Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1161: Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (1)




Ngày hôm sau đi làm thì sóng đã yên, biển đã lặng.

Những ồn ào trên mạng không hề lan ra đời sống thường nhật.

Tôi kể lại nội dung bộ hồ sơ cho đám Tí Còi nghe, khiến cả đám đều cảm thấy khá kinh ngạc.

Cảm tưởng của tôi cũng tương tự như họ, rằng một khung cửa lớn của thế giới mới đã được mở ra.

Hôm nay chúng tôi vẫn phải đến trực ban ở ủy ban. Ở đây, đương nhiên cũng không nghe thấy có người nói mấy chuyện trên mạng kia.

Lúc ăn cơm trưa, tôi lướt qua các trang mạng một chút.

“Báo cáo tổng kết” của tuần san Thiên Hạ vẫn xoáy vào đề tài nóng sốt trên mạng, có rất nhiều người còn đang mải mê bàn tán về những chuyện quái dị xảy ra gần đây.

Đương nhiên, chủ đề đã từ thảo luận nghiêm túc biến thành những câu chuyện ma thật thật giả giả. Rốt cuộc thì có bao nhiêu người tin trên thế giới này có ma, có bao nhiêu người vì bài báo này mà thay đổi quan niệm của mình, chỉ nhìn qua những dòng bình luận và chia sẻ kia thì không thể nào biết được.

Những người thấu hiểu nội tình như chúng tôi, cũng chỉ nhào lên hóng chút chuyện ồn ào, trong lòng trào ra một chút cảm khái mà thôi.

Mãi cho đến lúc hết giờ làm việc cũng chẳng có chuyện gì mới xảy ra.

Hình như, đời sống đã một lần nữa bình yên trở lại, giông bão hoàn toàn qua đi và sau cơn mưa thì trời lại sáng, dù trong bầu không khí vẫn còn đọng lại đâu đó chút hơi nước của cơn mưa, nhưng mây đen thì đã dần tan biến.

***

Mã số sự kiện: 039

Tên sự kiện: Trả lại vật đánh rơi

Người ủy thác: Tôn Gia Duyệt

Giới tính: Nữ

Tuổi: 20

Nghề nghiệp: Sinh viên

Gia đình: Cha mẹ

Địa chỉ liên hệ: Căn hộ số XXXX, tòa nhà XX, số XXX đường Thiều An

Số điện thoại liên hệ: 187XXXXXXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 15 tháng 11 năm 2006, người ủy thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 03920061115.wav.

“Xin chào cô Tôn. Cô đã gặp phải một số chuyện khác thường đúng không?”

“Vâng, em… hình như em gặp phải ma rồi.”

“Có thể kể cụ thể chuyện gì đã xảy ra không?

“Vâng… Năm nay em đã đổi ký túc xá, dọn vào một ký túc xá mới, ký túc xá cũ có vấn đề, nên trường muốn tu sửa lại. Lúc vào năm học mới, chúng em đều phải dọn qua ký túc mới. Chắc tầm đầu tháng 9 thì nhập học, mọi người cùng nhau thu xếp đồ đạc, trước ngày 15 tháng 9 dọn qua, còn ký túc xá cũ thì đến ngày 15 tháng 9 sẽ đóng cửa. Ký túc xá mới trước đây cũng đã có sinh viên ở rồi, trường chúng em có hai khu ký túc. Một phần của khu mới sẽ dành cho các bạn năm nhất, sử dụng phòng của các anh chị năm tư sau khi tốt nghiệp rời đi để lại. Tình hình đại khái là như vậy.”

“Thế sau đó cô đã gặp phải chuyện gì?”

