Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1118: Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (2)




“Em họ của cô chỉ nghe được những lời đồn này thôi sao?”

“Không, không phải. Cái cô bé chung phòng ngủ đó của nó… hơi… hơi hướng ngoại, rất thích mấy thứ đó. Cô bé ấy nhanh chóng kết thân với mấy bạn nam trong lớp, cả các giáo viên huấn luyện cô bé cũng nhanh chóng kết thân. Giáo viên huấn luyện quân sự bên đó cũng đều là dân ngoại ô phía Tây, đa số chỉ đi nghĩa vụ quân sự về, kiểu vậy thôi chứ chưa hề chiến đấu, rồi cứ dựa theo giáo trình mà dạy cho các học sinh. Nhóm học sinh đều là học sinh mới, từ cấp hai lên cấp ba, đều không quen nhau, nên vẫn còn rất ngoan. À, hồi xưa tôi cũng thế. Căn bản là không bao giờ dám nghĩ đến những chuyện ấy. Còn cô bé kia thì gan lắm, đêm kết thúc khóa huấn luyện quân sự đã rủ người, giấu nhẹm những người khác, rồi nhờ các giáo viên huấn luyện mở cổng sau cho cả đám. Em họ tôi kể, còn có giáo viên trẻ tuổi đi cùng với nhóm. Khoảng trước giờ tắt đèn đi ngủ, thì mạnh ai nấy tìm lý do để lẻn đi, tập hợp ở cổng sau, sau đó xuất phát.”

“Chắc lúc đó vẫn chưa tối lắm phải không?”

“Thời điểm xuất phát thì không tối lắm, còn chưa đến tám giờ thì họ đã chuẩn bị chuồn rồi. Từ Trung tâm Quốc phòng đến khu nông trường chỉ có thể đi bộ. Nhỏ em kể là phải đi rất lâu. Lúc ban đầu thì chẳng dám nói chuyện, còn đi rất nhanh nữa. Sau đó khi đã cách xa, thì họ cứ như đang đi chơi vậy. Lúc đến nông trường cải tạo lao động, cũng đã tầm 9 giờ. Đến nơi cả đám đều rất mệt, nông trường lại cực kỳ rộng, cả nhóm cũng chỉ đến vùng rìa của nó. Hơn nữa, họ cũng chẳng biết có phải nông trường hay không. Cô bé đó bảo với người giáo viên là nông trường cải tạo lạo động chính là ở bên này, nhưng cô ta không thấy tấm biển báo nào cả.”

“Ừ.”

“Sau đó thì lôi lôi kéo kéo. Cả nhóm chắc tổng cộng có 9 người, cộng giáo viên huấn luyện nữa là 10. Em họ tôi đi ở giữa, làm quen với một cô bạn học khác, cùng nhau đi ở chính giữa nhóm, trước và sau đều có người. Cô bé kia và người giáo viên thì dẫn đầu, còn mấy cậu học sinh nam thì đi đằng sau. Họ có đem theo điện thoại và đèn pin, nhưng ánh sáng không được tốt lắm, ngày hôm đó đang có trăng cho nên… vẫn có thể… Nhỏ em kể đã nhìn thấy đất hoang, cỏ mọc dày và cao. Lúc ban đầu họ chỉ men theo rìa của nông trường mà đi, có một con đường đất đầy bụi, lại nhiều ổ gà lồi lõm, nhưng không nhiều cỏ lắm. Nhỏ em còn kể có nghe thấy tiếng ếch nhái, cả tiếng dế nữa. Mà họ cũng chỉ là đi chơi thôi, cô bé đó cực kỳ hứng chí, còn đề nghị thay phiên nhau kể chuyện ma.”

“Mời cô dùng trà.”

