Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1134: Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (18)




Câu nói của Lưu Miểu vừa dứt, ống kính nhắm thẳng đám cỏ dại phía trước một hồi, thì nội dung trên màn hình mới có sự thay đổi.

Lưu Miểu có lẽ không có mục tiêu rõ ràng.

Cũng giống như lúc trước, anh ta chẳng qua quanh quẩn trong đám cỏ dại, chờ sự tình phát sinh biến đổi.

Nhưng anh ta không phải là Diệp Thanh, năng lực của anh ta chắc không thể nào khiến cho sự biến hóa này xảy ra sớm hơn.

Hình ảnh trên màn hình cố định bất biến đến mức chán ngắt.

Lưu Miểu không có cách nào ra khỏi đám cỏ dại, chẳng nhìn thấy ai, cũng chẳng nhìn thấy nhà cửa. Thanh tiến trình đã trôi qua năm phút nữa, video bắt đầu được tua nhanh, có lẽ đây là tốc độ nhanh gấp 16 lần, từng loạt từng loạt hình ảnh lướt qua.

Mãi đến lúc thanh tiến trình chạy thêm năm phút nữa, thì video mới trở lại tốc độ trình chiếu bình thường.

Hình như Lưu Miểu không hề thấy bực dọc, anh ta đi một khoảng thời gian dài như thế, nhưng không hề thấy nôn nóng, cũng chẳng mệt mỏi, thậm chí ống kính luôn được giữ ổn định vững vàng.

Bảy tám giây sau, bước chân của Lưu Miểu khựng lại, ống kính xoay qua.

Trong đám cỏ dại trước mặt bên trái của anh ta vang lên một chuỗi âm thanh loạt xoạt, thình lình một người mặc áo giáp tay cầm thanh đao lớn từ trong đám cỏ xông ra.

Ống kính chao đảo, xoay chuyển dữ dội theo sự tránh né của Lưu Miểu.

Màn hình loạn xà ngầu, không cách nào phán đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đây chỉ là một chuyện xảy ra trong thoáng chốc, ngay sau đó, ống kính đã áp sát người mặc áo giáp, bàn tay Lưu Miểu đang đè lên bộ áo giáp.

Lưu Miểu thở hồng hộc, có lẽ đang rất mệt.

Bộ áo giáp nằm im bất động, lát sau thình lình biến mất trong không gian như hố đen.

Màn hình khẽ dao động, ống kính lại được nâng lên, xung quanh là một vùng cỏ dại yên tĩnh.

Hơi thở của Lưu Miểu vẫn chưa bình ổn, nên ống kính không được ổn định lắm.

Nghỉ ngơi một lát, Lưu Miểu mới tiếp tục đi tới.

Lần này, anh ta chưa đi được bao xa, chưa tới mười bước chân, thì trong đám cỏ lại lao ra một người mặc áo giáp nữa.

Lưu Miểu chửi một tiếng.

Trên màn hình có ánh đao bổ xuống như điện xẹt.

Máy quay rớt xuống đất rồi nảy lên mấy cái, sau khi cố định trở lại, thì quay được đôi chân của Lưu Miểu và kẻ mặc áo giáp. Hai người họ có lẽ đang so sức.

Lưu Miểu đột nhiện ngửa ra sau, ngã xuống đất, đè bẹp không ít cỏ bên dưới, tiện đà hất gã mặc áo giáp xuống. Anh ta bò dậy, hai lòng bàn tay đầy máu.

Một vệt sắc xanh từ bên trái khung hình xông thẳng về phía Lưu Miểu.

Anh ta chỉ kịp đưa tay lên đỡ lấy.

Cánh tay đang chảy máu đè lên đầu con rắn, nhưng Lưu Miểu vẫn bị hất văng ra xa.

Trên màn hình chỉ còn lại cái mình rắn dài thượt.

Chớp mắt, từng cánh tay một xuất hiện giữa không trung, nằm liền kề nhau, tóm lấy đoạn thân rắn kia. Chúng tóm thủng lớp vảy rắn, cắm sâu vào bên trong.

