Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1138: Chết máy




Câu đùa này của anh Hồng hơi nhạt nhẽo, hai fan hâm mộ kia không có phản ứng gì, nhưng Chuyên gia tự tìm đường chết và Khang Khang thì khá là chuyên nghiệp.

Khang Khang lập tức hét lên một tiếng, sợ sệt nói: “Anh Hồng, anh đừng có hù em. Đáng ghét!”

Chuyên gia tự tìm đường chết quay Khang Khang một chút, rồi di chuyển ống kính quay khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, bình luận: “Hoang vắng không một bóng người, những chỗ vắng thế này rất thích hợp để giết người ném xác. Khang Khang à, bọn anh mai táng em ở đây nhé.”

Khang Khang ra vẻ hờn dỗi.

Ba người họ đều rất hoạt ngôn, liên tục pha trò chọc ghẹo nhau, không khí livestream rất khá.

Trên màn hình, rất nhiều người tặng quà. Số chỉ đích danh Khang Khang khá nhiều, còn lại là của anh Hồng và Chuyên gia tự tìm đường chết. Hoặc thô lỗ khuyến khích họ mạnh tay dọa dẫm Khang Khang, hoặc xin họ thương hoa tiếc ngọc, đừng hù dọa Khang Khang nữa. Hai fan hâm mộ kia được một người tên là ‘Nhà giàu’ tặng quà, xem như một chút an ủi cho cái sự “như chưa từng tồn tại” của họ.

Xem ra, Chuyên gia tự tìm đường chết rất có khiếu trong vai trò MC, có lẽ cũng đã nhìn thấy lời khen ngợi của Nhà giàu, nên có dành chút thời gian để quay hai fan hâm mộ vô hình kia, trò chuyện với họ về việc mạo hiểm.

Tiểu Gia tỏ ra khá phấn khích: “Em thích những tiết mục của anh lắm! Những ngôi nhà ma mà anh đã đi, hè năm nay em cũng sẽ đi xem thử. Vườn hòe già ở thủ đô thì em đã đi rồi! Cái gốc hòe đó, khi tận mắt nhìn thấy, còn đáng sợ hơn cả xem trên màn hình nữa.”

Chuyên gia tự tìm đường chết bật cười ha hả: “Đúng vậy! Gốc hòe đó thật sự chẳng khác gì một con ma cả, tán cây nhánh lá như vầy nè.” Anh ta tạo hình mô tả trước ống kính.

Khang Khang thấy thế mỉm cười: “Chúng ta cùng làm động tác gì đó đi.”

Sau khi cô ta đề nghị, ngoại trừ anh Hồng đang lái xe, thì tất cả những người còn lại đều bắt đầu tạo dáng. Thái Nhĩ Tư khá lóng ngóng, còn Tiểu Gia thì đang thè lưỡi trợn trắng mắt. Khang Khang tuy làm mặt xấu nhưng nhìn vẫn dễ thương, còn Chuyên gia tự tìm đường chết thì đương nhiên là xấu hoàn xấu.

Màn livestream vui cười rôm rả, chẳng có bao nhiêu không khí rùng rợn.

Tôi xem mà không khỏi bật cười.

Kế đến, họ bắt đầu nhắc đến một số nội dung livestream trước đây của Chuyên gia tự tìm đường chết.

Cái người tên Tiểu Gia đang kể tới “tác phẩm thành danh” của Chuyên gia tự tìm đường chết, đến đoạn khuôn mặt đáng sợ xuất hiện, tự mình cũng nặn ra một khuôn mặt cực kì đáng sợ để minh họa. Chiếc xe đột nhiên nảy lên mấy cái, chạy lên một tý thì hoàn toàn dừng lại.

“Ui da má ơi!” Chuyên gia tự tìm đường chết đang huơ chân múa tay, nên bị nhào thẳng tới trước, còn chút nữa là đập trúng đầu.

Khang Khang tỏ vẻ lo lắng và sợ sệt: “Sao vậy, sao vậy?”

