Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1127: Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (11)




Tạ Liễu khóc cực kì đáng thương nhưng hình như chẳng hề khiến ba người của Thanh Diệp cảm thấy đồng cảm.

Ngô Linh vẫn tiếp tục lạnh lùng đặt câu hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tạ Liễu nước mắt mũi mũi ròng ròng, quay phắt về phía Ngô Linh, khá tức giận hỏi vặn lại: “Thì sau đó em chết chứ sao! Em chết! Còn sau đó gì nữa? Em đã chết rồi! Em chết rồi mà…”

Cô ta vô cùng đau khổ, gào khóc thê thảm.

Diệp Thanh cắt ngang: “Linh hồn cô vẫn còn ở đây. Nếu như cô muốn chết một cách trọn vẹn, thì tôi có thể giúp.”

Tạ Liễu hệt như bị mắc nghẹn, bàng hoàng quay qua nhìn Diệp Thanh.

“Kể tiếp đi, sau khi cô chết đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh hỏi.

Tạ Liễu co người lại: “Em không biết… em… em nhận ra mình đã chết, sau đó khi hiểu ra, em liền nhìn thấy có một người đàn ông… Em không quen ông ta, nhìn vào… ông ta nhìn vào rất… rất khác thường… Ý em là… đồ mà ông ta đang mặc, giống giống trong những bộ phim cổ trang, nhưng cũng có chút khác. Ông ta đang… đang cắt thứ gì đó… ông ta…”

Hốc mắt của Tạ Liễu lại ứa lệ: “Ông ta đang cắt em… mà em nhìn không ra, em sợ lắm. Mãi đến lúc ông ta xách đầu em lên… Ông ta đã bổ đầu em ra, mở ra…”

“Ông ta đem những miếng vụn của thi thể cô bỏ vào tủ đông đúng không?” Diệp Thanh hỏi.

Tạ Liễu khe khẽ gật đầu.

“Ông ta có nói gì với cô không?” Ngô Linh hỏi.

Tạ Liễu lắc đầu: “Em sợ lắm, chỉ muốn bỏ chạy nhưng cửa đã bị đóng. Sau khi cắt xé xác của em… ông ta liền đi ra… Lúc ông ta bước đến cửa ngay lúc em đang chạy đến, em sợ chết khiếp. Thế nhưng… ông ta chỉ mở cửa, sau đó nhảy ra ngoài, nhảy qua đầu em ra ngoài… Em ngồi trên sàn nhà rất lâu, thì nghe thấy có tiếng động, bên ngoài có người đang cãi nhau, em sợ quá bỏ chạy luôn. Em cũng không biết chạy đi đâu… Em nghĩ muốn chạy ra ngoài, thì có lẽ nên chui vào trong đám cỏ, cứ đi thẳng là sẽ ra ngoài. Nhưng em chạy một hồi lâu, ra khỏi đám cỏ thì lại trở về chỗ cũ…”

Tạ Liễu cắn chặt đôi môi, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

“Cô còn gặp người nào khác không? Có nói chuyện với con ma nào ở đây chưa?” Ngô Linh hỏi.

Tạ Liễu lắc đầu.

Ống kính đã rời khỏi Tạ Liễu.

“Nghĩ cách thoát ra trước đã.” Lưu Miểu nói.

Họ gọi Tạ Liễu, Ngô Linh kéo cô ta.

Tạ Liễu khe khẽ hỏi: “Anh chị có thể thoát ra thật à?”

“Đương nhiên.” Giọng điệu của Ngô Linh nghe lạnh nhạt, nên không nghe được có tự tin hay không.

Tạ Liễu không nói gì nữa.

Ống kính lại di chuyển về phía những đống bao tải.

Người của Thanh Diệp đi loanh quanh đống bao tải mấy vòng, cũng đã kiểm tra qua các bức tường của gian nhà kho, nhưng hình như nơi này chỉ có một cánh cửa chính, không hề có cửa sổ.