Con rắn điên cuồng vùng vẫy, nhưng vẫn bị một rừng cánh kia kéo đi, từng chút một rơi vào bên trong khoảng hư không mà chúng đang nối liền, biến mất tại chỗ.

Khoảng hư không hệt như hố đen kia xuất hiện trên phần trên của màn hình.

Những cánh tay nhấc cao cũng đang giữ chặt con rắn.

Lưu Miểu không ngừng bám sát đống cánh tay đó, lúc xuất hiện trở lại màn hình, thì hai tay anh ta cũng đang giữ chặt cằm và hàm răng con rắn.

Mãi cho đến lúc con rắn bị nuốt chửng hoàn toàn, Lưu Miểu mới buông tay ra, ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc.

Trên tay anh ta đầy máu, là vết thương do đao gây ra.

Lưu Miểu mò tay vào trong túi, lôi ra một bịch khăn giấy, lau chùi sơ sài vết thương, rồi tiếp tục nghỉ lấy sức.

Vết thương kia hình như cũng khá đặc biệt, một lát sau, khi máu thấm lên chiếc khăn giấy, thì máu không còn chảy nữa.

Lưu Miểu vứt bỏ mấy chiếc khăn giấy, để lộ ra vết thương có màu xanh kì dị, nhưng đã ngừng cháy máu.

Có lẽ anh ta đã quan sát vết thương một lát rồi mặc kệ nó, quay đầu nhìn xung quanh, nhặt máy quay lên tiếp tục đi tới.

Thanh tiến trình chạy được thêm mười phút, trên màn hình lại xuất hiện những âm thanh xào xạc xào xạc.

Ống kính quay ngoắt 180 độ.

Lưu Miểu tung chân đá vào ngực một kẻ mặc áo giáp đang xông đến.

Hắn ta loang choạng mấy bước, rồi tiếp tục xông tới.

Lưu Miểu lách người ra khỏi lưỡi đao đang bổ tới, vòng ra sau lưng hắn.

Trên màn hình chợt vang lên mấy tiếng động khe khẽ.

Ống kính nhắm thẳng xuống đất, rồi lại lướt qua đám cỏ, quay được đôi tay đang nắm chặt thanh đao của kẻ mặc áo giáp.

“Phập“.

Trong ống kính xuất hiện giọt máu.

Trong quá trình ống kính dao động, kẻ mặc áo giáp buông tay, thanh đao rớt xuống đất.

Dần dần, ống kính đã ổn định trở lại.

“Phịch!”

Ống kính nhắm thẳng xuống đất.

Trên màn hình là kẻ mặc áo giáp đang nằm trên đất, chiếc mũ sắt rơi xuống, làm lộ ra một vết thương đang rỉ máu giữa phần đầu và phần cổ rắn.

Lưu Miểu khom người, thò tay trái nhặt lấy con dao bấm.

Anh ta lục lọi bộ giáp sắt, bên trong phần giáp cánh tay trống hoắc, không hề có thân thể để chống đỡ nó.

Con quái vật này chỉ có cái xác của loài rắn, còn tứ chi hình như là do một loại ảo giác nào đó cấu thành, sau khi chết sẽ biến mất.

Trên thân con rắn cũng chẳng có manh mối nào.

Bộ giáp này cũng rất bình thường, không có gì đặc thù.

Lưu Miểu bỏ cuộc, đứng dậy bước ngang qua xác con quái vật, tiếp tục tiến về phía trước.

Anh ta lại đi thêm hơn mười phút nữa, lúc đảo mắt nhìn về đám cỏ dại trước mặt, thì đã nhìn thấy bãi đất trống và tòa nhà.

Trên mặt đất là một cảnh tượng tan hoang và thảm khốc.

Khắp nơi là xác chết không nguyên vẹn, cũng có cả xác của những con quái vật mình rắn và áo giáp trống hoắc nằm trên đất. Có thể nhìn ra được, nơi đây đã từng xảy ra một trận chiến thảm khốc.

