Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1177: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (1)




Chuyện này, tôi có chút không biết kể thế nào với đám Tí Còi.

Thông thường, sau khi xem xong hồ sơ và nằm mơ, tôi sẽ kể lại một lượt cho đám Tí Còi nghe. Nhưng chuyện lần này, lại liên quan đến một phần đời tư của Trưởng phòng Mã, nên tôi cảm thấy khá khó khăn để mở lời.

Chuyện cuốn sổ tay, kể ra cũng chẳng đáng được xem là riêng tư. Những chuyện ấy của Trưởng phòng Mã, thực ra cũng chỉ là thời trai trẻ của một người bình thường, hơn nữa, có lẽ Trưởng phòng Mã cũng không hề hay biết gì về sự tồn tại của Nguyễn Ngọc Hà.

Nhưng vừa nhớ đến khuôn mặt thường ngày của Trưởng phòng Mã, nhớ đến nội dung bên trong cuốn sổ và cả hình ảnh Nguyễn Ngọc Hà nâng niu cuốn sổ, tôi thực sự không thể cất lời nổi.

“Sao vậy anh Kỳ?” Tí Còi chắc đã nhận ra sự kì lạ của tôi, nên hỏi thăm.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi vẫn kể lại nội dung bộ hồ sơ, nhưng không hề nhắc đến cuốn sổ và Trưởng phòng Mã.

Tí Còi kinh ngạc nói: “Thế cũng được? Thế chẳng phải là những lời nguyền lăng nhăng đều có thể phát huy tác dụng sao?”

“Tình huống chuyện này cũng tương tự như sự kiện ‘ma chú tình yêu’ nhỉ?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Câu hỏi này khiến tôi phải ngẫm nghĩ lâu hơn một chút.

Câu chuyện của Lưu Thắng Huyền, Cố Quân Trạch và cả Trần Giai nữa, trong đó có một tình tiết, đó là Lưu Thắng Huyền đã dùng một lời nguyền tình yêu gì đó, để người yêu chỉ thuộc về riêng mình. Và cũng vì uẩn khúc này, mà Lưu Thắng Huyền mới nhận ra được sự khác thường của Trần Giai, chạy đến cầu cứu Thanh Diệp. Bằng không, thì âm mưu của Cố Quân Trạch và Trần Giai chắc chỉ có trời biết đất biết, chứ chẳng còn ai biết nữa.

Tôi hơi tán thành cách nhìn của Trần Hiểu Khâu.

E là, lời nguyền tình ái vớ vẩn kia, cũng vì sự biến đổi của thế giới, Ông Trời bị điên, mới có thể dễ dàng phát huy tác dụng như thế.

Đến giờ cơm trưa, Ngô Linh gọi điện đến, xác nhận thân phận của Trưởng phòng Mã.

“Mã Quốc Bình, năm 1990 thi đậu vào trường đại học Giao thông Dân Khánh, chuyên ngành Quản lý Kinh tế, sau khi tốt nghiệp thì vào công tác trong bộ máy chính quyền Dân Khánh. Có lẽ đúng là ông ta rồi. Trong danh sách học sinh của mấy khóa đó, chuyên ngành Quản lý Kinh tế chỉ có mình ông ta là có tên Mã Quốc Bình.” Ngô Linh nói.

Tuy đã sớm biết trước cái kết quả này, nhưng khi nghe Ngô Linh xác nhận, lòng tôi vẫn trào ra một cảm giác thật khó tả.

Thật sự là Trưởng phòng Mã…

Ở đầu dây bên kia, Ngô Linh có lẽ sẽ không nghĩ ngợi nhiều như tôi, nên nói thẳng: “Tôi đã đến phòng nghiên cứu lấy cuốn sổ, đồng thời gửi chuyển phát nhanh rồi, tối nay khi ông ta về nhà, là đã có thể trông thấy cuốn sổ.”

Tôi lơ đễnh “ừ” một tiếng, trong lòng thầm tưởng tượng khi trông thấy cuốn sổ, thì Trưởng phòng Mã sẽ phản ứng ra sao. Có lẽ ông ta đã lãng quên cuốn sổ và cũng có khả năng sau khi lật lại vài trang sẽ nhớ lại thời đại học. Chắc ông ta sẽ tò mò lắm, rằng ai đã gửi cuốn sổ lại cho mình.

Tôi nghĩ ngợi hồi lâu, bị Ngô Linh gọi to một tiếng, mới sực tỉnh mà ngắt máy.

Đám Tí Còi đang nhìn tôi.

Tôi vẫn không nhắc đến Trưởng phòng Mã, mà chỉ kể phần phát sinh kế tiếp của câu chuyện.

Mấy người bọn họ cũng không hỏi gì thêm.

Vừa khéo có một người đến xin tư vấn về chuyện di dời, chúng tôi liền bắt đầu làm việc.

