Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1165: Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (5)




“Không, không có… chìa khóa rất bình thường… chìa khóa phòng ký túc xá lúc năm nhất nhập học, mỗi người tự nhận một cái. Chìa khóa của Trần Nhất Tây chưa bị mất lần nào. Còn Ninh Tuyết thì… Chìa khóa nhà của bạn ấy luôn mắc trên đó… là vậy đấy.”

“Lúc tốt nghiệp, chìa khóa ký túc xá có giao lại cho ban quản lý không?”

“Sao? Đương nhiên là có. Lúc bạn ấy đi xuống lầu, đã giao chìa khóa lại rồi. Tôi có chứng kiến bạn ấy trả chìa khóa lại cho ban quản lý và kí nhận nữa. Trước lúc rời phòng, ban ấy đã gỡ chiếc chìa khóa đó ra. Tôi còn nhớ lúc mà bạn ấy sắp rời đi, có rất nhiều chuyện phải làm, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, còn đi vệ sinh nữa… bạn ấy để lại nước rửa tay, lược chải tóc trong nhà vệ sinh, sau đó chạy lên lại, bảo nước rửa tay thì tặng cho tôi, còn lược thì vứt đi này nọ… Trong khoảng thời gian đó, tôi có đi vệ sinh một lần, lúc trở ra thì bạn ấy vẫn chưa xong việc. Trương Nhu nói bạn ấy lề mề quá. Ban đầu định cả hai chúng tôi sẽ tiễn bạn ấy đi, sẵn tiện Trương Nhu có việc phải đi gặp thầy giáo vụ. Nhưng sau cùng thì Trương Nhu bị trễ, nên đã tự đi trước. Cho nên lúc bạn ấy nói mất chìa khóa, tôi cứ ngỡ là rớt dọc đường thôi. Lúc bạn ấy rời phòng, đúng ra đã sửa soạn, kiểm tra đâu đó cả rồi. Sau này, khi nghe bạn ấy báo mất, tôi cũng cứ nghĩ như vậy…”

“Chị, chị nói… chị Trần đã gửi chìa khóa phòng lại cho ban quản lý rồi ạ?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà… nhưng mà… lúc tụi em nhặt được, trên chùm chìa khóa đó, có chìa khóa phòng… có chìa khóa phòng mà. Tụi em đã mở thử để xác nhận, sau đó mới đem chìa khóa phòng giao lại cho ban quản lý mà!”

“Sao cơ?… Sao lại… tôi nhớ rất rõ, chính mắt nhìn thấy bạn ấy trả chìa khóa rồi… có khi nào… có khia nào trả nhầm chìa khóa không? Bạn ấy đem chìa khóa nhà mình trả cho ban quản lý?”

“Lúc tụi em trả chìa khóa, cô quản lý còn bảo chìa khóa khớp nữa. Như vậy có nghĩa là, chỗ chị Trần có một chiếc chìa khóa rất giống chìa khóa phòng? Hay là răng chìa khóa trùng nhau? Chuyện này… không thể nào như thế được…”

“Trong quá khứ, khi dùng chìa khóa, cô Trần có gặp phải chuyện gì kiểu như vậy không? Nếu như chìa khóa tương tự nhau, thì khi mở cửa sẽ gặp một số rắc rối.”

“Không có… không có chuyện như thế đâu. Tôi còn nhớ, chìa khóa của bạn ấy khác biệt nhau nhiều lắm và thông thường thì được để trong túi áo. Chúng tôi sau giờ tan học trở về, cũng là bạn ấy mở cửa. Đút vào một cái là mở được ngay, chứ không có tình trạng như cô nói đâu…”

“Cô Vương, nếu như thế thì chúng tôi cần gặp ban quản lý ký túc để xác nhận lại một chút. Nếu không phiền, cô vui lòng đợi một chút có được không? Sau khi xác nhận tình huống của chiếc chìa khóa kia xong, tôi sẽ gọi điện lại cho cô.”

“Được… được…”

“Bây giờ chúng ta đi gặp bên quản lý à?”

“Đúng vậy. Bên quản lý của các cô, thường có bao nhiêu chìa khóa dự phòng?”

“Em chưa bao giờ đếm thử, cứ từng chùm từng chùm.”

“Chắc là bốn chìa, em nhớ là vậy. Có một số bạn mượn chìa khóa xong không trả lại, nên có thể sẽ bị thiếu.”

“Ồ, vậy à.”

Cộp cộp cộp…



“Cô ơi, chào cô ạ. Tụi cháu ở phòng 4013. Lúc nhập học, tụi cháu có giao cho cô một chùm chìa khóa phòng do tụi cháu nhặt được, nhưng hình như giao nhầm, nhầm với chìa khóa nhà mình. Bây giờ cô có thể giúp cháu kiểm tra lại một chút không?”

“Phòng 4013 à, có phải… có phải… à, cô nhớ ra mấy đứa. Cháu không sống ở tòa bọn cô phải không?”

“Cháu học cùng trường với các bạn ấy. Cô ơi, cô giúp chúng cháu kiểm tra lại một chút được không? Hiện tại mấy bạn ấy khá là rối, bị nhầm chìa khóa nhà của người ta rồi ạ.”

“Được thì được đấy, chuyện này không có gì khó. Mà người trẻ tuổi các cháu, làm việc cứ hay quên trước quên sau. Cái cô gái lần trước rớt mất chìa khóa đó, thật là đáng thương, tội nghiệp.”

Leng keng… Leng keng… coong.