Ống kính di chuyển về phía anh Hồng. Anh ta đang chau mày, tay xoay chiếc chìa khóa. Tiếng đề máy không ngừng vang lên, nhưng rốt cuộc vẫn không nổ.

“Còn nhiều xăng lắm mà… Có lẽ động cơ trục trặc rồi.” Anh Hồng tháo dây an toàn, lấy từ trong hộp chứa bên cạnh ra một chiếc đèn pin: “Để tôi xem thử thế nào.”

“Anh Hồng, anh cẩn thận nhé!” Khang Khang nhắc.

Màn hình ngập tràn bình luận, không phải cảnh báo nguy cơ, hay gào thét “á á á…”, thì chính là khinh bỉ.

“Quá giả tạo rồi!”

“Ở đâu mà trùng hợp như thế?”

“Đây chẳng phải chiêu trò cũ rích sao.”

“Tôi cứ ngỡ có anh Hồng và Khang Khang tham gia, thì đợt livestream này sẽ chân thực hơn một chút, bớt chiêu trò lại rồi chứ!”

Hình như Chuyên gia tự tìm đường chết không để ý đến nội dung trên màn hình.

Anh ta xuống xe theo anh Hồng, đến trước đầu xe.

Trên màn hình hiện ra dàn động cơ của chiếc xe.

Anh Hồng mò mẫm một lát, rồi ra hiệu bảo Chuyên gia tự tìm đường chết đề máy thử.

Trên màn hình, đã có cao thủ lên tiếng phân tích, dàn động cơ nhìn vào chẳng có vấn đề gì cả.

Chuyên gia tự tìm đường chết lên xe đề máy, nhưng chiếc xe vẫn chỉ vang lên tiếng đề máy chứ không chịu nổ. Anh ta ngán ngẩm nói trước màn hình: “Có thánh nào biết sửa xe không, xem dùm tụi tôi cái?!”

Anh ta lại nhảy khỏi xe, nhắm ống kính thẳng vào dàn động cơ lần nữa.

Trên màn hình đầy dẫy phân tích bình luận, hướng dẫn cách sửa xe.

Có người châm chọc, bảo lần này biến thành livestream hướng dẫn sửa xe mất rồi.

Thế nhưng đến mười mấy phút sau, khi tất cả những người trên xe đều xuống hết, nhảy vào góp ý loạn xạ, chiếc xe vẫn chưa sửa được.

“Thế này không được. Tôi gọi xe kéo đến đi. Chúng ta đợi họ đến rồi trở về thôi.” Anh Hồng đề nghị.

Chuyên gia tự tìm đường chết tỏ ra thất vọng, nhưng cũng đồng ý, rồi quay qua xin lỗi những người đang theo dõi livestream.

Màn hình lại tràn ngập comment, đòi phải đền bù.

Lúc này Khang Khang tỏ ra rất nhạy bén, bảo mình sẽ biểu diễn cho mọi người xem.

Đám đông hoan hô đồng ý.

Thế là, trước ánh đèn xe, bốn người con trai cùng nhau múa mấy chiếc đèn pin trên tay, hát phụ họa cho Khang Khang nhảy múa.

“… Kẹo ngọt, honey…. Em là thỏi socola ngọt ngào của lòng anh…”

Khang Khang làm một động tác hôn gió rất đáng yêu.

Trên màn hình liền có người gào la hò hét.

“Nửa đêm ra đồng vắng nhảy múa, khêu gợi quá!”

“Gợi cảm chút nữa đi!”

“Bốn nam một nữ play ngoài đồng vắng luôn đi!

Tiểu Gia rất phấn khích, nhảy ra nhảy múa cùng Khang Khang.

Chuyên gia tự tìm đường chết di chuyển ống kính về phía Thái Nhĩ Tư.

“Không thì hai người cùng nhau đi?” Anh ta vừa cười vừa nói.