“Vâng, cảm ơn… Nhỏ em bảo những câu chuyện ma đó đại đa số nó đều quên hết rồi. Căn bản là ba cái chuyện cũ rích. Chuyện các nữ sinh kể thì rất bình thường. Có một cậu nam sinh cao hứng kể một cậu chuyện về nông trường. Có một cậu con trai của chủ nông trường, vào mùa thu hoạch vụ thu mất tích. Người nhà đã đi tìm khắp nơi nhưng không thấy, nên báo cảnh sát, nghi là bị bắt cóc. Mùa thu hoạch rất bận rộn, cho nên trong nông trường luôn có nông dân đang gặt hái, lái máy gặt lúa. Mãi đến lúc mùa thu hoạch vụ thu kết thúc, có người phát hiện chiếc giày của cậu con trai đó trong đám ruộng, rồi tất cả đổ xô nhau tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, trong nhà kho ngay bên dưới đống thóc, người ta đã tìm ra xác chết của người đó. Cũng vì có một chiếc máy, lúc tách vỏ thóc bỗng bị kẹt, mới phát hiện bên trong có xương người. Còn người thì bị máy gặt cắt nát bấy hết rồi. Sau này tra ra mới biết, cậu trai đó đang trong thời kỳ nổi loạn, lên kế hoạch dọa cha mẹ mình, đi trốn hẳn trong nhà người bạn, hôm đó lén mò ra, đi vào đám ruộng, vô tình bị một chiếc máy gặt cắt phải do không nhìn thấy.”

“Ừ. Câu chuyện này hơi quen tai.”

“Câu chuyện này vốn ở trong một bộ phim, thể loại kinh dị trinh thám, tuy không xuất sắc lắm nhưng rất nhiều người đã xem qua. Cậu nam sinh đó đang kể nửa chừng thì có người phát hiện. Cậu ta bảo không phải câu chuyện đó, thế là họ bảo cậu ta kể tiếp, nhưng khúc sau cũng y hệt, bị mọi người thắc mắc nữa. Lúc đó cậu ta đã giải thích rất nhiều, còn xoay qua trách một cậu bạn học chung, bảo chính cậu đó đã kể cho mình nghe, trách cậu đó đã gạt cậu ta. Thế là bắt đầu um sùm lên. Sau đó bỗng có người phát hiện, cái cậu nam sinh mà cậu ta nói đến không thấy nữa.”

“Không thấy là…”

“Là không thấy cậu ta đâu cả, tìm không thấy. Câu chuyện đó được kể khá lâu, trước lúc kể chuyện mọi người còn thấy hai cậu nam sinh đó đi gần nhau. Cậu nam sinh đó cũng tỏ ra rất kinh ngạc, bảo là mới vừa rồi còn thấy cậu kia ở bên cạnh. Chắc là cũng vì vậy, mà kể từ lúc đó cả nhóm bắt đầu thấy sợ. Bỗng dưng thiếu mất một người, bắt đầu thấy sợ rồi. Họ vừa đi vừa gọi khắp nơi để tìm cậu nam sinh đó. Trên đường cũng không tìm thấy, đi ngược trở lại cũng không, nên chỉ còn cách đi vào trong những thửa ruộng, chen vào các bụi cỏ dại thôi. Cả nhóm, người thì muốn vào tìm, người thì sợ quá rồi, đòi về. Cái cậu nam sinh đó, chính là người đã kể câu chuyện ấy, chợt nhớ ra mình có lưu số điện thoại của cậu kia, nên bắt đầu gọi điện. Lúc gọi, cả nhóm đều thở phào hú vía, còn mắng cậu ta là cái đồ não phẳng nữa. Nhỏ em lúc đó cũng nghĩ chắc chắn tìm được. Nhưng khi gọi qua, chỉ nghe thấy tiếng chuông… vang lên từ trong đám cỏ dại, đã vậy tiếng còn đang di chuyển nữa, chứ chẳng có ai nghe máy cả. Các cô gái đã sợ muốn hét lên rồi. Giáo viên kia rất lớn gan, liền xông vào đám cỏ tìm. Nhỏ em nói, lúc đó thấy đám cỏ cao lúp xúp đầu người, cứ không ngừng động đậy, không biết là do gió hay có người đang đi trong ấy.”

“Có kiếm ra người không?”