Tạ Liễu lúc này mới lên tiếng: “Chỗ này không có lối ra nào khác đâu.”

Ống kính di chuyển về phía Tạ Liễu.

Cô ta rụt rè nói, “Em… em nghe nói… chỗ này đúng ra đã bị giải tỏa từ lâu lắm rồi. Trong đợt cải tạo năm 2000, nơi này đã bị giải tỏa rồi.”

“Kể nghe xem.” Diệp Thanh nói.

“Là… khu này ngày xưa là một Nông trường Cải tạo Lao động, chỗ này thời đó là nhà kho, còn cái tòa nhà mái bằng kia vốn là nơi nghỉ ngơi của người quản lý và các tù nhân đang cải tạo. Dưới hầm còn có buồng tạm giam nữa. Gian nhà kho này bốn mặt là vách, chỉ có một cửa duy nhất, không còn lối đi nào khác. Năm 2000, chỗ này đã bị giải tỏa, người trong thôn phải đi kiếm chỗ khác, còn ở đây bị đập đi. Đúng ra là nó đã bị đập bỏ để xây nhà mới… Nhà cũ thiết kế không tốt, bí gió, lại chật hẹp, còn bị dột nữa. Em chỉ biết nhiêu đó thôi.” Tạ Liễu uất ức nói, còn kèm theo cả sự sợ hãi.

“Còn đống lương thực này thì sao?” Diệp Thanh vỗ vỗ lên một bao tải ngay bên cạnh.

Sự sợ hãi của cô ta tăng lên: “Đúng ra cũng không thể tồn tại được! Lúc Nông trường Cải tạo Lao động bị giải tỏa, lương thực đã được chuyển đi hết rồi! Em nghe cha em kể, năm đó nông trường canh tác không được thuận lợi, cũng chẳng thu hoạch được gì cả.”

“Sếp?” Lưu Miểu gọi.

Cánh tay đang đặt trên bao tải của Diệp Thanh vẫn chưa thu lại.

“Mở ra thử xem.” Diệp Thanh âm u.

Ống kính dao động, hình như camera được giao lại cho người khác.

Lưu Miểu xuất hiện giữa màn hình, trên mặt cũng bị làm mờ như Diệp Thanh.

Anh ta rút từ trong túi áo ra một con dao gập, lắc tay một cái, lưỡi dao bật ra.

Con dao rất bén, dễ dàng rạch đứt chiếc bao tải.

Đúng như dự liệu, ngũ cốc chảy ào ạt tuôn ra, nhưng cùng với những hạt ngũ cốc vàng óng, còn có thêm một cánh tay.

Tạ Liễu hét lên một tiếng.

Ống kính di chuyển xuống dưới nền nhà, nhắm thẳng vào đoạn cánh tay.

Từ ngón tay kéo dài đến khớp vai, đây là một cánh tay cực kì hoàn chỉnh.

Ống kính xích gần lại, có thể nhìn thấy trong lòng bàn tày có rất nhiều vết chai, xem ra đây là một người đàn ông thường lao động.

Những tiếng lào xào vẫn tiếp tục vang lên.

Lưu Miểu tiếp tục thọc tay vào mò mẫm bên trong bao tải, tìm được một bộ phận thuộc tứ chi nữa. Lần này, trên cánh tay vẫn còn một đoạn vải thô. Chất liệu này hơi giống với vải dùng làm giẻ lau ngày xưa. Hiện nay, vào siêu thị mua giẻ lau, quần áo, mền gối này nọ, cũng không thể tìm ra loại vải thô này.

Lưu Miểu cầm cánh tay đưa về phía Tạ Liễu.

“Cổ trang mà cô nói, có phải giống loại này không?” Lưu Miểu hỏi.

Tạ Liễu không trả lời thành tiếng, nhưng thái độ thì đủ để xác nhận.

Lưu Miểu lại đưa cánh tay đến trước ống kính, hình như là chuyển qua cho Ngô Linh.

