Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1132: Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (16)




Người đàn ông kia cũng rõ ràng dứt khoát như Ninh Triết, có điều ông ta không có ý đưa những người của Thanh Diệp vào trong căn nhà.

Ông ta tự giới thiệu mình tên Chiêu Kiến Quốc, từng tham gia quân đội, sau khi xuất ngũ thì vào công tác ở Nông trường Dân Khánh.

“Tôi đang ngủ nửa chừng thì cảm thấy có gì đó là lạ. Tôi chưa hề làm gì cả, trước đó cũng không hề nghe kể chuyện nào tương tự như thế. Chỉ là đang ngủ nửa chừng thì thức giấc, nhận ra xung quanh quá yên tĩnh. Tiếng côn trùng ban đêm, cả tiếng ngáy của đám chiến hữu đều biến mất. Trong phòng chẳng có ai, đèn cũng không mở lên được. Tôi lần mò trong bóng tối, nhận ra toàn bộ tòa nhà không có ai hết. Sau khi đi ra ngoài, trời cũng tối đen như mực. Lát sau thì trăng lên, từ trong những đám hoa màu nhô lên, rồi nhanh chóng lên đến đỉnh đầu, soi sáng một số nơi. Vầng trắng ấy màu trắng, trắng xám, nhìn vào cũng khác với ngày thường. Tôi tìm một vũ khí thuận tay, chạy ra ngoài thì đụng phải họ.” Chiêu Kiến Quốc nhìn sang Ninh Triết.

Ninh Triết im lặng.

“Có người trong đám của họ muốn giết tôi, bị tôi quay ngược lại đâm một nhát, nhưng lưỡi dao đi vào thì chỉ xuyên qua không khí. Tôi ngớ người, thế là bị họ đánh úp ở phía sau, đập vỡ đầu tôi. Sau khi té xuống đất, còn bị họ đập cho mấy cái nữa. Tôi chống trả, nhưng không có tí tác dụng nào. Đến lúc chết rồi, tôi mới biết là tại sao.”

Kể xong những chuyện này, Chiêu Kiến Quốc không hề biểu hiện ra vẻ phẫn nộ gì ghê gớm.

Nhưng sau lưng ông ta, đám người kia đều vô cùng tức giận.

Có thể tưởng tượng được, đa số họ đều bị người của Cấm vệ quân giết, rồi bị kẹt luôn trong này. Cho nên họ vô cùng căm hận Cấm vệ quân.

“Tôi chết rồi, chẳng còn tác dụng gì với họ nữa. Rất nhiều người trong số họ đã biến mất. Ông ta đã lôi xác tôi, định xẻ tôi ra. Tôi thì chẳng thể nào tấn công được ông ta, cũng chẳng thể ngăn được. Lúc đó, là vậy đấy.” Chiêu Kiến Quốc lại bổ sung thêm một câu: “Kế đó, ông ta vừa cắt nhỏ xác tôi ra, vừa trình bày cho tôi nghe tình hình ở đây, bảo tôi tự mà chọn lựa.”

Chiêu Kiến Quốc nhấc mắt: “Tôi trở lại bên này, định tự mình tìm đường ra. Nhưng bao nhiêu năm qua, chỉ thấy người vào chứ chưa thấy người ra.”

“Những người đó chẳng phải…” Tạ Liễu chen vào.

Chiêu Kiến Quốc liếc mắt qua một cái: “Tôi cảm thấy không phải họ thoát ra được đâu. Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy, là cái kiểu…” Ông ta chau mày, không nói tiếp nữa.

“Xem ra thì không giống như tan biến, mà giống bị hút hơn?” Ngô Linh hỏi.

Chiêu Kiến Quốc khá kinh ngạc, nhìn sững phía bên phải trước mặt một cái: “Đúng, tôi cảm thấy là họ bị hút đi.”

“Sao? Thế… thế chúng ta còn có thể…” Tạ Liễu cực kì hoang mang.

