Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1149: Phỏng vấn (2)




Lo lắng của Tí Còi cũng rất đúng.

Lúc mới có chữ viết và hình vẽ, các câu chuyện truyền thuyết đã bắt đầu được thịnh hành rồi, có những cái thậm chí còn được lưu truyền đến bây giờ, có thể nói là đã được lưu truyền lại cùng với văn minh loài người.

Những thứ được lưu truyền lại không chỉ có những câu chuyện đó, mà còn có cả những câu chuyện do người ta liên tưởng ra nữa. Chẳng hạn như hoàn hồn sau khi chết, đã có biết bao nhiêu người nói rằng mình đã được trải nghiệm cảm giác đó? Ở phương Tây, những người từng nhìn thấy người sói, quỷ hút máu, tin vào phù thuỷ, cũng không phải chỉ có một hai người. Mỗi người đều cứ giống như là đã có mắt âm dương vậy, có thể nhìn thấy ma quỷ và những vị cao nhân có bản lĩnh thật sự.

Trong số đó, đương nhiên là có những trường hợp thật sự gặp phải ma, nhưng đa phần còn lại thì là do tâm lí gây nên.

Mà những thông tin này vẫn chưa hề tìm được bằng chứng thì đã được rất nhiều người chấp nhận rồi.

Không có bằng chứng cũng khiến cho càng nhiều người chấp nhận tin vào khoa học.

Nhưng trong thời hiện đại này, kĩ thuật chụp ảnh, quay phim đã hiện đại như vậy, livestream toàn cầu còn có thể thực hiện được, “bằng chứng” cũng không còn là chuyện khó khăn gì.

Trước kia có người đã chụp được ảnh UFO, chụp được hình quái vật, chất lượng ảnh rất kém, ảnh chụp rất mờ, còn có thể bị chê là làm giả. Bây giờ thì những bức ảnh chụp UFO hay quái vật đều ít đi rồi, đây cũng là một bằng chứng khác để chứng minh UFO và quái vật không có thật.

Nhưng thế giới tiếp tục ác hóa, chắc chắn sẽ có những người, giống như đoạn livestream lần này của Chuyên gia tự tìm đường chết vậy, quay được cảnh con quái vật đó một cách rõ nét, không còn gì bàn cãi được nữa.

Đến lúc đó, thật sự sẽ chấn động toàn cầu, không ai có thể tiếp tục phủ nhận.

Tôi không thể nào tưởng tượng ra được lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Những người có mắt âm dương còn có thể bình tĩnh được. Chúng tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, biết được ở chỗ đó có ma. Còn những người khác thì sao? Có một thứ tồn tại vô hình, có thể giết chết mình bất cứ lúc nào...

Tôi lắc đầu, tạm gác chuyện này sang một bên.

Bây giờ nên tập trung viết bản thảo.

Tôi đã biết được những nội dung sẽ bị hỏi tới, xác định rõ lập trường, viết câu trả lời liền dễ hơn rất nhiều.

Tôi hiểu rất nhiều chuyện liên quan đến Thanh Diệp, muốn nói dối cũng dễ hơn.

Mặc dù làm như vậy sẽ có lỗi với Diệp Thanh, nhưng tôi chỉ có thể miêu tả anh ta thành một người trẻ tuổi có hoàn cảnh khó khăn... Lúc mở phòng nghiên cứu, anh ta thật sự còn rất trẻ. Diệp Thanh kiên quyết mở phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị, tìm được mấy người trẻ tuổi và một người trưởng thành, cùng nhau làm loạn, như vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ hiểu hơn.

So với ma quỷ, việc người trẻ tuổi gây chuyện khiến cho người ta có thể dễ dàng chấp nhận hơn.

Những chuyện của Thanh Diệp có thể giải thích một cách đơn giản như vậy đấy.

Bọn họ mất tích cũng sẽ có thể giải thích một cách đơn giản: Ai cũng sẽ trưởng thành. Đương nhiên, cũng có thể là chưa trưởng thành, nhưng không thể tiếp tục làm ăn ở thôn Sáu Công Nông nữa, họ đi đến chỗ khác tiếp tục chơi trò bắt ma.

Nếu như phóng viên chỉ phỏng vấn chúng tôi, vì để kịp bản thảo, không làm điều tra kĩ càng, thì cái câu chuyện này của tôi còn có thể chi tiết hơn nữa.

Tí Còi đề nghị: “Có thể viết là sau khi bọn họ lừa người ta rồi, người ta tìm tới tận nơi đập phá, cho nên họ đã chạy trốn đi nơi khác.”

“Lỡ như họ đến hỏi thăm những người trong khu dân cư thì sao?” Tôi từ chối.

Nếu như họ không đến phỏng vấn những người khác, vậy tôi muốn viết sao thì viết. Nhưng nếu bọn họ phỏng vấn những người khác, tôi thân là tổ trưởng của Phòng Di dời, tức là không thể nói bậy được. Nếu không, chỉ cần có một người nào đó nói ra những lời trái với những lời tôi nói, thì những người phóng viên kia sẽ bắt đầu viết lung tung.

Tôi vẫn nên viết những thứ chắc chắn một tí.

Sửa lại bản thảo vài lần, sau đó lại kể qua về chuyện của nhà họ Từ, liệt kê những nội dung cần thiết, cuối cùng tôi suy nghĩ một hồi, quyết định kể thêm vào chuyện vỡ ống nước. Đây đều là những thông tin từng được đăng báo, rất có thể sẽ bị hỏi tới.

Tôi in bản thảo ra, rồi đi tìm Trưởng phòng Mã.

Trưởng phòng Mã nghiêm mặt, đọc lướt qua hai ba lần, sửa lại cho tôi một vài chỗ, lại hỏi thêm vài vấn đề, mô phỏng nội dung trong một cuộc phỏng vấn.

