Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1159: Mã số 006 - Một cái tôi khác (9)




Ngày 31 tháng 7 năm 2010, đi đến nhà thờ Bonia. File ghi hình 00620100731.avi.

Mở đầu video là ở trong xe và quay cảnh con đường ngoài cửa sổ xe. Ở hai bên đường có các hàng cây thô to. Tán lá xanh mướt che phủ xung quanh, ánh nắng mặt trời le lói qua tán cây chiếu xuống đất và chiếu lên trên nắp xe. Chiếc xe rẽ theo ngã rẽ, sau khi chạy được một đoạn đường nữa thì trước mặt xuất hiện một con đường mòn.

Mặt đường trống trơn, giống như là người ta đạp mãi đạp mãi thì thành con đường mòn này vậy. Con đường này chỉ đủ rộng cho một chiếc xe chạy qua, hai bên đường mọc đầy cỏ dại.

Chiếc xe chạy chậm lại, đi vào trong con đường mòn này. Sau khi đi được một lúc thì con đường dần trở nên rộng hơn, đồng thời cũng có thể nhìn thấy những mảnh đất bằng phẳng và những ngôi nhà bị bỏ hoang. Không còn thấy đâu thảm thực vật xanh mướt, chỉ còn nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn, đổ nát của một cái thôn bị bỏ hoang. Những ngôi nhà bằng gỗ đã mục nát hết, ngoài ra còn có những thứ như là giếng nước, cối xay gió, bây giờ những thứ này đã rất hiếm thấy ở những vùng nông thôn hiện đại nữa rồi. Cát bụi bay mù mịt, còn có tiếng chim hót, nghe rất vui tai, thế nhưng tiếng chim hót lại được truyền đến từ một nơi rất xa, rất xa.

Chiếc xe chạy hết một vòng, khi vào cái thôn bị bỏ hoang đó rồi lại đi thêm một đoạn đường nữa, đi qua một con dốc nhỏ liền thấy có một vài cây xanh mọc lên.

Cây cối mọc không quá xum xuê. Trên bãi cỏ không rơi đầy cánh hoa mà có những nấm mộ mọc lên từ đấy.

Xe chạy đến đây, cảnh vật xung quanh như bị bao phủ bởi một màn sương âm u. Cái không khí âm u này khiến cho người ta rợn cả người.

Những nấm mộ này đều đã rất cũ, không còn thấy rõ chữ trên đó nữa, có những nấm mộ đã bị sứt mẻ.

Không có con quạ nào đậu nơi đây, cũng không thấy có chút sự sống nào.

Thảm cỏ dưới đất xanh mướt, lâu lâu lại thấy có một vài chiếc lá xanh treo lủng lẳng trên những cành cây, khiến cho người ta cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Chiếc xe chạy đến trước một ngôi nhà thờ.

Đây không phải là một ngôi nhà thờ xây theo phong cách phương Tây, không có mái vòm, cũng không hùng vĩ, tráng lệ. Ngôi nhà thờ này chỉ là một toà nhà cao hai tầng, có chút giống với ngôi nhà trong những bức vẽ của trẻ con, một cái mái hình tam giác, bức tường vuông vức, cửa và cửa sổ đều rất bình thường. Nhưng so với cái thôn bị bỏ hoang đó thì ít nhất ngôi nhà thờ này được xây cất từ gạch, trông vẫn khá kiên cố.

Chiếc xe dừng lại, có người bước xuống.

Ống kính dịch chuyển từ trong xe ra ngoài, cái cảm giác âm u đó lại được cảm nhận một cách rõ nét hơn.

Lưu Miểu lên tiếng: “Nơi này bị sao vậy?”

Ngô Linh nói với vẻ bình thản: “Đất hung sát.”

Lưu Miểu tò mò: “Bị ma ám?”

Ngô Linh đáp: “Không, không phải chỉ đơn thuần là bị ma ám đâu.”

Diệp Thanh đi đến trước ống kính, anh ta không đi qua xem những nấm mộ đó mà là đi đến trước cửa nhà thờ.

Trên cái cửa gỗ này không trang trí hoạ tiết. Nhìn vào thì thấy cuộc sống ở nơi đây không được giàu sang, trước khi bị bỏ hoang chắc hẳn vẫn còn rất nghèo.

Lúc đẩy cửa gỗ vào thì phát ra những tiếng “cạch cạch” đứt quãng. Tấm gỗ đóng cửa khẽ rung lắc, trên đó không bị vướng tơ nhện, chỉ có những hạt bụi rơi xuống như tuyết rơi.

Diệp Thanh đưa tay che mũi, tay còn lại thì phẩy qua phẩy lại, khẽ lùi về sau một bước.

Sau khi mở cửa thì máy quay đã quay được cảnh tượng bên trong nhà thờ.

Những dãy ghế thường thấy trong nhà thờ đã mất hết, trong đó trống rỗng. Dưới đất có các mảnh vỡ thuỷ tinh và vụn gỗ và cũng chỉ có những loại rác này thôi.

Diệp Thanh đi vào trong, bước trên sàn gỗ khiến nó liên tục phát ra tiếng động.

Bước từng bước một, mỗi bước đi của Diệp Thanh đều gây ra một loạt những tiếng động.

Ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính thuỷ tinh bị nứt mẻ, thế nhưng không hề cảm thấy ấm áp mà chỉ thấy lạnh lẽo, âm u.

Những hạt bụi bay lơ lửng dưới ánh nắng, trông giống như những loài sinh vật phù du dưới nước.

Không có cá voi bơi đến nuốt chửng chúng, chúng sẽ trôi lững lờ mãi như vậy.

Lạch cạch!

Diệp Thanh bỗng khựng lại, nâng một chân lên, cúi đầu xuống, chắc là đang nhìn xuống cái chỗ vừa mới bị sập lúc nãy.

