Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1169: Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (9)




“Chỉ có những chuyện lặt vặt này thôi sao?”

“Đúng, chỉ vậy thôi. Cũng chỉ toàn mấy chuyện nhỏ, nên từ trước đến giờ chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện có liên quan đến cái này! Tôi cho rằng là bình thường… Nhưng bây giờ nghe các cô nói lời nguyền gì đó… Buồn cười… Thật là buồn cười!”

“Cô Trương, cô cũng đã gặp phải những chuyện không thể lý giải nổi rồi. Chìa khóa đã vứt đi bỗng xuất hiện trở lại, đây hoàn toàn không phải do ai đó chọc phá, mà chính là sự kiện quái dị thực sự.”

“Nếu vậy, tại sao Vương Lâm Bình và Ninh Tuyết không gặp phải? Tại sao họ không gặp phải những chuyện như thế này? Họ đều đã vứt cái này đi rồi!”

“Chúng tôi vẫn còn một số chỗ nghi ngờ về việc liên quan đến chuyện này. Ngoại trừ cô Trần Nhất Tây ra, thì những chuyện mà cô, cô Vương và cô Ninh gặp phải đều lặt vặt, không gây nguy hiểm đến tính mạng. Ở phương diện này, chúng tôi đoán là có liên quan đến sự khác nhau của bốn cái móc khóa. Bốn cái móc khóa mà các cô đã cùng mua vẫn có chút khác biệt. Nói một cách đơn giản hơn, kẻ chế tạo vật phẩm nguyền rủa này, có một số vấn đề về kĩ thuật. Hắn không thể khống chế hoàn toàn sản phẩm mang lời nguyền do mình tạo ra, nên hiệu quả trên mỗi sản phẩm do hắn chế tác có sự khác biệt. Ngoài ra, những tình huống mà các cô đã gặp phải cũng khác nhau. Các cô tự mình đánh rơi chìa khóa, còn cô Trần Nhất Tây thì bị người khác lấy nhầm. Sự khác biệt này, chắc cô là người hiểu chứ?”

“Ý cô là, tôi đã hại chết Trần Nhất Tây, đúng không? Ý cô là tôi đã hại chết bạn ấy, phải thế không?”

“Có tồn tại nguyên nhân đến từ cô. Nhưng đương nhiên, cô hoàn toàn không phải kẻ chủ mưu, cũng không thể nào là hung thủ trực tiếp. Trong tay cô, hiện tại chỉ có chùm chìa khóa này thôi đúng không?”

“Ừ, chỉ có nó. Tôi cũng không biết nữa. Những cái chìa khóa cứ vứt đi là liền xuất hiện trở lại, lộn xộn bát nháo. Mà tôi cũng không thể nào để mắt tới chúng 24/24 được. Chìa khóa đang ở đâu, tôi cũng chẳng biết, có lúc thấy chúng, có lúc không. Sau khi thấy chúng, tôi đều… hoặc là đem đi vứt, hoặc là để vào một chỗ nào đó, rồi khóa lại. Nhưng dù không dùng đến, nhưng chúng vẫn xuất hiện ở một nơi nào đó, tôi thực sự chẳng biết phải làm sao nữa.”

“Tôi hiểu rồi, chùm chìa khóa này hãy giao lại cho tôi nhé. Nếu cô còn nhìn thấy chùm khác, thì vui lòng liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này.”

“… Cho hỏi… Trần Nhất Tây… Vương Lâm Bình nói, có người muốn mở cửa… trở lại… trở lại căn phòng ký túc ngày xưa của chúng tôi. Là… là Trần Nhất Tây phải không?”

“Điểm này chúng tôi vẫn chưa cách nào xác định được, sau khi xác định thì chúng tôi sẽ thông báo cho cô biết.”

“Các người… thật sự có thể giải quyết được chuyện này à?”

“Chúng tôi sẽ cố hết sức.”



Tiêu hủy chìa khóa và cả móc khóa.

Ngày 30 tháng 11 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03920061129G.wav.

“… Tôi cũng không biết sao lại như vậy. Móc chìa khóa của chúng tôi rất giống nhau, mà bạn ấy còn đổi hết chìa khóa nhà của mình …”

“Trên người cô gái này có chút âm thanh, kiểu như ‘rè rè rè’.”

“Tiếng dòng điện à.”

“Không giống tiếng dòng điện, mà hơi giống… à, tiếng lột da nhỉ? Hay tiếng cạo lông? Cái kiểu vậy đó.”

“Cái móc khóa đó làm từ da và lông thật à?”

“Không, làm bằng vải và nhựa, không hề có lông và dạ của động vật và con người.”

“Thế sao lại có những âm thanh đó?”

“Đồ thì không phải thật, nhưng có thể là đã thông qua một quá trình xử lý gì đó, cũng không nhất thiết là tự tay làm ra một cái móc khóa hoàn thiện, mà có thể là sau khi mua về, thêm vào đó một số xử lý.”

“À, Linh, em cũng biết làm mấy loại này chứ?”

“Biết.”

“Nhìn cái gì đó Gã Khờ? Cậu muốn làm gì?”

