Tương lai thì chẳng ai biết trước được, mà chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác, ngoài việc quan sát sự biến đổi của thời cuộc.
Trong vòng một năm nay, đây cũng chẳng phải là lần đầu tôi gặp chuyện kiểu này. Tuy trong lòng không quá thoải mái, nhưng cũng không vì chuyện này mà bị đả kích.
Tôi ngắt máy, phải tốn rất nhiều thời gian mới ngủ được. Nhưng vừa chợp mắt một chút thì trời đã hửng sáng, từ tinh thần đến thể xác đều rã rời.
Vốn dĩ cuối tuần không đi làm, thế nhưng Sếp Già gọi điện đến. Và cuộc điện thoại này cũng nằm trong dự đoán.
Gia đình họ Hồ bất thình lình chết hết, “nguyên cáo”, “bị cáo” trên mặt pháp lý cũng chẳng còn ai, nhưng chuyện này bị truyền thông đánh hơi thấy rồi, nên không thể đến đây là kết thúc được.
Mọi người trong Phòng Di dời đều bị gọi đi họp.
Trưởng phòng Mã đang rất bực bội.
Sếp Già đợi Trưởng phòng Mã mắng chúng tôi một trận xong, mới lên tiếng trình bày phương án ứng phó.
Từ mặt pháp lý cho đến đạo đức, chúng tôi không hề làm sai. Chỉ có điều, dư luận thì không bàn lý lẽ, mà họ chỉ “kể chuyện” thôi. Chủ đề “Phòng Di dời đè đầu cưỡi cổ nhân dân” chắc chắn sẽ trở thành đề tài được nhiều người chú ý. Có điều, tình hình trên internet hiện nay đã khác, cái lý luận “tôi yếu thì tôi có lý” cũng chẳng còn mạnh như xưa.
Cuộc họp lần này giống như một phiên bản mở rộng của sự kiện anh em Từ Cương, Từ Thiết, khiến cho toàn bộ Phòng Di dời đều thắt chặt thần kinh.
Tổ chúng tôi vốn dĩ phải đến trại tạm giam để nói chuyện với Từ Băng Tiệp, đến lúc đó còn phải liên lạc để mời mẹ của Từ Băng Tiệp cùng đến. Họ là người kế thừa quyền đàm phán của người có quyền tài sản Từ Quang Tông, nên chuyện di dời cần thương lượng với họ.
Trưởng phòng Mã vô cùng mất niềm tin vào chúng tôi, cũng có thể là ông ta cảm thấy chúng tôi vận đen quá nhiều, nên đã ra lệnh cho chúng tôi giao chuyện này lại cho người bên Ban tuyên truyền phụ trách.
Tôi vừa thấy lo lắng, vừa thấy nhẹ lòng.
Sự lo lắng của Trưởng phòng Mã không phải hoàn toàn vô căn cứ. Bản thân tôi cũng sợ mình sẽ lây “xui xẻo” cho Từ Băng Tiệp. Đến lúc đó, biết đâu lại xảy ra chuyện, Phòng Di dời đến thăm người thừa kế của người có quyền tài sản xong, người thừa kế quyền tài sản lăn đùng ra chết, thì đúng là có trăm miệng cũng không nói rõ được.
Nhưng, nếu đổi thành một người bình thường đi, thì chẳng biết có ổn hay không.
Từ Băng Tiệp giết chết hai vợ chồng chú ruột của mình là Từ Thiết, theo lẽ thường thì người chết như ngọn đèn đã tắt, chuyện thế gian không còn quan trọng nữa. Nhưng biết đâu hiện nay vợ chồng Từ Thiết đã biết hết mọi sự thật, rằng hung thủ thực sự là Từ Băng Tiệp, chứ không phải cha của mình là Từ Quang Tông nhập vào trả thù như họ đã nghĩ. Có khả năng họ sẽ trở nên lớn gan và giận dữ, đi trả thù Từ Băng Tiệp. Như thế thì thật là oan toan tương báo, bao giờ mới thôi.
Tôi ôm sự lo lắng, trở lại phòng làm việc chỉnh lý tình hình của những người có quyền tài sản ở thôn Sáu Công Nông, nhưng có chút phân tâm.
Tôi cũng đã kể cho đám Tí Còi nghe chuyện của Hồ Hạ Y và cả văn kiện mà bên Thanh Diệp gửi qua.
“Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho những tên hung thủ đó. Giết người phải đền mạng, ở đâu ra lắm thương lượng như thế?” Tí Còi nói. Đối với phương diện này, cậu ta thẳng thắn và sòng phẳng nhất.
Quách Ngọc Khiết phản đối: “Cố ý giết và vô ý giết là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, người chết rồi đâu thể sống lại được. Người thân của họ cũng phải sống tiếp chứ. Chung sống hòa bình với những người đó thì không đúng, nhưng lấy một khoản tiền bồi thường thì có gì quá quắt?”
“Những người chết đó chắc không phải rất nhanh đã biến thành ma chứ?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi hồi tưởng một lát: “Không, phải cách một khoảng thời gian.”
“Có hai khả năng, một là sau khi gửi đơn bãi nại, thân nhân của người chết đã làm gì đó, khiến người chết bị kích động. Hai là do cả thế giới đang biến đổi, những người chết vốn dĩ không có ý kiến gì về đơn bãi nại, nhưng dưới sự ảnh hưởng của hoàn cảnh hiện tại, đã biến thành ma.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi nói: “Khả năng thứ nhất là có, còn cái thứ hai… cũng không thể loại bỏ.”
