Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1126: Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (10)




Những dấu chân này không thể nhìn ra được hình dạng cụ thể, càng không cách nào nhìn ra được thông tin gì thông qua nó.

Người của Thanh Diệp hình như cũng chẳng có ý quan sát phân tích chúng.

Diệp Thanh vẫn là người dẫn đầu, dáng đi thong dong, không có lấy một chút đề phòng cảnh giác.

Giày da giẫm lên ngũ cốc, phát ra những âm thanh kít kít.

Sau đống bao tải cũng vang lên nhưng tiếng động sột soạt.

Cùng với quá trình đến gần của Diệp Thanh, những tiếng động ấy đã có một số thay đổi. Có thể nghe ra, tiếng hơi thở bị nén lại và cả tiếng khóc khe khẽ của một cô gái.

Vừa quẹo cua, Diệp Thanh đã vòng qua hết một đống bao tải.

Ống kính bám sát phía sau, quay thấy một cái bóng đen sau những bao tải.

Một cô gái tầm mười mấy tuổi đang bụm miệng khóc, ánh mắt sợ hãi trợn to, co rút người lại run như cầy sấy.

“Tạ Liễu?” Diệp Thanh dùng câu hỏi, nhưng giọng điệu thì rất khẳng định.

Tiếng khóc ngưng bặt, cô gái ngơ ngác nhìn Diệp Thanh.

“Chúng tôi được bạn của cô ủy thác đến đây để điều tra về nông trường này. Cô…” Diệp Thanh vẫn chưa nói hết, đã quay phắt đầu lại.

Bên ngoài màn hình vang lên tiếng động lớn, ống kính cũng lắc lư di chuyển về phía cửa kho.

Cửa kho đã bị đóng.

“Sếp!” Lưu Miểu kêu to.

Lập tức, Ngô Linh đã chạy vào giữa màn hình, nhìn về phía cánh cửa.

Lúc cô ấy đưa tay đẩy mạnh, cánh cửa nằm im không nhúc nhích, bèn áp tai lên mặt cửa nghe ngóng.

Ống kính di chuyển qua, hình ảnh được phóng to, bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng dây xích. Xem ra, có ai đó đã chốt cánh cửa lại rồi.

“Ai vậy?” Lưu Miểu hỏi, đồng thời di chuyển máy quay.

Diệp Thanh lôi Tạ Liễu ra, cô ta không hề vùng vẫy, mà thân thể mềm rũ.

“Ai?” Diệp Thanh khẽ cúi đầu, chắc là đang nhìn về phía Tạ Liễu.

Nước mắt Tạ Liễu trào ra, thân thể lại bắt đầu run rẩy.

“Em nghe thấy có mùi xăng.” Ngô Linh chen vào.

“Chúng định phóng hỏa thiêu rụi chỗ này sao?” Giọng của Lưu Miểu đầy kinh ngạc.

“Là muốn đốt chết chúng ta.” Diệp Thanh sửa lại, buông tay, thả Tạ Liễu.

Ống kính đã di chuyển trở lại cửa kho.

Ngô Linh rút từ trong túi ra một lá bùa, dán lên cánh cửa, ngón tay kết ấn, nhắm mắt niệm gì đó. Lá bùa liền bốc cháy.

Trong chớp mắt đã cháy rụi.

Bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng ai đó gào thảm, là giọng đàn ông.

Ngô Linh thử đẩy cửa lần nữa, nhưng vẫn chưa thể mở được.

“Dây xích vẫn còn.” Ngô Linh nói.

“Những thứ này rốt cuộc là sao.” Lưu Miểu thở dài, di chuyển ống kính đến Tạ Liễu: “Bạn học Tạ, cô mà không nói, thì chúng tôi và cô sẽ chết chung trong này đấy. Cô cũng muốn thoát ra đúng không?”

“Em đã chết rồi…” Tạ Liễu ngồi bệt trên sàn, lầm bầm nói.

“Ai đã giết cô?” Diệp Thanh truy hỏi.

Tạ Liễu lắc đầu, nghẹn ngào không thành tiếng: “Không biết, em không biết…”

“Bạn học Tạ, kể lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi. Cứ xem như cô đã chết, nhưng cô cũng không muốn bị nhốt trong này chứ, đúng không?” Lưu Miểu lại nói.

Tạ Liễu sụt sùi.

“Chúng không chỉ có vài người, cô còn kéo dài thời gian, thì chúng ta cũng sẽ bị nhốt chết trong này.” Diệp Thanh nói thêm một câu.

Hình như Tạ Liễu đã sợ, nén tiếng khóc lại, quét mắt nhìn qua ba người Thanh Diệp.

“Sau khi Chu Tử Dương mất tích, cô đã đến nông trường này tìm, đúng không?” Ngô Linh hỏi.

Tạ Liễu rụt rè gật đầu: “Cậu ấy mất tích, em…” Tạ Liễu mím môi, “Em đưa ý kiến muốn đi tìm cậu ấy, nhưng những người khác không đồng ý. Em… em đến báo cảnh sát, chạy đến đồn cảnh sát báo… Họ nói… chưa…”

“Họ chưa tìm ra Chu Tử Dương?” Giọng của Diệp Thanh đã trầm hẳn.

