo lắng, hoang mang nhìn tôi chằm chằm.
Tim thắt lại rồi, đau nhói.
Tôi giật mình, nhận thấy mình đã hoàn toàn tách ra khỏi đối tượng nhập vào.
Nhưng xúc cảm của cô bé vẫn đang ào ào lan qua tôi.
Không phải yêu đương, cũng không phải tiếc nuối oán trách, mà là một cảm giác không tên.
Tôi quay phắt lại, nhìn cô bé.
“Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Cái con bé này?” Người phụ nữ thử sờ lên trán của cô bé: “Bị khó chịu ở đâu hả?”
“Không có ạ. Chỉ là… thật không ngờ…” Cô bé ấp úng trả lời.
“Cha con học hết đại học, còn là một sinh viên giỏi nữa, dù con có không ngờ cũng không cần phải rơi nước mắt như thế chứ.” Người phụ nữ bật cười.
Trưởng phòng Mã hình như hơi bực, giọng nói bất lực: “Làm gì vậy? Cha của con là học sinh đại học không được à? Làm con mất mặt sao? Cha còn là thạc sĩ đấy.”
“Nếu là mấy cái trường bổ túc ban đêm thì đừng có đem ra nói.” Người phụ nữ nói, vòng tay ôm lấy đôi vai của cô bé.
“Gì mà học ca đêm? Đại học chính quy, được chưa? Đại học Dân Khánh đó!”
“Cũng không phải là của đại học Dân Khánh. Chẳng phải là thạc sĩ của một trường nào đó thuộc đại học Dân Khánh sao?”
“Đó cũng là học vị thạc sĩ của đại học Dân Khánh đó biết không?”
Cô bé chỉ cúi mặt, không nói một tiếng.
Nguyễn Ngọc Hà…
Chuyện này cũng thật là…
Tôi chẳng biết phải nói sao.
Tâm trạng của tôi bây giờ cũng chẳng khác Nguyễn Ngọc Hà.
Có lẽ đây không phải là trùng hợp, mà là lẽ tất nhiên.
Nguyễn Ngọc Hà đầu thai thành con gái của Trưởng phòng Mã. Chủ nhân của cuốn sổ mà cô tìm kiếm bấy lâu cũng chính là Trưởng phòng Mã. Ngay cái ngày mà cuốn sổ trở về tay nguyên chủ, thì cũng là lúc Nguyễn Ngọc Hà nhớ lại kiếp trước của mình.
Sự kì lạ mà Trần Hiểu Khâu cảm nhận được phải chăng chính là chuyện này?
Tôi đang suy tư về nó, thì chợt dừng lại.
Không, đây không phải là chuyện quan trọng!
Tôi đã mơ thấy Nguyễn Ngọc Hà!
Không, không đúng, tôi đã mơ thấy con gái của Trưởng phòng Mã!
Vừa nghĩ đến đây, tim tôi hình như vừa lỗi mất một nhịp.
Đối tượng của giấc mộng… Đối tượng cảnh mộng của tôi… đều là người đã chết.
Cô bé này…
Chết rồi?
Tôi không thể tin được nhìn qua cô bé.
Nhìn cô bé được cha mẹ đưa đến bàn ăn, chùi nước mắt, ăn cơm một cách vô hồn.
Xem ra, tình cảm giữa hai vợ chồng Trưởng phòng Mã rất tốt và cũng rất thương con gái.
Thình lình nhớ lại kiếp trước, có lẽ Nguyễn Ngọc Hà vẫn chưa thích nghi được.
Cảnh tượng này bất luận nhìn theo góc độ nào, cũng khá là ấm cúng.
Thế nhưng…
Bữa cơm kết thúc, Nguyễn Ngọc Hà trở lại phòng mình, ngơ ngẩn nằm trên giường.
“Thật là… hic…” Nguyễn Ngọc Hà ôm lấy mặt: “Sao lại như vậy được?!”
Cô ta nằm đó, khe khẽ than trách.
Tôi có thể cảm nhận được, những tình cảm thời con gái của cô ta dành cho Trưởng phòng Mã đã không còn, tâm tình hiện tại cũng giống như tôi đối với Trưởng phòng Mã, đó là khá gượng gạo.
Cả đêm nay cô ta ngủ không ngon, sáng hôm sau thức dậy, thì vợ chồng Trưởng phòng Mã đều đã đi làm. Trên bàn ăn để lại mảnh giấy. Họ có để dành cháo trong nồi cơm điện cho cô ta.
Dùng xong bữa sáng, Nguyễn Ngọc Hà liếc nhìn cuốn sổ trên bàn trà, rồi đi qua cầm nó lên.
Nội dung cuốn sổ cô ta đã thuộc lòng từ lâu. Bây giờ xem lại, mắt cô ta không khỏi đỏ hoe. Lúc này, cô ta không khóc vì chuyện của Trưởng phòng Mã, mà là khóc cho chính mình.
Tôi tiếp nhận được những ý niệm trong đầu cô ta. Cô ta đã nhớ ra kiếp trước, đã nhớ ra cha mẹ mình ở kiếp trước.
Gạt nước mắt, cô ta đặt cuốn sổ xuống, cầm di động lên.
Cô ta chần chừ không đặt được ngón tay, đấu tranh một lát, mới mở thanh trình duyệt ra, tìm kiếm cái tên “Nguyễn Ngọc Hà”.
Trang tìm kiếm nhảy ra một số thông tin vụn vặt, nhưng không hề liên quan đến cô ta.
“Cũng đúng…” Nguyễn Ngọc Hà cúi mặt, tìm tiếp tên của cha mẹ kiếp trước của mình, tìm kiếm địa chỉ nhà mình. Nhưng những thứ không chút tên tuổi ấy, trên mạng không có bất kì một thông tin nào.
Nguyễn Ngọc Hà rủ người trên sofa, từ từ tuột xuống sàn, úp đầu lên tay. Sau đó cô ta lại mở điện thoại lên, tra cứu thông tin về vé xe, điểm đến là nhà cũ của cô ta.
Có điều, cô ta không đặt vé xe. Nhìn sững màn hình hồi lâu, ánh mắt di chuyển đến ô điền thông tin, rồi lại thu hồi trở lại. Sau khi ngồi thừ ra một lát, cô ta mới đứng dậy khỏi ghế sofa.
Cô ta thay đồ, vác ba lô rồi rời khỏi nhà.