Đó là một cái lỗ tối om, đen thui.

Lưu Miểu chạy đến: “Sếp không sao chứ?”

“Đem những dụng cụ trong hộp đồ nghề ra đây.” Diệp Thanh thả chân xuống, vẫn cúi đầu.

“Gì cơ?” Lưu Miểu không hiểu.

Diệp Thanh nói: “Dưới này có thứ gì đó.”

Ống kính được giữ nguyên trong chốc lát, khẽ rung lắc một hồi. Có thể là do Lưu Miểu đã chuyển máy quay cho Ngô Linh.

Ống kính bị hạ thấp xuống vài centimet.

Có vang lên những tiếng bước chân ngoài màn hình, theo những tiếng bước chân đó, ống kính quay về phía Diệp Thanh.

Cái ống kính đang hướng xuống dưới quay được cái lỗ hổng đó.

Cạch một tiếng, đèn chiếu trên máy quay được bật sáng, soi vào trong cái lỗ hổng.

Dưới sàn gỗ trống rỗng, sau khi dùng đèn soi vào thì thấy có một đốt xương.

Ống kính không hề bị rung lắc.

Tiếng của Ngô Linh vẫn bình tĩnh như trước: “Hài cốt?”

“Ừ, vả lại đã được chôn từ rất lâu rồi.” Diệp Thanh nói.

“Không có âm khí, chưa bị biến thành ma, nhưng mà...” Ngô Linh vẫn chưa nói hết câu.

Lúc này lại vang lên những tiếng bước chân khác.

Lưu Miểu quay trở lại, trên tay cầm theo hai cái xẻng.

Ngô Linh cầm theo máy quay lùi về sau vài bước, còn hai người kia thì bắt đầu phá dỡ sàn gỗ ra.

Những tấm gỗ này đã mục nát hết rồi, chỉ cần dùng vật gì đó cứng cứng gõ vài phát là nát.

Cả quá trình này cũng không hao tốn bao nhiêu sức lực của Diệp Thanh và Lưu Miểu.

Sàn gỗ dần bị phá dỡ hết, cảnh vật bên dưới sàn gỗ cũng dần hiển hiện ra.

Dưới đó không phải được lót bằng xi măng, đá hay là gỗ, cũng không phải đất cát, mà là những bộ xương người.

Những bộ xương này đã nằm ở đây rất lâu rồi, gần như không thể nhìn ra được bộ dạng lúc đầu của nó ra sao. Không có bộ xương nào nguyên vẹn, xương đầu, xương cổ, xương sườn đều bị tháo ra hết, nằm rải rác ở dưới đất, nhét vào những cái chỗ xung quanh cột nhà.

“Đây là, nghi thức gì sao?” Lưu Miểu hoang mang hỏi.

“Theo như em được biết thì không hề có loại nghi thức này. Nếu như muốn làm trận pháp, pháp thuật thì phải xếp ngay ngắn, xếp theo quy luật gì đó mới đúng. Ở đây thì chỉ nhét những mẩu xương xuống đất thôi.” Ngô Linh đáp.

“Nếu không phải là làm pháp thì có khi nào là tập tục ở nơi này không? Căn nhà này được xây dựng vào năm một chín hai mấy mà nhỉ?” Lưu Miểu lại hỏi tiếp.

“Cho dù là gì đi chăng nữa thì đây cũng là một manh mối.” Diệp Thanh nói xong quay đầu nhìn ra ngoài: “Manh mối còn lại chắc là nằm ở khu nghĩa địa ngoài kia.”

Sau khi nói xong thì anh ta xách đồ đi ra.

Ống kính quay về phía khu nghĩa địa bên ngoài.

Có một bàn tay đưa ra phủi những lớp bụi bặm bám trên mộ, nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy rõ được chữ khắc trên đó. Những con chữ khắc đã bị phong hoá chung với nấm mộ rồi. Chất liệu của những ngôi mộ này cũng không được tốt cho lắm.

Lưu Miểu có lẽ cũng muốn nhìn rõ những con chữ khắc trên bia mộ, thế nhưng anh ta chỉ hơi mạnh tay chút thì ngôi mộ trước mặt đã bị vỡ tan tành.

“Ồ...” Lưu Miểu có chút gượng gạo há mồm.

Diệp Thanh lên tiếng: “Đào nó ra xem sao.”

Đương nhiên là anh ta và Lưu Miểu làm.

Thanh Diệp chắc đã lên kế hoạch từ trước rồi. Bọn họ mang xẻng đến chắc cũng vì lí do này.

Đất ở đây rất tơi xốp, cũng gần giống như sàn gỗ trong nhà thờ, vài ba phát thì họ đã đào xong một ngôi mộ. Quan tài gỗ trong đó còn mục nát hơn cả sàn gỗ trong nhà thờ, đã bị mọt ăn gần hết.

Nhóm Diệp Thanh sau khi đổ đất xong thì nhìn thấy trong đó có những mảnh gỗ vụn và một bộ xương người.

Bộ xương này có đầy đủ đầu và tay chân, trông vẫn còn nguyên vẹn. Lúc được chôn xuống đất chắc là đã được chỉnh sửa tư thế lại, hai tay đặt trước bụng.

Ống kính quay về phía bộ xương một lúc lâu, không có xảy ra hiện tượng quái dị gì cả.

Đột nhiên có một cái xẻng đâm vào trong quan tài, cắt đứt xương cổ của bộ xương.

Tiếng “rắc rắc” được máy quay ghi âm lại.

Chỉ thấy bộ xương đó đột nhiên ngẩng cao đầu, hai hốc mắt đen ngòm, nhưng lại trông giống như có một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm về phía ống kính.