“Vâng. Em đã kể họ nghe, trước đây chúng em đã từng lén chạy qua bên này, Chu Tử Dương cũng đi lạc trong này. Có cả giáo viên huấn luyện nữa…” Nước mắt lại chảy dài trên mặt Tạ Liễu: “Cái chị tiếp em rất hiền, ngồi nói chuyện với em rất lâu. Nhưng cái người cảnh sát họ Dương kia, anh ta nói mình là cảnh sát, rằng họ đã điều tra camera giám sát gần nhà của Chu Tử Dương, sau khi cậu ấy đến nhà của bà ngoại mình thì không thấy nữa. Không phải nông trường, không phải đi nông trường… Hiện tại họ đang nghi là bị bắt cóc… Họ… họ an ủi em, còn bảo em nên nghe lời, đừng chạy lung tung, em cũng đã từng gây loạn một trận rồi…”

“Sau đó cô đã đến nông trường?” Ngô Linh hỏi.

Tạ Liễu gật đầu, rồi lại lắc đầu, hai tay ôm vào nhau, “Em đã… đã nhìn thấy Chu Tử Dương…”

“Cô nhìn thấy cậu ta ở đâu?”

“Lúc về nhà, trên đường về nhà…” Tạ Liễu mím chặt môi: “Em đi từ đồn công an về nhà, chị cảnh sát ấy đã đưa em đến trạm xe, hỏi kĩ càng nhà em ở đâu, còn dặn em đến nhà nhớ gọi lại… Em lên xe, lúc sắp sửa đến trạm thì nhìn thấy Chu Tử Dương đang đi bộ trên đường. Sau khi xuống trạm, em liền đuổi theo, gọi cậu ấy. Nhưng hình như cậu ấy không hề nghe thấy… rồi em… em cứ thế đuổi theo… Em cũng không biết… không biết là từ lúc nào, em đã chạy đến đây… Lúc tỉnh ra, em đã nhìn thấy cậu ấy đi vào trong nông trường, chui vào bên trong đám cỏ dại. Em sợ lắm, chỉ muốn… chỉ muốn đi về, định gọi điện thoại cho cảnh sát nữa. Nhưng điện thoại hết pin, em tính đi vào trong ngôi làng bên cạnh, nhưng chẳng biết sao đi mãi mà không tới… Sau đó, em… em nghe thấy tiếng hét của Chu Tử Dương.”

Tạ Liễu vùi đầu vào trong vòng tay mình, giọng nói trở nên trầm trầm.

“Em nghe thấy cậu ấy hét, còn đám cỏ thì không ngừng xao động. Em đã bỏ chạy rất lâu, chạy bán sống bán chết, nhưng vẫn chẳng thoát được. Lúc đang chạy… em chợt nhìn thấy trong đám cỏ trước mặt có một cánh tay thò ra. Cái tay áo đó… chính là áo của Chu Tử Dương… Cậu ấy bị lôi vào trong đám cỏ, trên đất còn có máu nữa… Đám cỏ không ngừng xao động, hệt như có người đang lôi cậu ấy vào bên trong đám cỏ. Em, em không còn cách nào nữa, đành… đành bám theo… Lúc đó em thực sự rất sợ… hức… Em sợ lắm… em muốn về nhà… Hu hu…”

“Sau khi bám theo, cô đã nhìn thấy gì?” Ngô Linh không hề an ủi, mà hỏi Tạ Liễu tiếp.

Tạ Liễu lại khóc một hồi nữa, Ngô Linh phải nhắc lại, cô bé mới trả lời: “Nhìn thấy nhà, chính là căn nhà trong nông trường. Cửa đang mở, trên sàn nhà đầy máu… Em tuy đã đến gần, nhưng vẫn nhìn không rõ… bên trong tối đen như mực. Lúc em định bỏ chạy, thì bị xô một cái…”

Hai hàm răng của Tạ Liễu bắt đầu va vào nhau, phát ra những tiếng kêu “lập cập lập cập…”

“Cô bị ai đẩy?”

Hàm răng Tạ Liễu vẫn đang va vào nhau, nói chuyện không còn rõ nữa, “Giáo… giáo…”

“Giáo viên huấn luyện?”

Tạ Liễu gật mạnh đầu.

“Là giáo viên được người ta phát hiện ra thi thể?” Ngô Linh hỏi tiếp.

Tạ Liễu lắc đầu nguầy nguậy, ngước lên nhìn ba người của Thanh Diệp, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn còn tàn dư của sợ hãi: “Không, không phải… Không phải Trương Vĩ, không phải anh ta, là một người khác, em… em chỉ biết là hình như anh ta họ Vạn, cũng khá thân với Trương Vĩ… chắc là…”

“Anh ta đã làm gì cô?”

Tạ Liễu cúi đầu, nước mắt rơi trên cánh tay.

“Anh ta đẩy em vào trong căn nhà đó. Sau đó có người, có người bật điện… Em đã nhìn thấy Chu Tử Dương… bạn ấy bị cắm lên trên thứ gì đó, bị xỏ lòi… chảy máu… Em hét toáng lên, em không ngừng hét toáng lên… Xung quanh có nhiều người cười hi hi ha ha… bảo là giá giết heo thật là tiện dụng… Sau đó còn nói gì đó nữa… em không nhớ… Họ tóm lấy em, lôi vào trong nhà bếp, em… em không có cách… Rồi họ bắt đầu đánh nhau. Em định chạy ra, em đang bò trên sàn nhà… Sau đó chợt cảm thấy trên cổ đau buốt… Em…”

Nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt của Tạ Liễu: “Đầu em… đã bị người ta chặt rớt xuống…”