“Sau này mới kiếm được. Lúc giáo viên kia nhào vào đám cỏ, chuông điện thoại vẫn còn kêu, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra người. Tiếng chuông bất chợt ngưng bặt, đám cỏ cũng không còn động đậy nữa. Cậu nam sinh đó bảo điện thoại tự động ngắt chuông. Họ đã kêu giáo viên và cậu nam sinh mất tích kia hồi lâu, mà chẳng ai trả lời. Đám con gái bật khóc. Sau đó, cả nhóm đều nghe thấy tiếng bước chân, không phải của một người, mà rất đông, cũng chẳng đều đặn lắm. Đám cỏ ấy lại bắt động động đậy, lần này đã có thể nhận ra rõ ràng, trong đám cỏ có người đang di chuyển. Mấy cô gái hét toáng lên, bỏ chạy về đường cũ, còn nam sinh cũng tương tự… Họ… họ chạy, chạy thẳng về Trung tâm Quốc phòng.”

“Ngoại trừ cậu nam sinh với giáo viên huấn luyện ra, thì tất cả đều về đến nơi ư?”

“Không, không phải, có hai nữ sinh bị tụt lại đằng sau. Em họ tôi thì không, sức khỏe nó tốt lắm. Sau khi cả đám về đến trung tâm, đã bị mắng một trận. Giáo viên trường và giáo viên huấn luyện trong trung tâm biết chuyện, đã cử người đi tìm. Còn mấy người bọn họ thì đợi ở trong nhà ăn. Hai cô nữ sinh bị lạc đàn nhanh chóng được tìm thấy. Còn hai người kia thì mất rất nhiều thời gian, đến tận sáng ngày hôm sau mưới tìm ra, nhưng tìm thấy liền đưa ngay đến bệnh viện. Nghe đâu là bị kiệt sức, còn có vết thương gì đó, cụ thể thế nào thì em tôi cũng không rõ. Mãi đến lúc chính thức vào năm học mới, cậu nam sinh mất tích kia lại học chung lớp với nhỏ em, nên họ đã xúm lại hỏi đầu đuôi.”

“Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Thực ra, đó chỉ là một trò đùa dai thôi. Hai người họ thông đồng với nhau, một người kể chuyện để lôi kéo sự chú ý, một người len lén trốn đi, lủi vào trong những đám ruộng giả làm ma dọa bọn họ. Cậu nam sinh đó kể, cậu ta bị giáo viên huấn luyện tóm được. Sau khi điện thoại ngắt máy thì bị tóm. Nhưng hai người họ đi rất lâu, mà vẫn không mò được đường ra, điện thoại gọi cũng không được, giống như… bị ma che mắt vậy. Mãi đến lúc có người đến cứu, thì họ mới được đưa ra khỏi đám cỏ. Em họ tôi nghe đến đây thì sợ lắm rồi, nên không nghe tiếp nữa. Chuyện này… cứ tưởng đến đây là kết thúc rồi.”

“Ừ, thế sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Đầu tháng mười, cái cô gái đó, là cái cô kể chuyện ma và đề nghị cùng đến nông trường ấy, cô ấy có lưu số điện thoại của giáo viên huấn luyện kia. Nhà cô bé ấy vẫn còn liên lạc với hàng xóm cũ ở ngoại ô phía Tây. Cô ấy không liên lạc được với giáo viên huấn luyện, sau đó cha mẹ của cô ta đã nghe hàng xóm cũ ở ngoại ô phía Tây kể lại, trước đó một khoảng thời gian người ta đã phát hiện một xác chết ở nông trường cải tạo lao động. Trong nhà kho của khu nông trường, chứa đầy máy cày bị hỏng và các thiết bị nông nghiệp khác, đã tìm thấy một cái xác, nhìn vào hệt như bị máy cày cày qua, không còn toàn thây. Mà người chết còn là một giáo viên huấn luyện của Trung tâm Quốc phòng gần đó, tuổi còn trẻ… Cô ấy nghĩ… chính là… Chuyện này được kể lại cho cả nhóm cùng đi hôm đó. Đến ngày hôm sau, cái cậu nam sinh hôm đó đã đi trốn không đến lớp. Mấy ngày sau, giáo viên chủ nhiệm báo là cậu ta… đã mất tích…”