Thái Nhĩ Tư bồn chồn không yên, tay múa đèn pin, nhưng mắt lại nhìn chỗ khác.

“Sao vậy?” Chuyên gia tự tìm đường chết di chuyển ống kính về nơi Thái Nhĩ Tư đang nhìn, còn zoom cho gần hơn.

Cỏ dại bị gió lùa không ngừng lắc lư.

Cảnh tượng này, khiến tôi dựng cả da gà.

Thái Nhĩ Tư ngần ngừ: “Vừa rồi… hình như nhìn thấy thứ gì đó…”

Khang Khang lại kêu lên.

“Này anh bạn, cậu lắm chiêu nhỉ, có tương lai đấy!” Anh Hồng khen ngợi: “Chúng ta vẫn chưa đến Nông trường Cải tạo Lao động mà, dọa ma cũng không thể ở chỗ này được.”

Chuyên gia tự tìm đường chết giải thích: “Hiện tại chúng ta chắc còn cách nông trường đó một cây số nữa.”

Anh ta di chuyển ống kính, chỉ hướng cho mọi người.

“Thứ mà Thái Nhĩ Tư thấy có lẽ chỉ là thỏ, hay gà gì thôi. Ở đây là vùng ngoại ô mà, chắc cũng có một số loài thú nhỏ.”

“Sợ chết được.” Khang Khang thở hắt một hơi.

Trên màn hình cũng chẳng kiêng dè gì, đều là những câu bình luận kiểu “Diễn sâu”…

Di động của anh Hồng đổ chuông.

“Là công ty kéo xe.” Anh Hồng vẫy vẫy điện thoại trước màn hình, rồi nghe máy: “A lô? Đúng, chúng tôi vừa rồi có gọi cho các anh. Ở bên khu ngoại ô phía Tây ạ, bên này ngày xưa có một cái Nông trường Cải tạo Lao động, các anh biết chứ? Bây giờ chỉ còn là một bãi đất trống. Đang trên một con đường nhỏ bên này. Làm sao mà chỉ rõ được đây?”

Anh Hồng nhăn trán, hơi cáu: “Anh xuất phát từ đường Kinh Tây, chạy thẳng, đi qua một con đường nhỏ, tên gì thì tôi quên rồi, nhưng ngay nút giao nhau có một tòa nhà, treo bảng Vật liệu thép gì đó, từ chỗ đó quẹo vào đây. Trên phần mềm chỉ đường có mà. Các anh cứ tra Nông trường Cải tạo Lao động Dân Khánh trên đó là sẽ ra được tuyến đường, chạy thẳng qua đây là được… Ầy, được rồi được rồi, sẽ chờ các anh qua.”

Anh Hồng ngắt máy, nhún vai: “Không biết đường.”

“Vậy chúng ta cần phải đợi trong bao lâu đây?” Khang Khang vừa xoa chân vừa hỏi.

“Cũng chẳng biết. Người ta đang ở đường Kinh Tây, chạy qua đây ít nhất phải mất nửa tiếng, mà cũng chẳng biết họ có tìm được chúng ta hay không.” Anh Hồng cất điện thoại vào.

“Đã như vậy rồi, chi bằng chúng ta đi về phía trước một đoạn nhỉ?” Chuyên gia tự tìm đường chết đề nghị.

Khang Khang tỏ ra khá ái ngại, quay đầu nhìn về phía con đường thẳng tắp sau lưng.

“Được đó.” Anh Hồng đồng ý ngay.

Tiểu Gia và Thái Nhĩ Tư đều không phản đối.

Khang Khang đành nói: “Mọi người phải bảo vệ em đấy.”

“Ha ha, không sao đâu mà.” Anh Hồng cười sảng khoái, bật đèn pin, tiến lên dẫn đầu.

“Lúc này Chuyên gia tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một chút về Nông trường Cải tạo Lao động nhé.” Chuyên gia tự tìm đường chết bám theo anh Hồng, hớn ha hớn hở bắt đầu kể chuyện.