Thường ngày, Trưởng phòng Mã ít khi đến Phòng Di dời. Chủ yếu ông ấy ở bên trong văn phòng thành phố.

Mấy ngày kế tiếp, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, nhưng mãi vẫn chưa thấy Trưởng phòng Mã đâu, nên dần dần bỏ qua chuyện này. Nhưng tâm trạng thấp thỏm vẫn chưa tan biến.

Mấy ngày đến làm việc ở thôn Sáu Công Nông, chúng tôi đều nhìn thấy phóng viên Viên của tuần san Thiên Hạ.

Chủ nhiệm Mao cũng có nhắc đến phóng viên Viên đó. Hình như cô ta cực kì có hứng thú với Thanh Diệp, hy vọng sẽ đào được một đề tài thật lớn.

Có điều, ở thôn Sáu Công Nông, những người già là nhân viên của Xưởng Gang Thép Số Ba thành phố biết chuyện của Thanh Diệp, đều tỏ ra không mấy mặn mà với cái đề tài này. Họ không chịu kể, nên những thông tin mà phóng viên Viên có được, đại khái cũng chỉ là những nội dung mà tôi đã từng dùng để ứng phó với cô ta.

Nếu không tin có ma quỷ tồn tại, thì làm sao tin công việc của Thanh Diệp được.

Tôi gọi điện cho Ngô Linh những mấy lần, nhưng thái độ của cô ấy vẫn rất điềm tĩnh.

“Không sao thật chứ? Ngày xưa, Diệp Thanh chắc đã tìm cách sửa đổi hồ sơ, giấu đi thân phận thật sự của mọi người chứ?” Tôi vẫn cảm thấy khá lo lắng.

“Đúng vậy. Chủ yếu cũng vì muốn thuận tiện cho hiện nay. Hộ dân mất tích trở về, thì có rất nhiều chuyện phải giải thích. Nhưng nếu ngay từ ban đầu đã không có hồ sơ thông tin, thì rất dễ để bịa ra một vài chuyện cho hợp lý. Cậu không cần phải lo. Chỉ cần Diệp Thanh không mất kiểm soát mà giết chết cô ta, thì mọi việc đều ổn cả thôi.” Ngô Linh an ủi tôi.

Thực lòng tôi chẳng thấy đây là một sự trấn an gì cả.

“Nếu như Diệp Thanh giết cô ta, thì anh ấy cũng sẽ thu xếp gọn gàng hậu quả thôi. Dù cho không làm, thì cảnh sát cũng chẳng thể điều tra ra được gì.” Ngô Linh tiếp ngay.

“Như thế thì cũng đâu phải chuyện hay ho?” Tôi buột miệng nói.

Nói đến chuyện giết người mà đường hoàng như thế, tôi không biết nên cảm thấy vui mừng khi Ngô Linh xem mình như người trong nhà, hay chỉ trích cô ấy là máu lạnh nữa.

Tư duy logic của Ngô Linh chắc không hề giống tôi.

“Chủ động bước chân vào thế giới quái dị, thế thì phải chấp nhận sự nguy hiểm khi bị sự vật quái dị cắn trả. Đương nhiên cũng có rất nhiều người bị ép phải lún vào chuyện quái dị, số đó thì rất đáng thương.” Ngô Linh nói: “Nhưng đối với hạng người vế trước, tôi nghĩ, đã là một người trưởng thành, thì họ phải tự gánh lấy hậu quả do mình gây ra. Qua đường bừa bãi thì có thể sẽ bị xe tông. Sau khi xảy ra tai nạn, việc quy buộc trách nhiệm, bồi thường thế nào, xử phạt ra sao đều đã có trình tự do pháp luật quy định. Nhưng sự kiện quái dị cũng vậy.”

“Pháp luật trên phương diện quái dị đã sụp đổ rồi phải không? Ông Trời đã bị điên. Hơn nữa, những thứ này cũng đâu phải là điều được số đông biết đến và chấp nhận.” Tôi phản bác lại, nhưng bản thân thì thấy hoàn toàn bất lực.

Có lẽ phóng viên Viên thấy mình đã nắm được một manh mối mới, xem Thanh Diệp như một chủ đề tin tức bình thường. Cũng có khả năng, cô ta muốn khai thác một chút gì đó về đề tài ma quỷ, giống như người đi truy tìm UFO và thủy quái vậy, hy vọng chụp được một bức hình chân thật, đủ sức để làm bằng chứng. Bất luận là vì sự truy cầu của nghề nghiệp, hay vì một dã tâm, hứng thú nào đó, thì đều là công việc của cô ta. Cô ta không hề nghĩ đến chuyện mình có thể sẽ bị thương, thậm chí là mất mạng.

Nhưng nói đi thì phải nói lại. Những người đi truy tìm UFO bị người ngoài hành tinh bắt cóc, đem ra làm thí nghiệm gì đó, lẽ nào đó không phải là “gieo gió gặp bão” sao? Kẻ đi tìm thủy quái bị thủy quái ăn thịt, thì người biết chuyện cũng chỉ mỉa mai một câu, “Cầu được ước thấy rồi nhé” nhỉ?