“Chắc là vào khoảng thời gian đó. Ngày đầu tiên dọn vào ký túc xá mới, trên giường của em có một xâu chìa khóa, đồ vật trang trí trên đó cũng là kiểu quả cầu lông mềm của con gái. Không phải đồ của bạn cùng phòng. Em đã giao chùm chìa khó đó lại cho ban quản lý ký túc xá và nó vẫn nằm trong giỏ dành cho đồ bị đánh rơi suốt. Đó là một chiếc giỏ đan bằng tre, chứa một số thứ linh tinh được người ta nhặt được, ví dụ như thẻ ăn cơm, chìa khóa này nọ… để trong đó hết. Mà cái quầy ấy thường ngày cũng trống hoắc, có ai đó quyên tặng đồ ăn, vật dụng, cả sách vở nữa, cũng đặt ở đó. Thường ngày chẳng có ai trông coi, cái này thuộc về tự giác mà. Mỗi tòa lầu ký túc xá đều như vậy.”

“Chùm chìa khóa ấy, sau đó đã có người nhận lại chưa?”

“Chưa, chưa ạ… Qua một khoảng thời gian, chắc là đến đầu tháng 10, cuối tháng 9 gì đó, tụi em đã dọn hết đồ qua bên này, sau một khoảng thời gian… em và bạn cùng phòng sau giờ tan học trở về, trông thấy trên cửa có cắm sẵn chìa khóa, chính là cái… Tụi em chẳng biết như vậy là sao nữa. Một người bạn cùng phòng khác lúc đó đang ở trong phòng, bạn ấy cũng không biết, bảo là không nghe thấy tiếng động gì cả, trước đó có đi vệ sinh rồi trở lại, cũng không thấy. Tụi em lấy chùm chìa khóa đi xuống lầu, chiếc giỏ tre đó đã không còn chìa khóa nữa. Lúc đó tụi em chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Cứ nghĩ là bị ai đó chơi khăm. Không tra ra được, nên cũng bỏ qua luôn. Đến tối, một người bạn cùng phòng khác trở về, tụi em ở một phòng bốn người, chị ấy nghe tụi em kể lại chuyện này, đã hỏi chùm chìa khóa đó có phải của ký túc xá tụi em hay không? Chuyện này… lúc đầu tụi em không nghĩ đến. Chị ấy là một người thông minh và cũng chân thật nữa. Chị ấy bảo như vậy thì hơi nguy hiểm. Thế là cả nhóm đi xuống lầu, lấy cái chùm chìa khóa ấy lên để thử. Và nó đúng là chìa khóa phòng ký túc xá của tụi em. Rồi tụi em lại xuống lầu lần nữa, trình bày với ban quản lý ký túc xá, gửi chùm chìa khóa lại cho cô quản lý. Cô ấy cũng đã kiểm tra, chìa khóa dự phòng chỗ cô ấy không bị mất. Khóa trên đều đã dọn đi hết rồi, nên chìa khóa cũng đã được thu hồi lại, rồi giao cho bốn đứa tụi em. Còn chiếc chìa khóa kia, có thể là do cựu sinh viên lúc trước đã tự đi làm riêng.”

“Các cô chỉ đem chiếc chìa khóa đó giao lại cho ban quản lý?”

“Vâng, chỉ đem chìa khóa giao lại, còn những thứ khác vẫn để trong giỏ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… thì… thì có một số chuyện kì lạ xảy ra… Đêm đến, lúc tụi em đang ngủ, thì nghe thấy bên ngoài có người… có người đang cầm chìa khóa, phát ra âm thanh leng keng, còn muốn mở cửa phòng của tụi em nữa. Nhưng người đó hình như không mở được… người đó đang thử chìa khóa… Cô bạn cùng phòng của em, cái bạn mà thông minh ấy, tụi em hay gọi chị ấy là chị Cố. Chị ấy nghe thấy trước tiên, giật mình thức dậy, rồi kêu tụi em dậy theo. Tụi em… đêm đó cả bốn đứa tụi em đều sợ muốn chết, vội dùng ghế để chèn cửa lại. Mà xét về thời gian thì cũng khác thường. Cổng tòa lầu ký túc xá của tụi em đã đóng từ sớm, cổng chính của khu ký túc xá chắc cũng đã đóng rồi. Không còn ai lại trở về giờ đó cả. Mà cái người này cũng lạ, không gõ cửa, chẳng nói năng gì, chỉ thử chìa khóa. Người đó đứng thử đến mấy phút đồng hồ, sau đó thì không còn nghe thấy gì nữa. Tụi em… tụi em chẳng biết ngoài cửa đang như thế nào. Mãi đến một lúc sau, thì có một tiếng động, tiếng chìa khóa rơi xuống đất. Tụi em sợ quá, hét ầm lên… Em… em thì sắp khóc đến nơi rồi. Bốn đứa chỉ biết ôm nhau…”