Nói thật thì tôi đã chuẩn bị những câu hỏi này từ lâu rồi, nhưng không phải để ứng phó giới truyền thông, mà để ứng phó người nhà. Trước đó tôi cũng không muốn họ biết tôi lâm vào tình trạng nguy hiểm này, cũng không muốn để họ biết trong cuộc sống của chúng ta có nhiều nguy hiểm như vậy. Bây giờ, tôi không biết phải tiếp tục giấu họ như thế nào. Có rất nhiều người đã bắt đầu nghi ngờ về môi trường xung quanh, cũng bắt đầu biết được rằng thế giới không ổn.

Tuy nói như vậy, những cái được chuẩn bị trước đó, bây giờ đã có chỗ để dùng.

Trưởng phòng Mã phụ trách tuyên truyền, những câu hỏi đều rất hiểm hóc. Ông ta hỏi tôi một vài chi tiết, tôi phải suy nghĩ một hồi mới trả lời được. Những câu hỏi bẫy khiến cho tôi tuôn cả mồ hôi lạnh.

“Cậu phải chú ý nét mặt của mình. Cậu đang trả lời phỏng vấn chứ không phải đang trả bài. Thông tin về Thanh Diệp, cậu chuẩn bị rất đầy đủ. Sự việc vỡ ống nước đã từng lên báo... Cậu phải chuyển trọng tâm của câu chuyện nhà họ Từ sang một vấn đề khác, không thể giống như lần trước, chỉ tập trung bàn về vấn đề quá trình trưởng thành của thiếu niên, trọng tâm lần này phải đặt lên người Từ Băng Tiệp. Các cậu chưa từng tiếp xúc với Từ Băng Tiệp, đúng không?”

“Vâng. Nhà họ Từ thì chúng tôi chỉ giao tiếp với Từ Quang Tông, cũng là chủ sở hữu của căn nhà đó, còn có hai đứa con trai của ông ta, Từ Cương và Từ Thiết. Nhà bọn họ, chắc là do ba người họ làm chủ, chuyện giải tỏa, đều do họ quyết định.” Tôi đáp.

“Ừ, câu cuối cùng cậu không cần phải nói ra đâu. Chỉ cần nói rõ là việc giải toả sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của ba cha con họ, chỉ có ba người họ đến thảo luận với bên giải toả di dời thôi là được rồi. Lần thứ nhất cậu nhìn thấy Từ Băng Tiệp là khi nào?” Trưởng phòng Mã hỏi.

Tôi suy nghĩ một hồi, phát hiện mình chưa từng gặp Từ Băng Tiệp bao giờ. Tôi thành thật trả lời câu hỏi này.

Trưởng phòng Mã cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Trong suốt quá trình giải toả, cậu ta chưa từng xuất hiện lần nào?”

“Không có. Lúc gặp mặt, chúng tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc trước, trong nhà chỉ có ba cha con họ, đôi khi Từ Cương cũng không ở nhà.”

Hai đứa cháu của Từ Quang Tông đều không tham gia vào chuyện này, ngay cả vợ Từ Cương và Từ Thiết cũng không nhúng tay.

Tôi chỉ thấy qua cả nhà họ Từ trong cảnh mộng mà thôi.

Trưởng phòng Mã cảm thấy đây là một tin tốt, vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.

Không cần phải quá quan tâm đến chuyện của nhà họ Từ, vẫn là những chuyện của Thanh Diệp thu hút sự chú ý của người ta hơn.

Trưởng phòng Mã hỏi thăm về tình hình thực tế của Thanh Diệp. Ông ta hỏi như vậy, tôi cũng không dám thành thật trả lời tình hình, chỉ nói qua về một vài nhận xét của những người sống ở thôn Sáu Công Nông.

“... Bọn họ vẫn cảm thấy có chút tà môn. Người nhà của anh ta chết từ lâu rồi, chết liên tục, khá giống với tình trạng nhà họ Hồ. Còn có một điều là, anh ta được đưa đến viện mồ côi, sau đó quay trở về, khoảng thời gian ở giữa này, cũng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.” Tôi trả lời.

Trưởng phòng Mã hơi kinh ngạc, như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

Ông ta đột nhiên hỏi tôi: “Những khu dân cư này là nhà ở của công nhân ở Xưởng Gang thép số ba nhỉ?”

“Vâng.”

“Xưởng Gang thép số ba... Luyện thép, là một công việc nguy hiểm sao? Có để lại phóng xạ gì không?” Trưởng phòng Mã như vẫn đang suy nghĩ gì đó.

Tôi nhìn về phía Trưởng phòng Mã với ánh mắt ngạc nhiên.

Ông ta định lấy chuyện này ra để nói sao?

Cái chết kì lạ nhất mà mọi người có thể chấp nhận được chính là chết vì phóng xạ, nhất là phóng xạ hạt nhân. Nhưng năm đó, Xưởng Gang thép số ba cũng là đơn vị trực thuộc nhà nước. Nếu xảy ra những việc như vậy thì cũng không phải là chuyện nhỏ đâu nhỉ?

Trưởng phòng Mã như nghĩ ra gì đó: “Cái khu vực đó trước đây và sau này có làm gì không? Có mở cửa hàng gì đó hay là phát hiện được gì không?”

“Tôi cũng không biết. Chưa từng nghe nói có những chuyện như vậy...” Tôi đáp.

Tôi cho rằng đây không phải là một ý hay.

Trưởng phòng Mã nhìn về phía tôi: “Cậu thấy sao? Không có lí nào lại trùng hợp mà cả hai nhà đều chết bất đắc kì tử phải không?”