Nếu đổi thành hai tình huống đó, thì tôi đã không phải phiền lòng gì nhiều, tôi cũng sẽ giống như bao nhiêu người không biết rõ nội tình kia, cứ đứng một bên mà xem trò.

Nhưng liên quan đến mình, đến Thanh Diệp, đến Diệp Thanh nữa, thì tôi không bình tĩnh cho được.

Tôi cũng không biết hiện tại, rốt cuộc là mình đang lo cái gì.

Lo năng lực dị thường của mình bị người ta phát hiện?

Lo sợ chết người xảy ra, sẽ khiến cho công tác giải tỏa gặp sóng gió?

Hay lo sợ Diệp Thanh mất kiểm soát mà giết người, tình hình bị ác hóa, sẽ liên lụy đến bản thân?

Tôi chỉ có thể xác nhận được một điều, rằng mình cực kì lo lắng về chuyện của phóng viên Viên, đồng thời cũng vì vậy mà thấp thỏm muộn phiền.

Sự điềm tĩnh của Ngô Linh chẳng thể trấn an tôi được.

Có lẽ nghe được gì đó, Cổ Mạch ngồi bên cạnh nói mát một câu: “Trời sắp đổ mưa, người ta sắp đâm đầu vào chỗ chết, cậu cản không được đâu.”

Ngô Linh nói: “Lâm Kỳ, cậu có cách để ngăn cản phóng viên đó không?”

Tôi lặng im như thóc.

Vốn dĩ tôi ôm hy vọng rằng nhóm của Ngô Linh sẽ ra tay can thiệp. Bây giờ, xem ra họ thật sự không hề để tâm đến.

“Không cần thiết phải nghĩ ngợi nhiều. Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn. Chuyện này, tôi nghĩ cậu không cần phải lo. Cứ thuận theo tự nhiên đi. Tâm trạng của cậu quan trọng hơn những chuyện đó, đừng lo lắng thái quá. Bằng không, những ý niệm được sản sinh từ trong đầu cậu, có thể sẽ khiến sự tình đi theo một chiều hướng tồi tệ hơn đấy.” Ngô Linh nhẹ nhàng nói đôi lời hơi có ý nghĩa xây dựng.

Tôi hít thở thật sâu, giúp mình lấy lại bình tĩnh.

Ngắt máy, đêm nay tôi đi ngủ thật sớm. Sáng hôm sau thức dây hình như đã nhẹ nhàng hơn.

Hôm nay đến thôn Sáu Công Nông, tôi không thấy bóng dáng phóng viên Viên. Tôi hơi hoài nghi rằng ý niệm của tôi đang làm thay đổi thế giới.

Hết giờ làm việc, trở lại đơn vị để cất đồ, chúng tôi đã gặp phải một bé gái mười mấy tuổi trên hành lang.

Tôi khá ngạc nhiên.

Phòng Di dời làm sao lại có học sinh ở đây?

“Chào các anh chị.” Cô bé ngượng ngùng gật đầu.

“À, chào em, em là…” Tôi chào hỏi.

“Em là con gái của Trưởng phòng Mã đúng không?” Gã Béo lên tiếng trước.

Tôi nhớ ra rồi, cô con gái đang học cấp hai hay cấp ba gì đó của Trưởng phòng Mã đến đây. Trước đó nữa, hình như cũng có thấy Trưởng phòng Mã chia sẻ ảnh gia đình trong vòng bạn bè của mình.

Có điều, tôi không ấn tượng mấy về những chuyện này.

Cô bé gật đầu.

“Em đến chờ Trưởng phòng Mã hả? Hôm nay Trưởng phòng Mã có đến ư?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Vâng, cha đến gặp hai phóng viên, có buổi phỏng vấn gì đó ạ.”

“Em có muốn vào văn phòng bọn chị ngồi không?” Quách Ngọc Khiết mời.

Khu vực văn phòng của Phòng Di dời khá nhỏ. Tòa lầu này chủ yếu là các văn phòng do bên Trung tâm An sinh Xã hội quản lý. Phòng Di dời được thành lập lâm thời, chiếm dụng một tầng ở đây. Cho nên cũng chẳng có phòng tiếp khách riêng. Có những cuộc họp lớn, còn phải mượn phòng họp của Trung tâm An sinh Xã hội để dùng.

Bé gái đứng trên hành lang thì sẽ có chút ngượng ngùng.

Cô bé lắc đầu: “Em chờ ở đây là được. Họ cũng sắp kết thúc rồi ạ.”

Nói đến đây, cửa phòng họp ở bên kia mở ra, Trưởng phòng Mã bước ra trước, theo ngay đằng sau chính là phóng viên Viên.