“Các cô không ra bên ngoài xem thử sao?”

“Có… Một hồi lâu sau, khá lâu, em cũng không nhớ chính xác là bao lâu, chị Cố mới bảo phải đi xem thử… Tụi em… tụi em cầm sẵn cây lau nhà, rồi kéo, dao gọt trái cây này nọ, đi theo sau lưng chị Cố… Chị ấy mở cửa… bên ngoài… bên ngoài chẳng có ai cả. Nhưng trên sàn nhà… thì có một chùm chìa khóa… chính là chùm chìa khóa đó…”

“Là cái chùm mà các cô đã để trong giỏ dưới lầu?”

“Đúng, giống như in. Đồ trang trí cũng là cái lông lông, chìa khóa cũng giống, tất cả đều giống hệt. Chính là cái chùm đó… Tụi em, tụi em chưa nghĩ đến hướng khác. Chị Cố bảo phải báo cảnh sát. Tụi em lại đến gặp ban quản lý ký túc lần nữa. Chuyện này điều tra mãi vẫn không ra, cảnh sát đến, cũng có lập biên bản rồi. Không biết là người trong ký túc xá, hay người sống bên ngoài. Hơn nữa chuyện về chùm chìa khóa ban đầu chỉ có tụi em biết, chỉ có bốn đứa em biết thôi, tụi em cũng chừa hề kể với ai cả. Còn khóa trước… giáo viên không chịu giúp tụi em liên lạc với với các chị ở khóa trước. Một… một người bạn cùng phòng khác, là Kiều Kiều, bạn ấy quen biết người trong Hội sinh viên, quan hệ rất rộng, đã đi hỏi thăm về khóa trước.”

“Các cô có gặp được người nào đã tốt nghiệp khóa trước không?”

“Tụi… tụi em tìm được… tìm được một chị…”

“Cô Tôn, cô vẫn ổn chứ?”

“Vâng… do Kiều Kiều tìm được người, lấy được số điện thoại, chị ấy cũng từng sống trong ký túc xá, họ Vương. Sau khi tốt nghiệp, chị ấy đã thi cao học ở đại học Dân Khánh. Tụi em cầm chìa khóa đến gặp chị ấy. Chị ấy… ban đầu không biết thứ tụi em muốn gửi lại là chìa khóa, mà cứ ngỡ là ngày xưa nhóm của chị ấy đã đánh rơi vật gì đó… Chị ấy… hôm đó tụi em gặp nhau ở bên ngoài trường đại học Dân Khánh, lúc chị ấy nhìn thấy chùm chìa khóa, còn chút nữa là rớt khỏi ghế… Tụi em cũng… Sau khi bình tĩnh lại, chị ấy nói với tụi em rằng, chùm chìa khóa đó là của một người bạn cùng phòng trước đây, tên là Trần Nhất Tây. Lúc… lúc chị đó tốt nghiệp xong thì về nhà, trở về nhà… nhưng lại không mang theo chìa khóa. Thế là chị đó gọi cho cha mẹ, lúc đó cha mẹ chị đó không có ở nhà, đang đi làm… Chị đó… chị đó xách theo hành lý đợi ở bên trong khu dân cư. Ngay lúc đó, bên trong khu dân cư có một người bị bệnh thần kinh bất chợt lên cơn, xách dao đi chém người, sau đó thì… Chùm chìa khóa đó… chính là của chị ta…”