“Có gì đâu.”

“Linh, em đừng làm bậy với loại ngốc ngếch này.”

“Em có làm mấy cái, để ở trong phòng.”

“Yeah yeah yeah!”

“Trong tủ, ngăn thứ hai bên trái, có một con rối.”

“Này, tôi nói cho mà nghe, các cô cậu đừng có mà khinh thường bậc trưởng bối như thế chứ. Đám quỷ nhỏ chết tiệt!”

Ngày 1 tháng 12 năm 2006, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200612011156.mp3.

“A lô, chào cô Tôn.”

“Âm thanh đó… lại xuất hiện nữa! Bạn học của tụi em gọi điện. Nó lại đến, đang tông cửa, đang tông cửa… Phải làm sao đây… đã mấy lần rồi. Cảnh sát tìm không ra, điều tra cũng không ra. Tụi em đều không biết phải… Trong trường cứ nhìn tụi em… đều nghĩ tụi em… hu hu…”

“Cô Tôn, hiện tại chúng tôi chỉ tìm được một chùm chìa khóa. Nếu chỗ của các cô không phát hiện được gì thêm, chúng tôi hy vọng có thể tiến thêm một bước nữa được không?”

“Sao cơ?”

“Chúng tôi cần cô phối hợp, để chúng tôi ngủ lại trong phòng của cô, tôi cần phải tận mắt nhìn thấy cái thứ đó.”

“Hả, như thế… như thế… chẳng phải rất nguy hiểm sao?”

“Không sao đâu, đây là công việc của tôi. Mong cô để tôi vào ngủ lại trong phòng cô, có như thế mới nhanh chóng giải quyết được rắc rối hiện nay của cô.”

“Em… em hiểu rồi… em sẽ bàn với những bạn khác.”

Ngày 3 tháng 12 năm 2006, vào ở trong phòng ký túc xá của người ủy thác. File video 03920061203.avi.

Hình ảnh đầu tiên là một căn phòng ký túc xá tiêu chuẩn bốn người. Có hai chiếc giường hai tầng, bốn bộ bàn ghế và hai chiếc tủ nhỏ. Giường đều nằm gần cửa ra vào, còn bàn ghế thì nằm gần cửa sổ, bên ngoài còn có một ban công chật hẹp.

Phòng của nữ sinh, phong cách rất rõ ràng, có rất nhiều món đồ linh tinh của con gái.

Ống kính di chuyển về phía trước, một cánh tay đang kéo một chiếc ghế đặt xuống bên dưới màn hình, ống kính di chuyển theo, quay 180 độ, quay trúng chân người.

Người đứng trước ống kính tránh qua một bên, cánh cửa phòng sau lưng hiện ra.

Bên trên cửa đang treo bộ lịch có in hình diễn viên, là một nhóm ngôi sao nào đó, nhìn vào tràn đầy sức sống, mang hơi thở thời đại. Trước đây không lâu, họ mới chuyển qua các tiết mục đa dạng với màu sắc hoài cổ. Có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng của những năm về trước, đến nay đã trở thành kí ức tuổi thơ của nhiều người.

Trên màn hình tràn ngập những chi tiết như thế.

Hơi hướng một thời đã xa dường như bừng sống dậy.

Ngoài cửa phòng, bên ngoài khung cửa sổ là tiếng chuyện trò ồn ào của sinh viên, vốn thời nào cũng vậy, nô nức, vui tươi sống động, không nghe rõ nhưng vẫn khiến xúc cảm của người ta bị cái không khí ấy lây nhiễm.

Video đột nhiên được tua nhanh.

Màn hình không hề xuất hiện sự thay đổi nào, mãi đến lúc trở lại tốc độ trình chiếu bình thường, thì những âm thanh huyên náo kia đã biến mất.

Nội dung video trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân, tiếng đóng cửa vang lên, nhưng ngay lập tức lại trở về với sự yên tĩnh.

Có thể nghe thấy tiếng gió thoảng qua bên ngoài khung cửa sổ, nhưng chỉ là lúc có lúc không.

Một bầu không khí dị thường không biết từ đâu trào ra. Rõ ràng trên màn hình không hề có sự biến hóa nào, nhưng cảm giác dị thường ấy đã thay thể cho không khí đượm màu thời gian của gian phòng ký túc này.

Cộp cộp cộp…

Có tiếng bước chân vang lên bên ngoài dãy hành lang, rất rõ, có thể khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra, có ai đó đang từng bước tiến gần đến.

Cộp cộp cộp…

Mỗi lúc một gần hơn, gần hơn…

Cảm giác kì dị ấy cũng bắt đầu trở nên mãnh liệt.

Cộp cộp cộp…

Leng keng… ring rang… loẻng xoẻng…

Trong tiếng bước chân, đã chen thêm một loại âm thanh khác, hình như có người vừa đi, vừa rút chìa khóa ra.

Cộp cộp cộp…

Leng keng.

Cả hai loại âm thanh đều dừng lại trước cửa phòng.

Người đó đã đứng ngay trước cửa.

Lách cách…

Người đó đang cắm chìa khóa vào ổ.