“Đó không phải là con đường chính xác. Một đổi một, trên thực tế là hồn ma mới thế chỗ hồn ma cũ, hồn ma cũ trở nên vô dụng, bị cái dị không gian này hút đi. Hồn ma không còn, xác của họ cũng biến thành rác, mới bị ném ra khỏi dị không gian, được người ở bên ngoài thế giới thực phát hiện.” Ngô Linh nói: “Nếu không thì cả hồn ma và xác chết phải cùng được phát hiện một lúc mới đúng. Đông người thoát ra như vậy, ắt là sẽ khó lòng mà đi đầu thai thuận lợi.”

Ngôn từ nghe rất tàn nhẫn, khiến xung quanh đều trở nên im lặng.

“Tôi tin tưởng là sẽ có cách thoát ra. Sau khi thủ hạ đông lên, bản thân tôi cũng mỗi lúc một mạnh hơn. Chúng tôi có máy kéo, máy gặt đập liên hợp, chỉ cần mở được một con đường, quan sát thử tình hình bên ngoài, thì chúng tôi sẽ tìm ra được lối thoát. Vào được thì phải ra được.” Chiêu Kiến Quốc nói, không có bao nhiêu sôi sục hăng hái, nhưng lại vô cùng kiên định.

Sau lưng ông ta, có mấy người thì la to lên “Đúng”, có người thì im lặng.

“Thế ông đã mở bao nhiêu con đường rồi?” Diệp Thanh hỏi.

Chiêu Kiến Quốc đen mặt, lắc đầu: “Sau khi mở ra một con đường, là lại bị lạc, trở lại chỗ này, hệt như hiện tượng gặp ma che mắt vậy, chúng tôi chẳng thể nào đi thẳng một hơi ra ngoài. Tôi đã từng đặt một số cột mốc, nhưng sau cùng những cột mốc đó cũng bị rối loạn nốt.”

Những người khác bắt đầu sa sút tinh thần, xem ra họ chẳng có bao nhiêu hy vọng.

“Các người có cách gì không?” Có người hét to, hỏi nhóm Thanh Diệp.

Ngô Linh trả lời: “Nói thật thì không có cách hay. Thông tin mà chúng tôi được biết vẫn quá ít ỏi.” Cô ấy chuyển đề tài, hỏi: “Có bao nhiêu người trong các vị đã từng nghe thấy âm thanh ma hành quân trên khu đất này?”

Một số người đã biến sắc mặt.

Họ nhìn đông ngó tây, xua tay.

Ninh Triết hỏi: “Ma hành quân gì?”

Ngô Linh kể lại cho họ nghe chuyện nông dân vùng ngoại ô phía Tây nghe thấy tiếng ma hành quân.

Ninh Triết tỏ vẻ không hiểu: “Ngày xưa chúng tôi không hành quân với quy mô lớn. Ban đầu chỉ có một đội nhỏ được phái đi. Ai mà biết cái tên Xà Quân đó khó nhằn như thế, còn phao tin tức giả, khiến chúng tôi cứ tưởng hắn đã suy hơi yếu sức rồi. Sau khi Cấm vệ quân bỏ mạng không ít, mới có một đội quân lớn được phái đi, lúc đó tôi là tướng quân chỉ huy. Tất cả chúng tôi đều cưỡi ngựa gấp rút lên đường, sau khi đến nơi tiến hành lùng sục Xà Quân, cũng không hề tiến hành hành quân chính quy gì cả.”

Chiêu Kiến Quốc nói: “Ngoài các người ra, còn có đám khác chết ở đây à?”

“E là không phải.” Ngô Linh phủ nhận.

Họ vẫn chưa có được kết luận.

“Thử xem xét địa điểm các người đã đi vào trước đã.” Ngô Linh quyết định.

Cùng với sự di chuyển của ống kính, tình hình mấy tòa nhà đã hiện ra trên màn hình.

Về bố cục thì cũng tương tự như bên Nông trường Cải tạo Lao động, có điều bên này có thêm khu lầu kí túc và nhà tắm tập thể.

Phòng ngủ của Chiêu Kiến Quốc rất đơn giản, không có vết máu, ngăn nắp gọn gàng.

Ngô Linh kiểm tra hết một lượt xong, bèn đi vào trong đám cỏ dại xem thử.

Chiêu Kiến Quốc lái máy kéo đưa cả nhóm đi, những người khác cũng đi theo.