“Chìa khóa dự phòng đều ở đây. 4013, 4013… đây, chùm này đây, các cháu tìm thử đi.”

“Cảm ơn cô ạ.”

Leng leng… Leng keng…

“Sao rồi?”

“Cô ơi, chìa khóa dự phòng của mỗi phòng là bao nhiêu chiếc ạ?”

“Hả? Thường thường là bốn chìa. Có một số bị thiếu, vẫn chưa đi làm lại. Có một số do sinh viên tốt nghiệp trả lại, thì bị dư ra. Mà có chuyện gì không?”

“Không có gì ạ, chỉ là vui miệng hỏi vậy thôi, cảm ơn cô.”

“Ủa, thế không đem chìa khóa về à?”

“Dạ là do chúng cháu nhầm. Chìa khóa mà chúng cháu giao là chìa khóa phòng ký túc xá ạ.”

“Ồ, thế thì được rồi.”

Cộp cộp cộp…

“Không nhầm sao? Thật sự không hề nhầm sao?”

“Ừ, không nhầm.”

“Thế là thế nào nhỉ? Sao lại… lại như vậy chứ…?”

“Còn chưa rõ ràng. Chìa khóa không vấn đề gì, chìa khóa các cô trả cũng không vấn đề gì cả.”



“Cô Vương hả, thật ngại quá. Đã kiểm tra rồi, chìa khóa đó chính là chìa khóa phòng. Như vậy, chúng ta chắc phải nghĩ đến một khả năng khác. Cái phòng mà các cô đã ở, ngày xưa có xảy ra chuyện gì không?”

“Sao cơ? Ý cô là… kiểu như có ma hả? Không, không có. Ký túc xá chúng tôi mới xây được mấy năm, chưa hề nghe có chuyện như thế, trước giờ chưa hề nghe.”

“Thế cô có từng nghe cô Trần kể, lúc đó mình gặp phải hiện tượng quái dị gì đó chưa?”

“Không có. Thực sự không hề có những chuyện như thế. Lúc nghe mấy người khóa sau nói… Lần đầu cả nhóm đến gặp tôi, tôi chỉ cảm thấy chẳng lành thôi. Loại chuyện kiểu này… Trần Nhất Tây cũng vì mất chìa khóa, nên mới bị người ta… Mấy cô ấy tình cờ nhặt được cái chìa khóa đó… Nói thật… tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng chưa hề nghĩ theo hướng đó. Sau này nghe các cô kể về những chuyện đã xảy ra, rồi xin phương thức liên hệ của gia đình Trần Nhất Tây, thì tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ là… đem trả chìa khóa lại cho cha mẹ người ta, hình như có chút ít khơi gợi vết thương lòng của họ… Rồi sau đó nữa… tôi thật sự chẳng thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Đang yên đang lành, sao lạo bị giết? Cả chùm chìa khóa đó nữa, họ nhắc đến hai lần, đều rất đáng sợ. Trước lúc xảy ra chết người, tôi cũng chỉ nghĩ là họ suy nghĩ nhiều quá. Rồi sau khi xảy ra chết người thì… Nhưng mà thực sự không có gì cả. Trong phòng của chúng tôi ngày xưa, không có ai xem phim ma. Chuyện kiểu như thế, chưa bao giờ gặp phải.”

“Móc khóa trên chùm chìa khóa của cô Trần, cô có biết không? Cái đó, có chuyện gì đáng kể không?”

“Cái đó thì được mua ven đường, loại móc khóa nho nhỏ bày bán bên đường thôi, mấy năm trước rất thịnh hành, lông thỏ mềm mại, lại đủ loại màu sắc. Bốn đứa chúng tôi, mỗi người một cái, chỉ là hứng lên rồi mua cho vui thôi. Chất lượng chả ra làm sao, màu sắc cũng không tốt, rất dễ nhiễm bẩn. Ninh Tuyết mua một cái màu trắng, được một khoảng thời gian thì bẩn không nhìn nổi nữa, thế là vứt. Cái của tôi thì bị rụng lông, dính đầy trong túi áo, nên cũng đành vứt luôn.”

“Như vậy là cũng chỉ có hai cái của cô Trần Nhất Tây và Trương Nhu là vẫn còn được sử dụng đúng không? Thế hai cái đó màu sắc thế nào?”

“Hả? Tôi… tôi không nhớ rõ lắm, một cái hình như là màu vàng, cái kia thì… ba màu xen kẽ. Cái ba màu dùng một thời gian cũng khá là bẩn, liền…”

“Tụi em đã nhặt được cái có ba màu đó!”

“…”

“Cô Vương?”

“Cái đó… cái ba màu đó là của Trương Nhu … chắc là của Trương Nhu đó… cái móc khóa của bạn ấy… Mấy đứa… có đùa không vậy, tôi còn nhớ cái móc khóa của bạn ấy có ba màu xen kẽ, bị rụng lông và bẩn lắm, nhìn vào hơi giống màu… Cái của Trần Nhất Tây màu vàng, cũng hơi giống màu của phân… Tôi…”

“Cô có phương thức liên lạc của cô Trương Nhu không?”

“Có chứ… nhưng mà đã lâu rồi không… Lúc mà Trần Nhất Tây gặp nạn, rồi sau đó… trong nhóm chat, nhóm chat của phòng chúng tôi, bạn ấy cũng chẳng nói năng gì. Trái lại tôi với Ninh Tuyết thì… tôi… Các cô…”

“Cô vui lòng cho chúng tôi phương thức liên lạc của cô Trương Nhu nhé.”