Anh tay quay lại, tiếp tục rạch những bao khác.

Ngũ cốc rơi đầy nền nhà, lại có thêm những bộ phận thi thể còn sót lại được tìm thấy.

Chỉ xét từ những phần thi thể được tìm thấy, thì đủ biết số lượng người chết không chỉ một vài, mà có khả năng sẽ lên đến hàng chục, hàng trăm.

Ngô Linh kiểm tra qua không ít thi thể.

“Em thấy sao?” Lưu Miểu hỏi.

“Hình vẽ này, chắc là kí hiệu của Cấm vệ quân trong kinh đô triều nhà Từ trước đây.” Ngô Linh chỉ tay lên rìa của một tấm vải rách ngay trước mặt.

Trong màn hình, bức vẽ trên tấm vải rách được phóng to, nhìn vào giống như hai đường cong quyện vào nhau không theo quy luật gì cả.

Quá trình phóng to chợt dừng lại, một hình vẽ màu đỏ được dán lên màn hình, chồng lên trên những đường cong đó.

Đấy là hình vẽ hai con rắn cuộn vào nhau, trên đầu rắn có mang sừng, nhìn hơi giống rồng, nhưng phần đầu rõ ràng là của loài rắn.

Màn hình khôi phục lại sự trình chiếu bình thường.

Ngô Linh tiếp tục giải thích: “Song xà cộng vũ, cũng có thể nhìn ra hai con rắn đang giao phối, sau khi âm dương hòa hợp sẽ mọc ra sừng, cũng có nghĩa là sẽ tiến hóa thành rồng. Cấm vệ quân ở kinh đô thời nhà Từ, trên thực tế là một đạo quân chuyên dụng của Hoàng đế. Trong khoảng thời gian vua Thiên Thánh tại vị, thì nó càng trở nên giống… à, nói thế nào nhỉ, kiểu như chó săn của nhà vua.”

Lưu Miểu hứ một tiếng.

“Vua Thiên Thánh sùng đạo, nhưng không phải theo những tôn giáo lớn như Phật giáo, Đạo giáo… mà đi theo Tiềm Long giáo do một người có tên là Xà Quân sáng lập ra. Theo ghi chép, ông ta đã dâng lên cho vua Thiên Thánh bản mẫu của hai con rắn. Hình dạng của hai bản mẫu ấy có lẽ cũng tương tự như kí hiệu này. Xà Quân nói đã ngộ ra được quy luật của đất trời, chỉ cần kiếm cho ông ấy loài rắn thích hợp, sau khi cho chúng giao phối, con do chúng sinh ra sẽ tiến hóa thành rồng. Kế đó chỉ cần uống máu và ăn tim rồng, sẽ được trường sinh bất lão. Vua Thiên Thánh vốn đang truy tìm thuật trường sinh, sau khi nói chuyện với Xà Quân, liền tin tưởng ông ta, ra lệnh cho Cấm vệ quân cải trang, men theo sự chỉ dẫn của Xà Quân đi tìm loài rắn thích hợp.”

Lưu Miểu nói: “Hình như anh đã từng nghe về chuyện này.”

Ngô Linh nói đến đây thì thở dài: “Trong lịch sử cũng chỉ ghi chép đến đây. Vua Thiên Thánh cũng chỉ là một ông vua mê tín, vì muốn được trường sinh mà làm tổn hại tài sản đất nước, khiến cho bách tính lâm vào lầm than, để lại cho con mình một quốc gia rối loạn. Có điều, trong thư tịch truyền thừa của một số tông phái, gia tộc có nhắc đến Xà Quân. Thực ra sở học và sở trường của ông ta là luyện trùng độc, chỉ có điều học nghệ chưa tinh, nên chẳng có thành tựu gì. Sau đó bản thân cũng bị tẩu hỏa nhập ma, bị chính con trùng độc mà mình đang nuôi giết chết. Sau khi chết còn không được siêu thăng, biến thành một con ác ma.”