Nhưng lần này họ cũng đã rơi vào trạng thái lạc đường, sau khi cả đám lại quay trở về bãi đất trống, thì những người kia tỏ ra rất thất vọng, không muốn tiếp tục đi theo nữa.

Nhóm Thanh Diệp xem ra không hề bỏ cuộc, còn Chiêu Kiến Quốc và Ninh Triết cũng vẫn kiên nhẫn.

Sau mấy đợt luẩn quẩn, thì trên xe chỉ còn lại năm người họ, lão Tạ và Tạ Liễu ở lại bãi đất trống bên Chiêu Kiến Quốc.

Tiếng máy kéo xình xịch vang vọng, cỏ dại bị đè bẹp, nhưng vẫn đủ rậm rạp để bao kín xe máy kéo.

Với chiều cao của chiếc xe, họ có thể nhìn xa hơn một chút, chỉ có điều những cảnh tượng ấy vẫn cố định không đổi, trên đầu không có trăng sao trời mây, nên không cách nào phân biệt được phương hướng.

Những tòa nhà trên bãi đất trống thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng có quy luật gì cả.

Hiện tượng này giống như bị ma che mắt thực sự, kì dị và không thể hiểu nổi.

Mà pin của máy quay cũng bền đến không ngờ, đã quay đến mấy tiếng đồng hồ rồi mà chẳng hề báo yếu.

Bây giờ trên thanh trình chiếu của video cũng chỉ mới chạy chưa được một nửa.

Đột nhiên, lẫn trong tiếng máy kéo, Ninh Triết lên tiếng.

“Mấy người định chờ cái gì?”

Câu hỏi của ông ta chẳng đầu chẳng đuôi.

Vẻ mặt của Chiêu Kiến Quốc bình tĩnh, hệt như không nghe thấy câu hỏi của Ninh Triết.

“Đợi sự tình phát sinh biến hóa.” Ngô Linh nói: “Chúng tôi đã vào đây rồi, thì sớm muộn gì cũng sẽ có biến hóa thôi.”

Chắc là cô ấy đang ám chỉ năng lực của Diệp Thanh.

Diệp Thanh có thể bị động kích thích sức mạnh của vật quái dị mạnh thêm. Chỉ cần anh ta ở đây, bất luận ma, hay cái trận pháp đang chi phối nơi đây, đều có lẽ sẽ phát sinh thay đổi.

Chiêu Kiến Quốc khẽ nghiêng đầu qua: “Mấy người dựa vào đâu mà nói như thế? Cứ đi lòng vòng chờ đợi, thì có thể phát sinh biến hóa? Tôi bị nhốt trong đây bao nhiêu năm rồi, Ninh Triết còn lâu hơn, thế nhưng chưa thấy có biến hóa nào đáng kể.”

“Tôi có nhìn thấy thay đổi.” Ninh Triết nói.

Theo những gì ông ta đã kể, nơi đây ban đầu chẳng có gì cả. Có kẻ đã giết người trên khu đất này, nên mới mang đến sự thay đổi.

Chiêu Kiến Quốc nói: “Được, có thay đổi đấy. Thế ông đã đợi được cái thay đổi đó trong bao lâu?”

Ninh Triết im lặng.

Chiêu Kiến Quốc sầm mặt, kiên nhẫn nói: “Tôi không biết mấy người có bao nhiêu tài cán, nhưng mấy người có lẽ hiểu thứ này hơn chúng tôi, thì cũng nên có cách thử chút gì chứ.”

“Thử?” Diệp Thanh cười khẩy: “Các ông đồng ý giao người?”

Chiêu Kiến Quốc sững sờ.

“Phải xem thử sau khi các ông chết, linh hồn đi về đâu, thì chúng tôi mới có thể hiểu rõ hơn về tình hình ở đây. Hoặc, các ông vì chúng tôi mà dẫn người sống vào rồi giết chết, để chúng tôi quan sát toàn bộ tiến trình đó, thì có lẽ cũng sẽ biết được rõ ràng hơn.” Diệp Thanh nhẹ nhàng nói: “Còn như muốn có hiệu quả rõ rệt hơn, thì phải giết sạch toàn bộ đám hồn ma các người, khiến nơi này bị sụp đổ, rồi thả ba chúng tôi ra.”