Nhìn khung cảnh mặt trước tòa nhà, thì đây là nơi nhóm Ninh Triết chiếm làm địa bàn.

Lưu Miểu cầm máy quay đi tới, quay lấy xác chết trên đất và cửa sổ của tòa nhà.

Cửa sổ đem ngòm, không thể nhìn thấy khung cảnh bên trong.

Cánh cửa sắt nặng nề đã bị đóng.

Lưu Miểu đưa tay đẩy thử, nhưng không được.

Anh ta đập mạnh mấy cái, rồi kêu to, nhưng không có ai trả lời.

Lưu Miểu vòng ra cửa sau của khu nhà ăn, cũng đã bị khóa.

Anh ta đi quanh một vòng, chọn một cánh cửa sổ của nhà ăn, tay nắm chặt con dao bấm, đập mạnh lên cửa sổ mấy phát.

“Loảng xoảng”, khung kính vỡ toang.

Lưu Miểu dọn gọn cái lỗ thủng, bật đèn flash của máy quay lên.

Tình hình bên trong nhà ăn cũng chẳng khá hơn bên ngoài bao nhiêu.

Trên bàn nằm rải rác thi thể.

Lưu Miểu chui qua ô cửa sổ.

“Khụ…” Chắc là mùi máu tanh khiến anh ta cảm thấy phản cảm.

Anh ta đi một vòng trong nhà ăn, rồi đến phòng bếp.

Trong hai gian nhà này đều chất đầy xác chết, trên thi thể còn lồ lộ những vết thương. Đi tiếp đến đại sảnh ở tầng trệt và khu buồng giam trên lầu, thì ngoại trừ xác chết ra, cũng chẳng còn gì khác.

Kẻ bị giết thì nằm lại đây, còn hung thủ thì chẳng thấy đâu.

Ống kính máy quay của Lưu Miểu có quét qua hai cánh cửa của tòa nhà.

Cửa chính và cửa sau đều bị khóa chặt và chặn đồ lại.

Rõ ràng là đã có người chạy trốn vào trong này, rồi khóa cửa, nhưng không ngờ kẻ địch vẫn có thể vào được.

Lưu Miểu cũng không dọn cái đống bàn ghế đang chặn ở cửa, mà chui qua lối cửa sổ như lúc đầu.

Cửa nhà kho cũng bị khóa và lần này không có cửa sổ để cho Lưu Miểu chui nữa.

Sau khi thử gọi to mấy tiếng mà không thấy hồi âm, Lưu Miểu bèn đi vào đám cỏ dại.

Xem ra anh ta không hề có ý đứng chờ những người khác ở bãi đất trống.

Mà sau khi chui vào vùng cỏ dại, chưa đến hai phút, anh ta đã đi đến một bãi đất trống mới.

Có máy kéo và máy gặt đập liên hợp đang đỗ, chứng tỏ đây đã là một bãi đất trống khác, cũng chính là địa bàn của Chiêu Kiến Quốc.

Có điều trừ những máy móc kia và mấy tòa nhà kí túc, thì nơi đây và bãi đất trống khi nãy cũng chẳng khác gì nhau. Xác chết không nguyên vẹn nằm la liệt trên đất, khiến người cảm thấy sợ hãi và ghê tởm.

Lưu Miểu tìm kiếm trong đống xác chết, không tìm thấy Ngô Linh và Diệp Thanh, cũng chẳng thấy Chiêu Kiến Quốc và Ninh Triết.

Bên trong tòa nhà cũng có xác chết, nhưng đều là người lạ.

Ngay cả Tạ Liễu, lão Tạ và Chu Tử Dương luôn không thấy kia, cũng chẳng có trong đám thi thể này.

“Xem ra đây là một tin tốt nhỉ.” Lưu Miểu lầm bầm một mình.

Ống kính xoay một vòng rồi dừng lại.

Hiện tại hình như Lưu Miểu đã mất phương hương, có chút chần chừ do dự.