Theo những gì tôi nhìn thấy, đích xác là khả năng thứ nhất đã xảy ra, ví dụ như vụ án vào nhà cướp của, thân nhân người chết chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện đòi tiền bồi thường của công ty bảo hiểm. Còn vụ tai nạn lao động thì cũng đã có một thời kỳ ấp ủ thai nghén. Còn lại có lẽ rơi vào khả năng thứ hai.
“Chậc chậc chậc…” Tí Còi chỉ tặc lưỡi, chứ không nói gì.
Gã Béo giơ tay.
“Làm gì vậy? Cậu là học sinh tiểu học à?” Tí Còi ngạc nhiên hỏi.
“Không, tôi mới phát hiện ra cái này.” Gã Béo chỉ tay lên màn hình máy tính của mình.
Lúc chúng tôi tán gẫu với nhau, mà cậu ta vẫn chăm chỉ làm việc, thật sự khiến người ta thấy hổ thẹn.
Cả đám chúng tôi đều tụ lại xem.
“Căn hộ số 403 ở tòa nhà số 54, gần đây đã có một người đến thuê ngắn hạn. Trong thông tin đăng ký của người thuê nhà có viết, người này làm công việc livestream tên là ‘Chuyên gia tự tìm đường chết.’ Vừa rồi em có tra thử rồi, cái video livestream vụ khách sạn Tuấn Li mọi người còn nhớ chứ?” Gã Béo nói, “Cái người mà chúng ta nhìn thấy ở cổng khách sạn đó, chính là người này.”
“Ồ…” Tí Còi la lên.
Tôi càng cảm thấy không tốt.
“Sao lại chạy vào vào thôn Sáu Công Nông thuê phòng?” Tôi hỏi.
“Trong này không nói nhưng đoạn livestream gần đây nhất của anh ta chính là cái này.” Gã Béo click chuột vào một trang mạng.
Một kênh livestream có tên là “Chuyên gia tự tìm đường chết”. Bên dưới, file video livestream nằm trên cùng có tiêu đề: “Phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị bỏ hoang trong khu dân cư”.
Tôi cảm thấy choáng váng.
Cái thằng cha này thế mà muốn lấy Thanh Diệp làm nội dung?! Diệp Thanh không biết đang mất kiểm soát hay đang bị sa ngã, nhưng chung quy là ở trong trạng thái bất thường, gã mà đụng vào, khác nào tự tìm cái chết?
“Không phải chứ?” Quách Ngọc Khiết kinh ngạc kêu lên.
Gã Béo nói: “Anh cũng mong là không phải vậy, nhưng xem ra ông nội đó thật sự đã lấy Thanh Diệp làm đề tài rồi.”
“Mở xem thử đi.” Trần Hiểu Khâu đề nghị.
“Ừ.” Gã Béo mở file video ra.
Video bắt đầu bằng khuôn mặt của người làm livestream mà chúng tôi đã từng thấy. Diện mạo của anh ta bình thường, nhưng ngữ khí thì lại rất nhiệt tình sôi nổi.
“Chào mọi người, tôi là Chuyên gia đây. Mọi người chắc đã xem đoạn thông báo ở trang cá nhân rồi phải không? Không sai, tèng téng teng! Một khu dân cư nhìn vào cực kỳ bình thường, thôn Sáu Công Nông! Một cái tên đậm mùi năm tháng đúng không?! Khu dân cư này đã có đến mấy mươi năm lịch sử rồi đấy!”
Ống kính di chuyển về phía cổng chính của thôn Sáu Công Nông, lượn một vòng, quay từng tòa lầu một trong khu dân cư.
Ngay sau đó, khuôn mặt của người “Chuyên gia” lại xuất hiện.
“Cái phòng nghiên cứu tượng quái dị mà hôm nay chúng ta sẽ tham quan đang nằm bên trong khu dân cư này. Chuyên gia tôi đã thám thính trước một bước rồi. Chỗ đó, cực ~ kỳ ~ kỳ ~ dị!” Anh ta đổi qua giọng điệu thì thào, còn cố tình ngân dài từng chữ nữa.
“Mời các anh chị em theo tôi đi vào nhé!” Giọng điệu của anh ta đã trở lại bình thường.
Từ cổng chính đến tòa lầu số 6 không hề xa.
Ống kính di chuyển khắp nơi, đi kèm là lời giới thiệu và suy đoán của anh ta. Phần lớn là bịa đặt rẻ tiền, kiểu như nhìn thấy chiếc áo hồng trên dây phơi đồ của nhà người ta thì nghi ngờ là có ma nữ; rồi lúc quay trúng mấy cụ già, thì tự giải thích ánh mắt hiếu kỳ của họ thành quái dị.
Cứ như thế, anh ta đi một mạch đến tòa lầu số 6, giương cao camera quay lấy cửa sổ tầng 6.
Cửa sổ ở cầu thang tầng 6 đương nhiên là chẳng thấy gì cả, nhưng nhìn lên cửa sổ phòng nghiên cứu ở sau lưng nó, thì có thể nhận thấy trên cửa sổ có dán giấy chắn nắng.
Thời gian anh ta livestream là trước cái đêm mưa bão ấy, nên cửa sổ hiện tại vẫn còn nguyên vẹn.
“Anh ta không có chìa khóa nhỉ?” Tí Còi nói.
Người này đương nhiên là không có chìa khóa ở cổng chống trộm dưới chân lầu.
Vì thế, anh ta đã ấn tay vào chỗ bảng số nhà của bốn căn hộ ở lầu 6.
Trong ống nghe vang ra tiếng chuông cửa lanh lảnh.
Tôi bất giác nín thở.